Trân Húc Chi vẫn chưa tiến vào Lục gia.
Y sư Thái Tố Cốc tu hành không dễ, nghe nói y sư tu hành tâm pháp không thích đánh nhau, trước khi tiến giai Kim Đan thậm chí vô pháp sử dụng linh lực của bản thân để dùng thuật pháp, chỉ có thể dựa vào đan dược hoặc châm pháp hộ thân, một tu sĩ luyện khí kỳ có kinh nghiệm chiến đấu thậm chí có thể vây chết một y tu Trúc Cơ, hơn nữa phần lớn y tu tam tư thuần triệt, thiện lương thiên tin, cho nên y tu của Thái Tố Cốc số lượng cũng không nhiều, hơn nữa mỗi một y tu ra ngoài hành tẩu, bên người sẽ có hai vị tiền bối tông môn đi theo.
Mỗi một tu sĩ Kim Đan có thể sống trên dưới 300 năm, tốn một hai năm bảo hộ một y tu du lịch, đối với tu sĩ Kim Đan cũng chỉ như bóng câu qua khe cửa, nháy mắt liền qua, cho nên đại bộ phận tu sĩ Thái Tố Cốc đều tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ y tu.
Trong đó quan trọng nhất, chính là tận lực không cho y tu đơn độc ở cùng tu sĩ khác, Trần Húc Chi tất nhiên biết quy củ này, cho nên y chỉ nhìn thanh niên áo bào trắng tiến vào Lục gia, y đứng bất động, đợi đến sau khi đại môn Lục gia đóng lại, y mới xoay mặt nhìn Giản Thành.
"Ngươi hôm nay không thích hợp, sao lại thế này?" Trần Húc Chi hỏi Giản Thành: "Chẳng lẽ Ngô Thanh Nhi nói cái gì đó?"
Sáng này Giản Thành cùng Ngô Thanh Nhi ra khỏi Ngã Hà trấn trước, ở bên ngoài trấn chờ y, khi rời đi còn rất bình thường, gặp lại nhìn ngốc như là bị người ta tất cho hai bàn tay, không phải do Trần Húc Chi hiểu nhầm.
Giản Thành còn đang hoảng thần.
".........." Trần Húc Chi giơ tay vỗ một chưởng sau ót Giản Thành, Giản Thành lại một lần nữa lấy mặt tiếp đất, ngã kiểu chó gặm phân.
Miệng Trần Húc Chi khẽ nhếch, y nhìn nhìn tay mình, trong lòng nghi ngờ lên, y không có dùng linh lực a = =
Giản Thành bụm mặt, hắn lắc lắc đầu, phảng phất như muốn tỉnh táo.
"........ta không dùng linh lực." Trần Húc Chi trào phúng nói: "Ngươi đây là đang tu luyện thần công mặt chấm đất sao?"
Sau khi xuất phát sớm hôm nay liền vẫn hay ngã a!
Giản Thành xoa xoa mặt, buông tay, cười khổ: "Không có việc gì, vừa lúc ta bị ngã đến tỉnh."
Trần Húc Chi hỏi: "Làm sao vậy?"
Giản Thành há mồm, hắn hoàn toàn không biết nói như thế nào.
Nói Khương Ngọc Dao giết hắn? Nhưng chính hắn cũng cảm thấy xứng đáng a = =
Hắn lắc đầu, nhìn về phía đại môn Lục phủ: "Chúng ta đây là..........."
Trần Húc Chi mắt trợn trắng, Giản Thành trước đó đều đang mộng du sao?
"Ngọc Dao có một bạn thân, hình như gọi là Lục Thanh Nhụy, nàng muốn gặp Lục Thanh Nhụy trước khi rời đi." Trần Húc Chi cười nói: "Bất quá thú vị chính là Lục Thanh Nhụy vốn dĩ bệnh nặng cư nhiên đụng phải y tu Thái Tố Cốc, cũng được Tô y sư tán thành, chuẩn bị bái nhập dưới Tô y sư, tiến vào Thái Tố Cốc tu hành."
Trần Húc Chi nói: "Ta tính toán để cho Ngọc Dao đi theo Tô y sư đến Thái Tố Cốc, Đại Nhật Tiên Tông thì.............ngô, hoàn cảnh rất không thích hợp với Khương Ngọc Dao."
Có Ngô Thanh Nhi tâm tư khó lường ở bên người, Trần Húc Chi không định để cho Khương Ngọc Dao đi theo y đến Đại Nhật Tiên Tông.
Giản Thành nghe câu nói vậy, cả người đều ngốc, hắn nhắm mắt lại, một câu cũng không nói ra được.
Lục Thanh Nhụy.
Hắn nhớ rõ nữ tử kia, sắc mặt nàng tái nhợt, ôn nhu như nước, tóc đen rơi trước mặt, trên mặt vĩnh viễn đều là thần sắc có bệnh, lại như cũ kiên cường lạc quan.
Lục Thanh Nhụy bẩm sinh thiếu một phách, khi bảy tuổi mệnh sắp tận, lại vừa lúc gặp được Tô Hạ y sư du lịch qua nơi đây, Tô Hạ y sư một phần rất tò mò đối với chứng bệnh này, một phần có hảo cảm với Lục Thanh Nhụy kiên cường mềm dẻo, liền thu Lục Thanh Nhụy làm đồ đệ, cũng cổ vũ nàng học tập y thuật xem bệnh cho chính mình, cũng nói với nàng dù cho sinh mệnh như sao băng, mệnh không trường cửu, nhưng cũng lưu lại ánh sáng thuộc về chính mình.
Khi Lục Thanh Nhụy mười sáu tuổi gặp Giản Thành, mười tám tuổi mắc bệnh truyền nhiễm dậy thì ra đi.
Khương Ngọc Dao cùng nàng tình như tỷ muội, khi Lục Thanh Nhụy bệnh phát vừa lúc nàng ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ của Thái Tố Cốc, bồi ở bên người Lục Thanh Nhụy đúng là Giản Thành.
Lục Thanh Nhụy trước khi chết có hai cái tiếc nuối, một là hảo tỷ muội Khương Ngọc Dao không ở bên người, một cái khác chính là nàng từ bé thân thể ốm yếu chưa từng nhìn thấy qua bông tuyết.
Sau đó thiếu nữ với đôi mắt đẹp như sao trời, nàng nhìn Giản Thành, hỏi hắn, có thể lấy bông tuyết đưa tiễn hay không.
Giản Thành tất nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn dùng đại tuyết đầy trời tiễn Lục Thanh Nhụy đi, dưới nhiệt độ thấp thi thể của Lục Thanh Nhụy bảy ngày không hư, sinh động như thời còn sống, giống như chỉ là ngủ say.
Khương Ngọc Dao bảy ngày sau gấp gáp trở về, ôm lấy thi thể Lục Thanh Nhụy khóc rống không thôi.
Bởi vì Giản Thành bồi Lục Thanh Nhụy đi qua năm tháng cuối cùng, trong lòng Khương Ngọc Dao cảm kích, cho nên từ lúc đó, nàng liền lúc nào cũng trợ giúp cho Giản Thành, ở thời khắc mấu chốt đề điểm cho Giản Thành, cũng dốc hết sức thu nạp Thái Tố Cốc, trở thành tông môn đồng minh của Giản Thành.
Mà hắn cũng vì Lục Thanh Nhụy, đối với Khương Ngọc Dao nhìn với con mắt khác, quan hệ của hai người có chút cảm giác tri kỷ cùng tình bạn.
Thẳng đến khi Trần Húc Chi tử vong.
Hết thảy xâu thành chuỗi, hoặc nói đã xâu được một phần.
Năm đó Lục Thanh Nhụy bệnh nặng, Tô Hạ y sư thu Lục Thanh Nhụy làm đồ đệ, Lục Thanh Nhụy nhớ đến tiểu tỷ muội, nhất định phải qua gặp Khương Ngọc Dao mới đi, Tô Hạ y sư cũng đi cùng đến Trần gia Ngũ Hà trấn, sau khi gặp Khương Ngọc Dao phát hiện Khương Ngọc Dao có tam linh căn.
Khương Ngọc Dao có tư chất tu tiên, đồ đệ mới nhận lại dốc sức khuyên bảo, hơn nữa chính Khương Ngọc Dao cũng nguyện ý, Tô Hạ y sư liền thuận tay mang theo Khương Ngọc Dao.
Khương Ngọc Dao cùng Lục Thanh Nhụy cùng nhau trở thành đệ tử của Thái Tố Cốc.
Nhiều năm sau một nhà Trần gia bị diệt, Khương Ngọc Dao sớm đã cải danh đổi họ thành tu sĩ, ma môn cũng không biết việc này, lúc này đây không ai biết Trần Húc Chi còn có một cháu gái ruột còn lại trên hậu thế.
Mà Khương Ngọc Dao không chỉ mượn tay hắn đánh ma đạo thành tro bụi, mà còn ở thời điểm cuối cùng kết phường với Diệp Vô Cấu giết hắn.
Khương Ngọc Dao.................
Giản Thành thở dài.
Nàng