Trong nguyên tác Bạch Nguyệt Liên chế đi vô cùng đơn giản.
Giản Thành cùng Bạch Nguyệt Liên ước định gặp mặt nhau ở chỗ nào đó, nhưng mà Giản Thành bị Thiên Chu Tinh cuốn đi xuân phong nhất độ, chờ đến khi Giản Thành nhớ tới phải hội hợp với Bạch Nguyệt Liên, Bạch Nguyệt Liên đã chết ở trong cuộc chiến tranh đoạt thiên địa linh vật nào đó.
Sau khi Giản Thành biết đau triệt nội tâm, đồng thời phát thề báo thù cho Bạch Nguyệt Liên.
Sau khi hắn xử lý hết người tranh đoạt linh vật này, thiêu linh vật kia ở nơi Bạch Nguyệt Liên chết đi.
Trong sách miêu tả tương đối mỹ diệu, nói cái gì mà trong trời đêm đen tối, linh vật kia bị ngọn lửa thiêu đốt thành linh lực thuần túy, hóa thành từng điểm trong suốt, bay múa trong không trung, giống như Bạch Nguyệt Liên đang khiêu vũ.
Trần Húc Chi nghĩ rất đơn giản, lúc này đã không còn Thiên Chu Tinh gặp quỷ, Giản Thành chung quy sẽ không lại cho Bạch Nguyệt Liên leo cây đi?
Lui một vạn bước mà nói, Giản Thành giống như lời thề hắn đã nói sẽ không trêu chọc nhóm hồng nhan, chỉ cần Bạch Nguyệt Liên đi theo đội ngũ của những đệ tử Đại Nhật Tiên Tông khác, cơ bản sẽ không xảy ra chuyện.
Cho nên khi nghe Giản Thành trịnh trọng nói ra, Trần Húc Chi đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Giản Thành nói: "Cái bí cảnh này không đơn giản."
Trần Húc Chi uyển chuyển nói: "Ta biết không đơn giản, nếu không cũng sẽ không tùy tiện nhặt cái nồi cũng thành đỉnh ba chân."
Giản Thành có chút nôn nóng: "Ta không có ý này, ta là nói có người theo dõi bí cảnh này."
Trần Húc Chi lập tức trấn an Giản Thành: "Ngươi từ từ nói, ta nghe đây." Y đẩy ra công văn công tác trên tay, đôi tay khép lại với nhau đặt trên bàn, một bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.
Ngữ khí Giản Thành lập tức hòa hoãn một chút, hắn nói: "Ta lúc ấy mới luyện khí kỳ, cảm giác cùng thực lực không cao, kỳ thật có thể lấy được linh vật đó, toàn là nhờ Thiên Chu Tinh hỗ trợ."
"............." Trần Húc Chi: "Ta thấy ngươi trước đó khi đánh Thiên Chu Tinh biểu tình thực dữ tợn."
Giản Thành nhớ tới chính mình bị tính toán cùng với suýt chút nữa thì trở thành thức ăn dự trữ của Thiên Chu Tinh, lập tức vỗ bàn: "Cái đó không giống nhau!!"
".........." Trần Húc Chi : "Nga, ngươi tiếp tục nói, tiếp tục nói."
Giản Thành đè nặng hỏa khí nói: "Thiên Chu Tinh tuy rằng trọng thương, nhưng chung quy là yêu thú Nguyên Anh kỳ, nàng từng nói với ta bí cảnh có ma khí."
Trần Húc Chi khẽ nhíu mày: "Ngươi là nói lúc trước có ma tu lẫn vào bí cảnh?"
Giản Thành gật đầu: "Không sai, một lần tranh đoạt bí cảnh kia phi thường kịch liệt, không ít người chết bên trong, bởi vì người chết quá nhiều, cho nên khi Bạch sư muội cũng chết trong đó, mới không khiến cho mọi người chú ý."
Đã chết nhiều người như vậy, Bạch Nguyệt Liên dù có là nữ nhi của chưởng môn, sống chết trước mắt ai còn quan tâm nhiều đến vậy? Trước xử lý người khác hoặc là chạy rồi lại nói!
Trần Húc Chi lập tức rút ra một tờ trong đống công văn: "Đây là danh sách của Thái Tố Cốc tham gia thí luyện bí cảnh lần này, ngươi nhìn xem, có nhận thức người nào không?"
Giản Thành lấy tới vừa nhìn..............
