Chỗ Nào Không Đúng

Vô cùng nhục nhã


trước sau

"Nơi này chính là cửa vào bí cảnh."
Bạch Anh chưởng tôn chỉ vào quầng sáng hình nửa vòng tròn.
"Đại Nhật Tiên Tông chúng ta cố định cửa vào ở chỗ này, thời gian duy trì đại khái chỉ có một tháng, túy nói chỉ cho phép tu sĩ Trúc Cơ tiến vào, nhưng nếu tu sĩ Kim Đan áp chế xuống Trúc Cơ, cũng có thể đi vào, cho nên mỗi người đi vào cần phải tiến hành đo lường kiểm tra." Bạch Anh chưởng tôn ý vị thâm trường mà nói với Tôn trưởng lão bên cạnh: "Đây cũng là vì an toàn của đệ tử tông môn."
Tôn trưởng lão kia nghe xong khẽ nhíu mày, cẩn thận nói: "Chỉ là kiểm tra đo lường tu vi đệ tử?"
"Đúng vậy, chỉ là tu vi." Bạch Anh chưởng tôn nói: "Như thế nào? Đạo hữu Thái Tố Cốc không tiện sao?"
Tôn trưởng lão cười cười: "Đây tất nhiên là có thể."
Lão quay đầu liếc mắt nhìn Hà đạo hữu một cái, Hà đạo hữu gật gật đầu, vung tay lên, để cho đệ tử phía sau đều đứng lên trước.
Lan Hải chưởng tôn trước tiên phóng xuất ra uy áp của Nguyên Anh, tất cả hai mươi tên đệ tử này đều theo bản năng vận khởi linh lực phản kháng, Lan Hải chưởng tôn liên tục phóng thích uy áp suốt mười lăm phút, cuối cùng ông mới dừng lại.
Ông gật gật đầu với Bạch Anh chưởng tôn, Tôn trưởng lão kia cười tủm tỉm nói: "Đệ tử Đại Nhật Tiên Tông có phải cũng nên đo lường kiểm tra một phen không a?"
Bạch Anh chưởng tôn nói: "Đây là tất nhiên."
Thực nhanh, đệ tử Đại Nhật Tiên Tông hôn nay tham gia thử luyện liền nhất nhất tiến lên, Tôn trưởng lão đợi sau khi mọi người đứng vững phóng thích uy áp Nguyên Anh, sau đó oạch một tiếng, một đệ tử tuổi trẻ trực tiếp ngã trên mặt đất như cẩu gặm phân.
Mọi người: "............"
Trần Húc Chi giơ tay che mặt, biểu tình thảm không nỡ nhìn.
Đây đúng là Giản Thành như đi vào cõi tiên.
Nói thật, người đề ra thử tu vi đúng là Trần Húc Chi.
Bởi vì trước đó Giản Thành từng nói qua, sau khi bí cảnh mở ra có khả năng sẽ có ma tu trà trộn đi vào, Trần Húc Chi liền âm thầm góp lời với Bạch Anh chưởng tôn, lấy lý do vì công bằng, phòng ngừa có người lấy tu viKim Đan kỳ giả làm Trúc Cơ tiến vào bí cảnh khinh nhục đệ tử, không bằng trước đó kiểm nghiệm một phen.
Mồm miệng Trần Húc Chi cực giỏi lừa dối, y chắc chắn đệ tử Thái Tố Cốc cùng Đại Nhật Tiên Tông tuyệt đối sẽ tuân thủ quy củ, nhưng là tông môn phụ thuộc cùng với năm danh ngjach bán đấu giá công khai kia liền chưa chắc, nếu có người thừa cơ đục nước béo cò làm hỏng thanh danh của hai tông môn, hoặc là là hại đệ tử quan trọng bên trong, không chỉ là tổn thất cực lớn cho hai tông mà nói, còn sẽ làm cho mối quan hệ guwax hai tông môn sẽ sinh ra vết rách.
Bạch Anh chưởng tôn cực đồng ý, lúc này mới có trận kiểm tra đo lường ngày hôm nay.
Kết quả tu sĩ Thái Tố Cốc đều bình yên thông qua, ba mươi tên tu sic của Đại Nhật Tiên Tông bên này cũng thông qua, bất quá..........ai, có chút mất mặt a.
