Giản Thành phẫn nộ vọt tới, sau đó đâm đầu trên trận pháp phòng hộ.
Là trận pháp Ngô Thanh Nhi thiết trí.
Lúc ngộ đạo cần an tĩnh không bị quấy rầy, sau khi Ngô Thanh Nhi phát hiện Giản Thành lâm vào ngộ đạo, thất thần vài giây liền phản ứng lại, lấy ra thi thảo thường dùng bố trí một cái trận pháp phòng hộ đơn giản.
Sự thật chứng minh nàng làm vậy là chính xác, Giản Thành đụng vào trận pháp mới phản ứng lại, hắn cẩn thận xem xét, ai nha, sư huynh lại ngộ đạo!
May mắn may mắn! Giản Thành lau mồ hôi, lặp lại hai lần không thể lại lặp lại lần nữa, nếu đánh gãy lần này nữa, chỉ sợ Trần Húc Chi liền thật sự nổi giận.
Ngô Thanh Nhi động thân mà chắn trước người Trần Húc Chi, nàng nhìn Giản Thành: "Giản đạo hữu, ngài đây là........."
Tâm tình Giản Thành lại phức tạp lên.
Thực lực của Ngô Thanh Nhi chỉ có luyện khí, lại có thể vì Trần Húc Chi mà đứng chắn trước mặt một tu sĩ Trúc Cơ như hắn, này này này.......
Nhưng mà đối diện với ánh mắt cảnh giác mà đề phòng của Ngô Thanh Nhi, hắn lại không biết nên nói gì.
Bởi vì khuôn mặt loli của Ngô Thanh Nhi đối với hắn mà nói thật sự quá quen thuộc, quen thuộc đến mức hắn cơ hồ có thể miêu tả ra.
Rốt cuộc trong một đoạn thời gian rất dài, Ngô Thanh Nhi đều toàn tâm toàn ý đi theo hắn, vì hắn bày mưu tính kế, vì hắn bói toán hung cát.
Giản Thành diện vô biểu tình nhìn Ngô Thanh Nhi, đột nhiên phát hiện đối với Ngô Thanh Nhi mà nói, kỳ thật chính mình đều không phải không thể thay thế.
Hắn nói: "Ngô Thanh Nhi, ngươi bị ma tu đuổi giết, thật sự không có nguyên nhân sao?"
Ngô Thanh Nhi đã từng nói với hắn một chút, gia gia nàng hình như bói ra được chuyện không hay, nhưng chỉ có Ngô Thanh Nhi biết đến câu kia, ma môn sở dĩ đuổi giết một nhà Ngô Thanh Nhi, chính là vì một câu này.
Trong lòng Ngô Thanh Nhi căng thẳng, nàng hơi cúi đầu, dường như có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, sau đó lại tiến lên, trên mặt tràn đầy kiên định: "Ta không biết lời này của tiền bối là có ý gì."
Giản Thành nói: "Ngươi sẽ mang lại tai họa cho Trần đạo hữu."
Hiện tại hắn cũng không dám đảm bảo năm đó nhân sinh xuất sắc mà kích thích như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu là mệnh định, lại có bao nhiêu là bởi vì hồng nhân tri kỷ bên người.
Ngô Thanh Nhi nhấp môi, nàng chỉ nói: "Nếu không có trận pháp của ta, tiền bối đã đưa tới phiền toái cho chủ nhân."
Giản Thành yên lặng nhìn Ngô Thanh Nhi, không nói một lời ngồi bên bàn, cầm lấy hồ lô đường ăn.
Ngô Thanh Nhi:???
Ăn một ngụm, Giản Thành bị hồ lô đường ngọt đến oai nha.
Ai, thực ngọt.
Ánh mắt hắn tối tăm nhìn thoáng qua hồ lô đường Trần Húc Chi cầm ngộ đạo, lại nhìn hồ lô đường trong tay, nhịn không được lại ăn một ngụm.
Thật giống như Trần Húc Chi biến thành hồ lô đường.
Ngô Thanh Nhi không thể hiểu được, nàng nhìn hồ lô đường đồng dạng trong tay Trần Húc Chi, lại nhìn nhìn hồ lô đường trong tay Giản Thành, nhìn nhìn lại xiên thịt heo trong tay mình, nhịn không được sinh ra nghi vấn.
Chẳng lẽ hồ lô đường này là sơn trân hải vị?
