Tim Giản Thành nhảy tới họng.
Nếu nói vị Trần Húc Chi bên cạnh này chuyển sang ma môn, nhất thống ma môn trở thành Đông Dương Ma Đế, như vậy vị Cung Thiên Trọng này chính là ma vương bên người mà Đông Dương Ma Đế nể trọng nhất, không gì sánh nổi.
........Cái gì? Hoa Điệt? Tên kia chạy đến ma môn vận khí càng suy, cũng là Trần Húc Chi nhớ tình cố hữu, Hoa Điệt lại là đi theo Trần Húc Chi thay hình đổi dạng trở thành ma tu, mới có thể chiếm một vị trí nhỏ ở ma môn.
Làm cho Trần Húc Chi chân chính đứng vững gót chân ở ma môn có hai người.
Trong đó một người là ma tu Quy Nguyên Tông Cung Thiên Trọng.
Cung Thiên Trọng thiện âm công, nghe nói gã xuất thân đại gia, thiên phú dị bẩm, sau khi bị lão tổ ma môn phát hiện trực tiếp trảm tục duyên, cả nhà chết sạch, nhưng dù vậy, Cung Thiên Trọng dần dần lớn lên vẫn là giống như đệ tử thế gia, tư nghi bất phàm, phong độ nhẹ nhàng, am hiểu tiêu, cầm, tranh, với nhiều loại nhạc cụ, thậm chí còn đem những nhạc cụ đó vào giữa tu luyện.
Ngày thường Cung Thiên Trọng đối địch đều dùng ngọc tiêu màu xanh, xứng với trường bào xanh nhạt cùng với khuôn mặt như ngọc của gã, rất có vài phần hương vị nho nhã, thực được các vị nữ tu lưỡng đạo hoan nghênh.
Nhưng mà đối với địch nhân của Cung Thiên Trọng mà nói, gã lợi hại nhất cũng không phải là khuôn mặt kia, cũng không phải ngọc tiêu xanh mà gã thường dùng khi đối địch, mà là ba sợi huyền trong tay gã.
Quy Nguyên Tông có bí thuật Cửu Huyền Âm, trong tay Cung Thiên Trọng cơ hồ chơi ra thành tựu.
Tam bí huyền lục thuật huyền, Cung Thiên Trọng tự nghĩ ra tam lục bí huyền mới là pháp thuật làm người kinh sợ nhất.
Trong tam bí huyền có một cây huyền tên là Chuyển Hồn Huyền, có thể nhiếp hồn đoạt phách, Giản Thành vẫn luôn hoài nghi Trần Húc Chi là trúng Chuyển Hồn Huyền của Cung Thiên Trọng, nếu không sao lại tự nhiên biến thành dáng vẻ kia?
Cho nên khi hắn nhìn thấy Trần Húc Chi tùy tiện duỗi tay vớt cái dây đàn kia, Giản Thành thật sự bị dọa hồn phi pháp tán.
Vạn nhất, hắn nói là vạn nhất sợi kia là Chuyển Hồn Huyền, trong thần hồn của Trần Húc Chi nhiều thêm sợi huyền của Cung Thiên Trọng......
Trong mắt Giản Thành hiện lên một đạo tàn khốc, vậy chỉ có thể ở thời điểm khi chuyển hồn huyền còn chưa ảnh hưởng quá sâu, phải nhanh chóng xử lý Cung Thiên Trọng!
Trần Húc Chi cũng không biết Giản Thành bên cạnh đã bắt đầu nghĩ tiên hạ thủ vi cường.
Sau khi vớt lên sợi huyền kia, đang muốn cẩn thận xem xét, đột nhiên toàn thân rét run, thậm chí không tự chủ được run lập cập.
Đây là việc cơ hồ không có khả năng phát sinh trên người y, y có lưu li đan hỏa hộ thể, sao có thể cảm thấy lạnh?
Giây tiếp theo thân thể y bỗng nhiên ngửa về phía sau, cùng lúc đó Giản Thành giơ tay về phía trước phẩy một cái, năm khối linh thạch tiêu tán thành tro trong không khí, chặn đợt đột kích của khói trắng.
Ngay sau đó không khí lạnh băng bắt đầu tràn ngập huyệt động bỏ hoang, xương trắng cắm trên vách đá phảng phất như chịu sự hấp dẫn của cái gì, đều phát ra thanh âm khách khách, sau vài giây rung động cư nhiên từ trên vách đá bay xuống dưới!!
Cùng lúc đó, khí lạnh xoáy tụ trong không khí cuồn cuộn, khói trắng bắt đầu ngưng tụ.