Giản Thành làm mất mặt được Hà Minh đỡ lấy cánh tay đỡ lên, Hà Minh đã cảm nhận được ánh mắt lạnh băng kia của sư tôn Lan Hải chưởng tôn nhà mình, hắn thấp giọng quở mắng: "Tại sao đến đững cũng không vững?"
Giản Thành vâng vâng dạ dạ, hắn gục đầu xuống một bộ sám hối, nhìn qua nhát gan khiếp nhược cực kỳ.
Trong lòng Lan Hải chưởng tôn có chút sinh khí cũng có chút hoài nghi.
Đồ đệ Tiêu Thâm Thủy thu là loại tính cách khiếp nhược này sao? Ông nhớ rõ là không phải a? Đệ tử trên Tinh Hải phong không phải đều thừa nhận tiểu gia hỏa này sao? Tại sao Thành Hạo này thế nhưng ở trường hợp mấu chốt này đứt gánh?
Có lẽ là thấy trò cười của Đại Nhật Tiên Tông, trên mặt Tôn trưởng lão tràn đầy tươi cười, lão tủm tỉm nói: "Uy áp của tu sĩ Nguyên Anh rất dày nặng, đệ tử Trúc Cơ vô pháp thừa nhận cũng là chuyện bình thường."
Lão nho nhỏ kích thích một câu, sau đó thực tự nhiên hòa giải: "Nếu đo lường kiểm tra kết thúc, chúng ta liền chuẩn bị để các đệ tử tiến vào đi?"
Bạch Anh chưởng tôn nhấp môi, ông nhàn nhạt ừ một tiếng, chỉ làm như chuyện vừa rồi không phát sinh.
Ông giơ tay một chút, cửa ánh sáng nửa vòng tròn liền giống như hình chiếu rơi trên mặt đất,, Bạch Anh chưởng tôn nói: "Các đệ tử đứng ở vòng sáng, sau đó hai vị đạo hữu chúng ta cùng nhau phát động truyền tống, các đệ tử liền đi vào bí cảnh."
Những việc này hôm qua đã nói, Tôn trưởng lão gật gật đầu, đối diện với Trương trưởng lão kia qua mắt trận, Bạch Anh chưởng tôn cùng Lan Hải chưởng tôn đứng một bên khác.
Bạch Anh chưởng tôn nói: "Thời gian của bí cảnh này là liên tục ba mươi ngày, ba mươi ngày sau, mặc kệ các ngươi ở nơi nào, chỉ cần trên người mang theo ngọc bài này, các ngươi đều sẽ tự động truyền tống ra, một khi đáng rơi ngọc bài, vậy các ngươi vĩnh viễn đều ở bên trong, cho đến khi lần mở ra bí cảnh tiếp theo mới có thể ra."
Ông vung tay lên, Trần Húc Chi sớm đứng chờ bên cạnh bưng một cái khay đến trước mặt Bạch Anh chưởng tôn, Bạch Anh chưởng tôn điểm điểm khay, tức khắc năm mươi ngọc bài trực tiếp bay vào trong tay mỗi người.
"Các ngươi mỗi người ra tới cần đem hai phần ba thu hoạch của các ngươi cho tông môn mình, các ngươi có thể giữ lại một phần ba, nếu như có đệ tử tự cao có thể che dấu linh vật không bị phát hiện có thể thử mang ra, đương nhiên nếu bị chúng ta phát hiện, vậy toàn bộ những thứ các ngươi đoạt được đều phải nộp lên!" Bạch Anh chưởng tôn ánh mắt cường điệu quơ quơ qua mấy tu sĩ có danh ngạch bán đấu giá cùng với đề tử tông môn phụ thuộc, cuối cùng nói: "Chuyện khác liền không cần nhiều lời, ở bí cảnh, các ngươi cần đoàn kết hữu ái.......... bỏ đi, đây đều là vô nghĩa."
Bạch Anh chưởng tôn thực ngay thẳng mà nói: "Chỉ cần các ngươi có thể tồn tại đi ra còn có đầy đủ lý do làm cho kẻ thù vô pháp động thủ, vậy các ngươi muốn làm như thế nào đều không sao cả!"