Chỉ tiếc hồ lô đường chỉ cố hai cây ——
Trần Húc Chi lần này ngộ đạo tiêu phí rất nhiều thời gian.
Hoặc là nói sau khi y tiến giai kim đan luân phiên chiến đấu, đã tích lũy được không ít kinh nghiệm chiến đấu cùng thông hiểu, chỉ là vẫn luôn không có thời gian cũng không có tâm tình sửa sang lại.
Lần này về nhà gặp lại thân nhân xa cách nhiều năm, lại dàn xếp tốt cho cha mẹ cùng huynh trưởng, cũng coi như buông xuống được khúc mắc.
Hành tẩu trong đám người náo nhiệt, hiểu được tiên phàm khác biệt, qua khứ, hiện tại cùng với tương lai trong giả thiết biến hóa, đủ loại nguyên do như vậy mang đến cho Trần Húc Chi chấn động cực lớn, cũng diễn sinh ra rất nhiều thông hiểu cùng ý tưởng.
Nháy mắt khi ánh sáng mặt trời đầu tiên của ngày hôm sau rơi vào cửa sổ, Trần Húc Chi mở mắt.
Y tiến giai, Kim Đan trung kỳ.
Cảm thụ được linh lực chạy dài không dứt trong cơ thể, Trần Húc Chi hiểu được rất nhiều.
Giữa hoảng hốt y nhớ tới lời nói Giản Thành từng nói qua trước đó.
Trùng mùa hạ không thể thấu băng, chưa từng chân chính cảm thụ cảnh giới của tu sĩ cấp cao, liền không cần mong tự phỏng đoán.
Chính mình trong quá khứ thật sự hẹp hòi.
Trần Húc Chi thu liễm linh lực, hơi thở quanh thân khôi phục trở về hư vô, y lúc này mới nhìn đến cảnh tượng trong phòng.
Ngô Thanh Nhi đứng trước người y, phía sau bả vai đều có sương sớm, rõ ràng đã đứng suốt một đem, mà Giản Thành đang ngồi bên của sổ, chán đến chết thưởng thức que hồ lô đường trong tay.
Trần Húc Chi đứng dậy, y vừa động, Giản Thành lập tức phát hiện.
Hắn lộ ra tươi cười, dương quang sáng sớm dừng trên mặt hắn, giống như phủ thêm một tầng kim quang.
"Nha, tỉnh? Chúc mừng tiến giai."
Trần Húc Chi lộ ra một nụ cười thanh thiển: "Cùng vui."
Ngô Thanh Nhi xoay người, vẻ mặt vui mừng: "Chủ nhân, ngài tỉnh?"
".........."Trần Húc Chi nghẹn một chút, cười nói: "Ân, đa ta ngươi gác đêm."
Y tất nhiên thấy được trận pháp trước người Ngô Thanh Nhi bố trí.
"Thanh Nhi cũng mệt mỏi, ngươi không cần xưng ta là chủ nhân, nếu ngươi không chê, gọi ta một tiếng đại ca đi."
Đối diện với biểu tình kinh hỉ của nữ hài, Trần Húc Chi nói: "Cả nhà người đã mất, một mình một người, một khi đã như vậy không bằng ta làm huynh trưởng của ngươi đi."
Ngô Thanh Nhi kích động đến hỏng rồi, nàng liên tục gật đầu: "Ta nguyện ý! Thanh Nhi kiến qua đại ca!"
Trần Húc Chi mỉm cười: "Đi ngủ trước một hồi đi, một canh giờ sau ta mang ngươi đi chùa miếu."
Ngô Thanh Nhi gật đầu, vui vui vẻ vẻ rời đi.
"...........Huynh muội?" Giản Thành chậm rì rì nói: "Đừng quên, ta chính là vết xe đổ."
Trần Húc Chi nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Giản Thành một cái: "Nếu nàng nhận ta làm chủ, trước không nói ảnh hưởng đối với thanh danh của ta, chỉ nói bối phận liền không dễ làm, đến lúc đó Ngô Thanh Nhi tám phần cũng sẽ trở thành đồ đệ của ta, ngươi nguyện ý?"
Giản Thành bừng tỉnh đại ngộ, hắn liên tục lắc đầu: "Không không không, huynh muội khá tốt, vẫn là đừng nên chủ tớ."
Hắn không muốn nhiều thêm một sư