Hắn xoa mặt: "Phần lớn đều không quen biết." Hắn bất đắc dĩ nói: "Ta là bảy năm sau mới đi vào bí cảnh, khi đó ta mới luyện khí kỳ tầng chín, tu sĩ cùng ta tiến vào lúc đó đều là luyện khí cùng những tu sĩ Trúc Cơ này hoàn toàn bất đồng."
Trần Húc Chi cười cười: "Cho nên ngươi hiện tại lo lắng là không hề cần thiết." Y nói: "Quá khứ của ngươi đã qua, từ giờ trở đi tương lai cìn chưa bắt đầu, ngươi không cần quá nôn nóng."
Giản Thành giật mình, hắn nhìn người tươi cười ôn hòa trước mặt, tâm vô cớ bình tĩnh xuống.
Hắn thở dài nói: "Nếu có thể cùng ngươi đi vào thì tốt rồi."
Trần Húc Chi: "Ngươi đang nằm mơ, Diệp sư bá rời tông môn, hiện giờ công văn trên chủ phong cơ hồ đều là ta xử lý, ta nếu cùng ngươi đi vào, ngươi có tin sư phụ sẽ trực tiếp đánh nát bí cảnh bắt ta ra làm việc hay không?"
"............chậc." Giản Thành nhỏ giọng lầm bầm: "Trước kia thật sự không nhìn ra Bạch Anh chưởng tôn cư nhiên nghiêm khắc như thế."
Trần Húc Chi nói: "Ta thân là đại đệ tử tông môn, tất nhiên gánh vác trách nhiệm của tông môn, tuy nói Đại Nhật Tiên Tông có ba phong, các phong đều có đệ tử đích truyền xử lý sự vụ, nhưng tránh nhiệm của ta lại càng nặng hơn một chút."
Giản Thành rũ mắt, hắn nhớ tới khi mình là Hạo Dương thượng tiên của Đại Nhật Tiên Tông, kia thật sự là.................
"Ta vẫn luôn cho rằng làm chưởng môn gì đó, chỉ cần tu luyện là đủ rồi." Giản Thành nói: "Làm cho chính mình mạnh nhất, mới là việc quan trọng nhất của chưởng môn đi?"
Trần Húc Chi gật đầu: "Lời này là nói như vậy, nhưng nếu chỉ bảo trì mình mạnh nhất, vậy chỉ là tu sĩ mà thôi, mỗi người đều có thể trở thành tu sĩ."
"Nếu muốn chân chính chấp chưởng một tông, không đơn giản như vậy."
Giản Thành nhớ tới chính mình bị dấu diếm, cười khổ nói: "Ngươi nói không sai, chưởng tôn đích xác không đơn giản như vậy."
Trần Húc Chi nhìn Giản Thành: "Nếu ngươi tới tìm ta, ta cũng muốn nhờ ngươi, chiếu cố tốt sư muội, biết không?"
Trong lòng Giản Thành hụt hẫng: "........... ngươi thật sự tính toán cùng nàng thành hôn?"
"......... ta vì sao muốn thành hôn với tiểu sư muội?" Trần Húc Chi trong đầu toàn là dấu hỏi.
Giản Thành chậm rì rì nói: "Ngươi đời trước đính hôn cùng tiểu sư muội."
Trần Húc Chi ha ha: "Ngươi xác định không phải vì sư muội thấy bên cạnh ngươi nữ nhân quá nhiều, nên tức giận cùng ta đính hôn để chọc tức ngươi sao?"
Phần này y chưa xem qua trong nguyên tác?
Giản Thành dừng một chút, hắn cẩn thận nhìn Trần Húc Chi: "Vậy ngươi nghĩ thế nào? Ngươi thật sự thích nàng sao?"
Trần Húc Chi lại nói: "Ta là huynh trưởng, khi muội muội yêu cầu trợ giúp, mặc kệ ta nghĩ thế nào, ta đều sẽ giúp nàng.
Giản Thành kinh ngạc nói: "Dù cho ngươi không thích nàng, nhưng nếu nàng muốn thành thân với ngươi để đạt đến mục đích nào đó mà nói, ngươi cũng sẽ giúp nàng?"
"Nếu chỉ là làm bộ đính hôn, là có thể làm cho muội muội đạt được hạnh phúc cả đời, ta tạm thời tổn thất chút thanh danh thì có làm sao?" Trần Húc Chi lại nói: "Năm tháng của tu sĩ dài như vậy, chuyện phong lưu thời tuổi trẻ căn bản không đáng giá nhắc tới, chờ khi ta trở thành đại năng nguyên anh, ai sẽ còn nhắc tới loại sự tình này?"
Giản Thành nửa mở miệng, sau một lúc lâu thế nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Hắn gục đầu xuống: "Ngươi