Các đệ tử Đại Nhật Tiên Tông khóe miệng đều run rẩy, cũng cúi đầu.
Tôn trưởng lão nghe xong vô ngữ liếc mắt nhìn Bạch Anh chưởng tôn một cái.
Trương trưởng lão ho khan một chút, lão uyển chuyển nói: "Mọi người vẫn là hòa khí một chút đi, ta cũng không muốn trị liệu cho quá nhiều người, đương nhiên nếu các ngươi muốn làm

vật phẩm thí nghiệm của ta, ta đương nhiên sẽ thật cao hứng."
Đệ tử Thái Tố Cốc tất cả đều liếc mắt xem thường, cũng không nhìn mặt lão.
Đều công đạo những việc cần thiết, Bạch Anh chưởng tôn vỗ tay một cái, bốn vị tu sĩ Nguyên Anh liếc nhau, đồng thời phát động linh lực, tức khắc cái cổng vào hình nửa vòng tròn giống như hình chiếu trên mặt đất bắt đầu sáng rọi, giây tiếp theo, các đệ tử ở đây liền biến mất không thấy.
Sau khi tiễn đi những đệ tử này, Bạch Anh chưởng tôn nhẹ nhàng thở ra, ông vung tay nói: "Còn phải tiếp tục ba mươi ngày, hai vị đạo hữu không bằng tới Lãm Nhật Các?"
Tôn trưởng lão vui vẻ đồng ý, Trương trưởng lão nói: "Ta liền không quấy rầy Bạch đạo hữu, nhưng thật ra muốn hảo hảo tâm sự với Lan Hải chưởng tôn."
Lan Hải chưởng tôn chấp chưởng Luân Hồi cung, cũng am hiểu bí pháp cứu trị, nghe được Trương trưởng lão nói như vậy, banh mặt nở nụ cười: "Ta rất sẵn lòng, Trương đạo hữu bên này thỉnh."
Nhóm đại lão Nguyên Anh đều rời đi, Trần Húc Chi thuận thế mời Hà đạo hữu: "Đạo hữu có hứng thú.........."
Lời nói của Trần Húc Chi còn chưa xong, Hà đạo hữu liền cười tủm tỉm nói: "Đạo hữu có hứng thú mời Ngô tiền bối của chúng ta làm khách không?"
"...... vòng quanh Tây Nam sơn lĩnh sao? Đa tạ Ngô đạo hữu ban tặng, hầu yêu bên kia tăng thêm cho chúng ta rất nhiều công tác." Trần Húc Chi thực tự nhiên thay đổi đề tài: "Nếu ngài có thể viện thủ một chút liền càng tốt."
Hà đạo hữu ha ha cười: "Đạo hữu Đại Nhật Tiên Tông thực lực siêu quần, chúng ta nào dám mất mặt xấu hổ a, bất quá nếu Trần đạo hữu rất bận rộn, ta đây liền không quấy rầy."
Trần Húc Chi cũng ha hả cười: "Vậy thỉnh Hà đạo hữu tự nhiên."
Hai người đồng dạng phất áo cáo từ, mỗi người mỗi hướng.
Trở lại Tam Khê Các, Trần Húc Chi rốt cuộc thở ra một hơi.
Thật tốt quá, các sư đệ sư muội đều cút đi bí cảnh, y rốt cuộc cũng rảnh! Y có thể bế quan!!
Bạch Anh chưởng tôn tựa hồ lương tâm đại phát, dùng điểm cống hiến của riêng ông đổi nguyên bộ bí pháp Kim Đan kỳ cho Trần Húc Chi, chỉ tiếc Giản Thành đã cho y một phần, Trần Húc Chi không thể không buồn bực trong lòng còn trên mặt cao hứng mà nhận.
Ba mươi ngày thăm dò bí cảnh, y vừa lúc sửa sang lại một chút sở học của mình một chút, nhìn xem nhưng thứ có thể dùng khi còn ở Kim Đan kỳ, những thứ đó đã có thể vứt đi.
Liền khi Trần Húc Chi rốt cuộc bắt đầu bế quan, mông Giản Thành đã rớt xuống bí cảnh.