Thân thể Trần Húc Chi hóa thành một đạo lửa, cơ hồ là lướt qua mặt đất vọt tới hầm ngầm bên kia, mà Giản Thành cũng trước khi xương trắng rơi xuống đã lăn bò đi.
Vô số khói trắng ngưng tụ bên nhau, biến thành một con nhện thuần trắng thậm chí có chút nửa trong suốt.
Nguyên lai đây là chỗ Thiên Chu Tinh làm ổ trước đây.
Trần Húc Chi bừng tỉnh đại ngộ, y theo bản năng nói: "Đây là phong ấn!"
Sợi huyền kia cư nhiên là để phong ấn con Thiên Chu Tinh kia!!
Giản Thành đột nhiên vọt đến bên người Trần Húc Chi, đưa tay đoạt lấy sợi dây đàn kia, đột nhiên dưới phòng bị Trần Húc Chi vẫn chưa nắm chặt, nên bị Giản Thành cướp đi.
Y vạn phần kinh ngạc: "Ngươi làm gì?"
Giản Thành không nói hai lời đôi tay khoa tay múa chân tạo ra một cái thủ thế quỷ quyệt, hắn làm đầu tàu nhắm về phái Thiên Chu Tinh: "Ta lên trước!!"
Sợi dây đàn kia dưới thao tác của Giản Thành cư nhiên tự động phiêu phù trong không trung, giống như linh xà bắn ra, Thiên Chu Tinh sau khi thấy một màn như vậy lập tức rít lên, nó xoay người liền chạy!
Một bên chạy còn một bên rít gào.
"Đệ tử Đại Nhật Tiên Tông cư nhiên cùng tu sĩ ma môn quậy với nhau! Các ngươi không biết xấu hổ!!"
Trần Húc Chi sửng sốt, trong chớp nhoáng, y đột nhiên minh bạch ý đồ Giản Thành.
Giản Thành sẽ dùng thủ đoạn ma môn, sợi huyền kia hẳn là tu sĩ ma môn phong ấn Thiên Chu Tinh, giờ phút này Giản Thành thao tác sợi dây đàn kia xông lên, Thiên Chu Tinh tự nhiên mà cho rằng Giản Thành tính toán lần thứ hai phong ấn nó, cho nên nó mới xoay người liền chạy!
Thiên Chu Tinh xoay người vừa lúc lộ ra mệnh môn trên lưng!
Đủ loại suy nghĩ đều trong nháy mắt này hiện lên trong óc, Trần Húc Chi cơ hồ trong nháy mắt Thiên Chu Tinh xoay người chạy trốn, liền bay qua như gió.
Đôi tay y vẫy một cái, ngọn lửa trong lòng bàn tay phun trào ra, ngắn ngủi một hai giây độ ấm liền tăng lên mấy lần, ngọn lửa màu đỏ liền trở nên đen nhánh, ngọn lửa đen rực kéo dài đem theo Trần Húc Chi đánh sâu vào cuồng phong, hóa thành một cái trường thương hoàn toàn ngưng tụ từ ngọn lửa, mũi thương có chút ánh đen, phảng phất cắn nuốt hết thảy ánh sáng, vô thanh vô tức mà nguy hiểm.
Trần Húc Chi không chút khách khí mà trở tay ép xuống, hắc mang chợt bắn ra!
Mắt thấy khi hắc mang kia chuẩn bị đâm vào mệnh môn của Thiên Chu Tinh, ai ngờ đến Thiên Chu Tinh ở lúc nghìn cân treo sợi tóc dùng hết sức hơi nghiêng thân thể!
Phải nói là không hổ là đại năng Nguyên Anh sao? Mặc dù vốn bị ma tu làm thương nặng, đối mặt với tu sĩ Kim Đan vẫn như cũ có lực bảo mệnh!
Trần Húc Chi một chiêu không trúng thân thể phía sau thuận thế đuổi kịp, hai tay y đan chéo như súng laser, bắt đầu thịch thịch thịch đánh ra lửa đen rực công kích Thiên Chu Tinh, vì phòng ngừa Thiên Chu Tinh phát hiện mục tiêu công kích của y, khi Trần Húc Chi công kích còn làm bộ công kích đầu của Thiên Chu Tinh, thế cho nên sau mông Thiên Chu Tinh càng vểnh cao, chỉ cần Trần Húc Chi tới gần chút nữa, y có thể nhắm chuẩn mệnh môn, tạo thành công kích chí mạng cho Thiên Chu Tinh.
Giản Thành lớn tiếng nói: "Lui ra sau ——!"
Trong lòng Trần Húc Chi rùng mình, chẳng lẽ Thiên Chu Tinh là dùng mệnh môn của mình dụ đích?!
Giây tiếp theo sợi huyền kia như linh xà vèo