Giản Thành ôm đầu gối mình cuộn tròn một bên không nói gì.
Sau chuyện Diệp Vô Cấu động thỉ giết hắn lại có một cái đả kích khác, hắn tựa hồ không cẩn thận cặn bã với một đôi mẹ con.
Tuy rằng hắn từng đích thân dùng bí pháp phỏng đoán quan hệ huyết thống giữa Diệp Vô Cấu cùng Bạch Nguyệt Liên, nhưng nếu Trần Húc Chi không lừa hắn, vậy lý do Diệp Vô Cấu giết hắn liền rõ ràng.
Dù cho các nàng không phải mẹ con, nhưng cũng sớm đã có tình mẹ con đi = =
Trần Húc Chi nhìn Giản Thành một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, nhịn không được hỏi hắn.
"...........theo như cách ngươi nói, ngươi cuối cùng trở thành đạo lữ của Diệp sư bá, nhưng mà tiểu sư muội lại thích ngươi, ngươi cũng nói là có chút thích tiểu sư muội, như vậy rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào?"
Y từ trên cao nhìn xuống trừng Giản Thành: "Ta cho rằng tình yêu là ích kỷ, là không thể dung thêm người thứ ba."
Giản Thành ngẩng đầu, hắn có chút mê mang, sau một lúc lâu mới khô khốc nói: "...........dung không được người thứ ba sao? Ta, ta cảm thấy các nàng thực đẹp, sau khi nhìn đến liền không dời mắt được, khi các nàng hơi hơi cúi đầu, nháy mắt gương mặt nhiễm đỏ ửng, một mạt thẹn thùng kia thật là làm cho người ta tâm động."
"............." Trần Húc Chi xách nồi đá lên nện trên đầu Giản Thành.
Giản Thành hét lên rồi ngã gục, giống như cá chết.
Trần Húc Chi bị Giản Thành làm cho tức chết rồi.
"Đó chỉ là chú ý đối với thứ mỹ lệ theo bản năng, căn bản không phải tình yêu!!"
Giản Thành lấy tay che mặt, thanh âm hắn rầu rĩ: "Vật ngươi nói, cái gì là tình yêu? Cái gọi là kết làm đạo lữ luôn ở bên nhau, còn không phải bởi vì vui vẻ sao?"
Trần Húc Chi trầm mặc một hồi, y mới nói: "Không, sở dĩ vẫn luôn ở bên nhau, cũng không phải bởi vì vui vẻ, mà là bởi vì nếu rời đi đối phương, chính mình liền sẽ tử vong, sinh tồn liền không có bất luận ý nghĩa gì nữa, tuyệt vọng giống như cá rời đi nước, chim rơi khỏi không trung."
"Tình yêu có rất nhiều loại, có tế thủy trường lưu như thân tình, cũng có oanh oanh liệt liệt đến chết mới thôi, nhưng mặc kệ là loại nào, ta cảm thấy.............nếu yêu nhau cả hai bên đều không hối hận đi, nếu như quay lại một lần sẽ giống như kén bướm lại nổi lửa thiêu đốt linh hồn, khắc cốt minh tâm, ta nghĩ đây là tình yêu đi." Y nhìn Giản Thành, bình tĩnh nói: "Ngươi nói ngươi trọng sinh mà đến, ta thử hỏi ngươi, ngươi còn yêu tiểu sư muội sao? Ngươi còn yêu Diệp sư bá sao? Ngươi còn không màng tất cả đứng trước mặt đối phương, hỏi một câu ngươi có yêu ta không sao?"
Giản Thành ngơ ngẩn.
"Ngươi sẽ không." Trần Húc Chi chắc chắn nói: "Nếu ngươi còn yêu các nàng, ngươi liền không rời đi Đại Nhật Tiên Tông."
Giản Thành trầm mặc thật lâu thật lâu, hắn đột nhiên hỏi Trần Húc Chi: "Ngươi tựa hồ thực hiểu biết tình yêu, ngươi đã gặp được người ngươi yêu sao?"
"Không có." Trần Húc Chi dứt khoát nói, tựa hồ nhìn ra nghi vấn của Giản Thành, y chủ động giải thích: "Nhưng người ta kính trọng từng tự thể nghiệm qua, cũng làm ta hiểu được giữa bọn họ không thể thiếu tình yêu."