Thẳng đến khi Giản Thành lăn trên mặt đất ba vòng, một đầu mắc trên cành cây đại thụ, hắn mới hoàn hồn.
Giản Thành quơ quơ đầu sắp ngất, tập trung nhìn vào, trên gốc đại thụ trước mặt này có một loại dây leo đỏ thẫm quấn lấy, ở trên nở một loại hoa nhỏ màu trắng, hỏa nhỏ tản ra mùi hương mê người.
Nga, cái này gọi là Bạch Đăng Lung, dùng để luyện đan, có thể giải độc, là một loại linh dược có phẩm chất không tồi.
Bất quá bên cạnh loại Bạch Đăng Lung này đều sẽ có.............
Giản Thành theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy ở trên cây dây leo màu đỏ có một con tiểu xà màu tím đậm.
Tiểu xà có một đôi mắt màu đỏ, nhìn qua giống như là đá quý, xinh đẹp cực kỳ.
Tiểu xà nhìn Giản Thành.
Giản Thành nhìn tiểu xà.
Giây tiếp theo tiểu xà mở ra cái miệng như bồn máu, rõ ràng là một con tiểu xà chỉ bé bằng bàn tay, cái miệng kia mở một cái cư nhiên rộng hơn mười cm! Còn có răng nanh mang gai ngược!!
Giản Thành không chút nghĩ ngợi trở tay chưởng một cái, đầu tiên trực tiếp vỗ cái đầu xà kia đến trên cây, sau đó thừa dịp con tiểu xà đó đang choáng váng hoa mắt, ngón tay linh hoạt nhón một xái, dứt khoát mà lưu loát nhét con tiểu xà kia vào túi càn khôn.
Ai, con tiểu xà này cũng là linh vật đấy, độc xà dùng rất tốt.
Giản Thành thuận thế thu linh dược Bạch Đăng Lung kia vào luôn, sau đó liền dựa vào đại thụ cos người trầm tư.
Hắn lâm vào thời gian triết học.
Tối hôm qua cái mộng · xuân kia là một đả kích phi thường lớn với hắn, nếu không hôm nay cũng không xấu mặt trước mọi người như vậy.
Điều đả kích nhất, hắn động tâm hơn nữa đi hôn người là đại sư huynh.
Nói một câu thật tình thì, Giản Thành tự hỏi cũng coi như là đã duyệt qua vô số nữ tử, nhưng trong nháy mắt khi Trần Húc Chi vô lực ngã vào hắn, hắn có thể cảm giác rõ ràng dục vọng cùng lòng thương tiếc ái mộ của mình trong nháy mắt tăng vọt.
Trần Húc Chi một khắc kia, thật sự là mỹ đến tan nát cõi lòng, làm người đau triệt nội tâm, cũng muốn dâng lên hết thảy để đổi lấy một nụ cười của y.
Nhưng mà đả kích tiếp theo là...........
Đến sau khi hắn thực sự ôm lên, hắn cư nhiên.......... hắn cư nhiên........
Dưới tình huống dục · hỏa đốt người cả một đêm, hắn cư nhiên cảm thấy mỹ mãn đi ngủ?!
Này mẹ nó so với tiết sớm còn đả kích nặng hơn!!
Chẳng lẽ đối với hắn mà nói, sự thật là chỉ cần ôm Trần Húc Chi cùng nhau ngủ, là có thể làm cho tâm linh hắn đạt được thỏa mãn thực lớn?
Vậy tiểu đệ đệ của hắn thì sao?
Liền dựng cả đêm như vậy?
........ trách không được sáng ngày hôm sau bị gối đầu cọ một cái liền bắn ra ào ạt, chuyện này quả thật vô cùng nhục nhã!!
Đời này lần đầu tiên mộng · xuân trong cuộc đời của hắn, cư nhiên là bị gối đầu cọ bắn!! ( Trọng điểm đây sao??)
Giản Thành duỗi tay lau mặt, cảm thấy toàn bộ thế giới sắp sụp.
Loại chuyện này đối với nam nhân mà nói, dù cho giây tiếp theo sẽ chết, cũng tuyệt đối phải so đo


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện