Tâm trạng của Trần Húc Chi phức tạp cực kỳ.
Tuy nói tu sĩ không tin số mệnh, nhưng mà giờ khắc này y vẫn không thể ngăn chặn kính sợ sinh ra từ đáy lòng đối với vận mệnh.
Mặc kệ y làm cái gì, cuối cùng đều theo nước chảy sao?
Vì y mà Giản Thành phải rời khỏi Đại Nhật Tiên Tông, nhưng vẫn tiến vào cái bí cảnh này đươc, có được bàn tay vàng đời trước.
Thậm chí châm chọc là, cho dù nửa cái đài sen này đặt trước mặt, sợ là chính y cũng không nhận ra, chỉ coi như rác rưởi mà ném đi.
Giản Thành nhìn Trần Húc Chi phát ngốc, nhịn không được hâm lại đài sen trong tay một lần nữa.
Hắn đi đến bên người Trần Húc Chi, hỏi: "Ngươi tại sao lại phát ngốc?"
Trần Húc Chi thình lình hỏi: "Ngươi tin mệnh không?"
Giản Thành không chút nghĩ ngợi liền nói: "Tin a!"
Trần Húc Chi sửng sốt, y nhịn không được nói: "Không phải nói tu sĩ đều không tin số mệnh sao?"
Giản Thành ha ha cười: "Mệnh do thiên định, vận do mình sinh, hợp hai làm một, mới là vận mệnh."
"Chúng ta không thể lựa chọn xuất thân của chính mình, nhưng có thể lựa chọn tương lai của chính mình." Giản Thành cười nói: "Xuất thân cùng hoàn cảnh là do ông trời chú định, nhưng chúng ta muốn làm dạng người gì, đi con đường nào, đạt thành mục tiêu gì lại là do chính mình định, cho nên ta tin mệnh."
"Nhưng không tin số mệnh đã định."
Trời bạc cái phúc của ta, ta làm dày cái đức của ta để đón đợi phúc đến;
Trời làm lao nhọc hình hài của ta, ta làm an dật tâm ta để bù đắp cho hình hài lao nhọc;
Trời đẩy ta vào cảnh ngộ khốn khổ, ta thông đạt đạo lý để thấu qua cảnh ngộ.
Trời lại còn làm gì được ta ?
Trần Húc Chi cúi đầu, tóc dài rơi xuống, che đi gò má.
Đôi mắt y hơi hơi ướt át, ẩn ẩn ngấn lệ.
Những thứ đó y minh bạch, nhưng mà dần dần, y liền làm không được, cũng vô pháp cho là như vậy.
Ai cũng biết, lúc béo muốn giảm béo, muốn rèn luyện thân thể, chính là biết vậy nhưng làm được không? Chưa chắc.
Ai cũng biết, phải đối đãi tốt với người khác, thích làm việc thiện, mới có thể người tốt hảo báo, chính là biết rõ điểm này, nhưng khi thật sự gặp được, có thể quên đi bản thân mình vì lợi ích người khác thì có bao nhiêu người?
Ai cũng biết, tu sĩ phải có niềm tin kiên định, không vì ngoại vật mà ở động, một lòng tu đạo, mới có thể ngộ đến trường sinh, nhưng nếu thật sự như vậy, tranh đấu giữa tu sĩ là từ đâu mà đến?
Có một số việc biết thì biết, minh bạch thì minh bạch, nhưng thật sự có thể tự thể nghiệm thì lại có được mấy người.
Thậm chí cái gọi là biết hoặc là minh bạch, đều là tụ cho là đúng, kỳ thật một chút cũng chưa hiểu ra chân lý trong đó.
Trần Húc Chi trước đó tu luyện ngược lại cũng biết rất nhiều cái gọi là lý luận tu đạo, cái gì mà ba cảnh giới xem núi là xem núi xem thủy là xem thủy, cái gì mà võ công trong thiên hạ chỉ nhanh không phá, cái gì mà dùng hết toàn bộ tu vi lần sau khôi phục sẽ càng nhiều...........
Đều là rắm.
Những thứ đó chỉ là người thời sau phán đoán đối với những người đã đắc đạo thành tiên mà thôi.
Sau khi Trần Húc Chi đi vào thế giới này vẫn luôn thay đổi, thẳng đến khi hoàn toàn thay đổi, chấp niệm thành ma, nếu không gặp được Giản Thành, vạch trầm mê chướng trong lòng cho đến nay, chỉ sợ là không bao lâu sau, y liền chết.
Tu thành tiên không dễ dàng như vậy, so với thi đại học còn khó hơn nhiều.
Thi đại học nếu thất bại cũng không chết được, con đường tu đạo đi nhầm một bước, chính là sự khác biệt giữa sinh tử.
Vĩnh viễn không nên tự cho là đúng.
Trần Húc Chi giơ tay che mặt, sau một lúc mới buông.
Y nói với Giản Thành: "Cảm ơn."
Giản Thành sửng sốt, trực tiếp nhìn đến ngây người.
Hắn vô pháp dùng ngôn ngữ chính mình biết đến miêu tả sự mỹ lệ của nụ cười này, thật giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, âm này càng vang, sắc này càng mỹ, hình này càng hoa mỹ.
Mỹ lệ làm người hít thở không thông.
Ngọn lửa trên tay Giản Thành đột nhiên phừng lên.
Giây tiếp theo, ầm một tiếng, nồi bùng lên, nước suối sôi trào bắn lên một thân của Trần Húc Chi cùng Giản Thành.
Trần Húc Chi diện vô biểu tình, y giơ tay lau mặt, nước sôi trượt xuống theo cánh tay đầy vết thương của y, sau đó những phần da cháy đen đó cư nhiên hóa thành da chết, bóc ra?
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Trần Húc Chi, Giản Thành vặn vẹo một chút, hắn khô khốc nói: ".......dùng vài loại linh dược hỗn hợp này vò ra, có thể gia tốc tuần hoàn linh lực cùng tái sinh tinh huyết, ngươi có thể chà rửa nhiều một chút."
Trần Húc Chi nghẹn một cái, một cỗ cảm giác vô lực nảy lên trong lòng.
Thật phục gia hỏa này.
Tốt xấu cũng là dùng linh dược vò ra nước thuốc, căn cứ theo nguyên tắc không thể lãng phí, Trần Húc Chi liền chuẩn bị bưng nồi đi rửa mặt = =
Giản Thành lập tức ân cần lấy toàn bộ linh dược trong nồi ra, vừa lúc hắn từ phế tích bên kia lấy về không ít nồi chén gáo bồn, liền đem linh dược tạm thời để trong một cái chậu nhỏ.
Một nửa cái đài sen lộ ra hình dạng thật được Giản Thành bỏ riêng ra một bên, hắn thậm chí còn bố trí một loại trận pháp nhỏ.
Đài sen là thứ tốt, trước khi làm thuốc có thể dùng trận pháp dưỡng dưỡng, hiệu quả sẽ càng tốt.
Sau khi Giản Thành xử lý tốt nước thuốc, đem nồi đặt trước mặt Trần Húc Chi, Trần Húc Chi lập tức duỗi tay, nhẹ nhàng chụp một ít nước thuốc lên mặt.
Không cần phải nói, phương thuốc cổ truyền của Giản Thành đích xác dùng được, nháy mắt khi nước thuốc xẹt qua gương mặt, y thậm chí có thể cảm nhận được lớp da chết trên mặt giãn ra, cảm giác tê ngứa trên mặt cũng đã biến mất.
Tinh thần Trần Húc Chi rung lên, đặt kiện áo đen kia sang một bên, đứng dậy đi đến bên cạnh, hai ba cái liền cởi xuống quần áo rách tung tóe trên thân xuống.
Trường bào màu lục đã sớm bị đốt thành màu đen xám, nơi nơi đều là lỗ thủng, căn bản vô pháp mặc tiếp.
Trần Húc Chi cột trường bào bên hông, lộ ra nửa người trên tinh tráng.
Ánh mắt Giản Thành nhịn không được dán lên.
Thân thể Trần Húc Chi cũng không gầy yếu tinh tế như khi mặc quần áo, sau khi cởi bỏ quần áo có thể nhìn thấy