Đây là nói cha mẹ đời trước của y.
"Cho nên theo ý ta , Giản Thành, ngươi căn bản sẽ không yêu, ngươi mới là người lạnh nhạt nhất."
Trần Húc Chi mắng Giản Thành xong, liền bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Y lo tự mình dưỡng thương, Giản Thành lại bởi vì những lời này của Trần Húc Chi mà thiếu chút nữa bùng nổ.
Giản Thành cố gắng nhớ lại những nữ tử mà hắn tự cho là từng yêu, các nàng tốt đẹp như vậy, còn đối với hắn thực tốt, các nàng muốn một chỗ an thân, muốn có được vài thứ, hắn nhìn không được nước mắt cùng tức giận của các nàng, liền cho.
Sau đó tất cả càng nàng đều thành nữ nhân của hắn.
Hắn từng yêu các nàng sao?
Từng yêu đi, rốt cuộc các nàng mỹ lệ ôn nhu như vậy.
Nhưng loại tình cảm này khắc cốt minh tâm sao? Sau khi trọng sinh cũng vô pháp quên sao? Thậm chí trong lòng sẽ sinh ra không cam lòng mà muốn làm đối phương một lần nữa yêu mình sao?
Không có, hắn hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Thậm chí cảm thấy nếu đối phương kỳ thật không yêu hắn, vậy tách ra là được.
Giản Thành thình lình nhớ lại ngộ đạo vào thời kỳ tiến giai từ Nguyên Anh lên Hóa Thần năm đó.
Thiên địa vạn vật đều có tình, có đại tình liền trở thành thánh nhân, có thể ngộ đạo thiên địa, khống chế bốn mùa luân hồi.
Sau phần đại tình bao dung vạn vật này, liền biến thành vô tình, người trong thiên địa liền xem vạn vật như hạt bụi.
Bởi vì trong mắt thánh nhân, thiên địa vô ái, tự nhiên sẽ không có bất công, vạn vật tự nhiên vận hành theo bốn mùa luân hồi, mới là chính đạo.
Hắn lúc trước có thể tự nhiên ngộ đến điểm này..............có phải bởi vì trong mắt hắn, những nữ tử xinh đẹp như hoa ngây thơ đáng yêu, cũng là như vậy hay không?
Thời điểm các nàng yêu, hắn cũng yêu, các nàng không yêu, hắn cũng bứt ra rời đi.
Nhị tâm bất đồng, khó về một ý, không bằng chia cách đôi đường, mỗi bên vui vẻ.
Trần Húc Chi nói không sai.
Giản Thành đột nhiên cười, hắn bắt lấy vạt áo cho khí thông qua, phảng phất như buông xuống cái gì, chuyện cũ năm xưa như nước chảy, xẹt qua mảnh yên bình trong lòng, không lưu lại một tia dấu vết.
Nguyên lai hắn kỳ thật chưa bao giờ giao ra tình yêu thực sự, Trần Húc Chi nói không sai, hắn mới là người bủn xỉn nhất kia.
Vì thế chờ sau khi Trần Húc Chi khôi phục thương thế tỉnh lại, liền nháy mắt trợn tròn mắt.
Giản Thành súc sinh này, cư nhiên tiến giai, hắn tiến giai Trúc Cơ hậu kỳ = =
".........." Nội tâm Trần Húc Chi cơ hồ hỏng mất.
Giản Thành còn nói lời cảm tạ với y.
"Trần sư huynh, cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi điểm hóa, ta có thể còn không hiểu ra điểm này đi." Giản Thành vẻ mặt cảm khái: "Cái gọi là hiểu ra chân ngã, là nói về căn nguyên, trước kia ta cứ bị kẹt tại hóa thần trước sau khó có thể tiến thêm, nói vậy chính là bởi vì tuy rằng ta ngộ, nhưng lại không hiểu được căn nguyên."
".........." Trần Húc Chi rốt cuộc nhịn không được, y xách lên nồi đá đánh lên đầu Giản Thành.
Ầm một tiếng, nồi đá theo tiếng rơi xuống.
Giản Thành nghiêng đầu, chớp chớp mắt: ".........ha?"
Trần Húc Chi xoay người rời đi.
Thương thế của Trần Húc Chi khôi phục không sai biệt lắm, Giản Thành cũng bởi vì tiến giai