Linh Nguyệt chưởng tôn thở ra một hơi.
Thì ra là thế, đây mới là chân tướng của việc tách ra giữa sư huynh với sư tỷ.
Mặc cho ai gặp phải loại sự tình này, chỉ sợ cũng không thể đối mặt với người từng yêu đi.
Bất quá Linh Nguyệt chưởng tôn cũng nhịn không được oán giận: "Sư huynh thực quá đáng! Tình huống như vậy cư nhiên thật sự rời đi, mười mấy năm sau mới trở về, thật sự là........."
Linh Nguyệt chưởng tôn tự hỏi nếu mình gặp phải loại sự tình này, khẳng định thời điểm Bạch Anh chưởng tôn nói nga ta cút, liền quăng cho một cái tát.
Quá hổ thẹn! Xứng đáng thất tình!!
Khóe mắt Diệp Vô Cấu trừu trừu, nàng nói: "Sự tình còn chưa xong đâu!!"
Linh Nguyệt chưởng tôn sửng sốt, phản ứng lại, đúng rồi, Bạch Nguyệt Liên hài tử của Bạch Anh chưởng tôn!
Nàng đầy mặt nghi hoặc: "Ta cùng Lan Hải cho rằng hài tử Nguyệt Liên kia là hài tử của sư huynh cùng tỷ..........khụ khụ, nhưng hiện tại xem ra chẳng lẽ Bạch Anh sư huynh thật sự tìm thê tử?"
Diệp Vô Cấu ném một cái đại xem thường.
Nàng thấp giọng nói: "Hắn lừa ta, tàn hồn của Diệp Vô Tịnh ở trên tay hắn, căn bản không tiêu tán!!"
Linh Nguyệt chưởng tôn kinh hô: "Hài tử Bạch Nguyệt Liên kia............"
"Tên hỗn đản Bạch Anh kia không biết đi nơi nào tìm một gốc Nguyên Thủy Âm Liên, dùng linh vật bậc này ôn dưỡng thần hồn Vô Tịnh, việc này cũng thôi, nhưng là........." Diệp Vô Cấu hàm hồ nói: "Quỷ biết hắn làm cái gì, chờ thời điểm hắn trở về, Nguyên Thủy Âm Liên kia cũng đã ôn dưỡng ra thần hồn, làm cho ta cảm giác như là Vô Tịnh, lại giống như thần hồn mới, đồng thời hắn còn mang về một người dưỡng liên."
Linh Nguyệt chưởng tôn hít ngược một hơi khí lạnh: "Là hài tử Sóc Nguyệt kia sao? Năm đó sư huynh mang Sóc Nguyệt về giao cho ta, nói đứa nhỏ này trời sinh mộc linh căn, phi thường thích hợp tu hành, Sóc Nguyệt cái gì cũng không nói, chỉ nói cho ta nàng vốn là yêu tinh trong núi, may mắn biến ảo thành hình người, khai tâm trí, theo Bạch sư huynh đi vào Đại Nhật Tiên Tông, khẩn cầu ta thu lưu................"
Diệp Vô Cấu kinh ngạc nói: "A? Hài tử Sóc Nguyệt kia là yêu tộc?"
Linh Nguyệt chưởng tôn vô ngữ nói: "Tỷ không biết? Nguyên nhân chính là vì Sóc Nguyệt là yêu tộc, ta mới lại nhận Lâm Dữu, để cho hắn quản lý phần lớn sự vụ của Huyễn Nguyệt phong, nhưng mà tư chất của Lâm Dữu không tốt, không băng Lục Kiến Đông mới thu vào mộ hai năm trước, thiên phú của nó cực tốt, có thể phụ trợ Sóc Nguyệt."
Hai sư tỷ muội này đối mặt nhìn nhau , đồng thời nghiến răng: "Bạch Anh/ sư huynh thật quá đáng!"
Ngô Thanh Nhi chớp chớp mắt, nàng vừa nghe xong bí văn của tông môn, tâm thần lay động hết sức, nhịn không được hỏi: "Vậy Bạch sư tỷ là Nguyên Thủy Âm Liên biến ảo thành hình người?"
Diệp Vô Cấu gật đầu: "Hai mươi năm sau, Nguyên Thủy Âm Liên kia biến thành một đứa bé, Bạch Anh liền nói với bên ngoài là nữ nhi của hắn, trong lòng ta vẫn tức giận khổ sở, không nhịn xuống được tới cửa chất vấn, hắn mới nói chuyện này cho ta, làm ta tức đến hận không thể xé sống hắn."
Linh Nguyệt chưởng tôn nghi hoặc nói: ".........Sư huynh giúp Diệp Vô Tịnh trọng sinh, tỷ tức giận cái gì?"
Diệp Vô Cấu cười lạnh: "Vô Tịnh lúc trước đánh lén Bạch Anh, ngươi cho rằng Bạch Anh sẽ rộng lượng như vậy trợ giúp Vô Tịnh trọng sinh?"
"...............A? Vậy huynh ấy vì cái gì?" Linh Nguyệt chưởng tôn mặt mờ mịt.
"Ta cùng Vô Tịnh là nhất thể song hồn." Diệp Vô Cấu kiên nhân giải thích nói: "Tuy rằng thần hồn Vô Tịnh bị Lưu Li Dung Dương Hỏa thiêu, nhưng huyết nhục của nàng còn trong cơ thể ta, ta mấy năm nay tu luyện, theo lý thuyết là có thể một lần nữa sinh ra thần hồn của Vô Tịnh."
Linh Nguyệt chưởng tôn trợn mắt há mồm: "...................." Oa còn có thể làm như vậy!
Ngô Thanh Nhi đồng dạng trợn mắt há mồm: "......................" Oa muội muội này giống như là rau hẹ, cắt một đám lại mọc tiếp một đám.
"Bạch Anh lưu lại tàn hồn của Vô Tịnh, hắn đoán chắc sau khi ta biết việc này tuyệt sẽ không lại sinh ra Vô Tịnh thứ hai, bởi vì đối với ta mà nói, Vô Tịnh năm đó làm bạn với ta vượt qua năm tháng lâu dài khẳng định không phải dùng huyết nhục mới sinh ra, chỉ cần Bạch Nguyệt Liên tồn tại, ta cũng chỉ có thể ngăn chặn huyết nhục của Vô Tịnh, không cho sinh ra thần hồn này sinh ra." Diệp Vô Cấu cười lạnh: "Nhưng mặc dù ta áp chế huyết nhục của Vô Tịnh, khi ta bắt đầu đánh sâu vào Nguyên Anh hậu kỳ, khi chuẩn bị hóa thần, bộ phần huyết nhục này chung quy vẫn ảnh hưởng đến cảnh giới cùng tu vi của ta."
"Vô Tịnh cùng ta là nhất thể, huyết nhục chúng ta tương liên, thần hồn mỗi người chiếm nửa người, không có thần hồn của Vô Tịnh, thần hồn của ta ở một ý nghĩa nào đó liền trước sau không đầy đủ, vô pháp tiến giai Hóa Thần."
"Ta chán ghét Bạch Nguyệt Liên, bởi vì nhìn thấy nàng, ta liền nhớ tới bị Bạch Anh áp chế không thể giãy giụa, nhưng ta lại nhịn không được quan tâm nàng, bởi vì nàng chung quy có một phần thần hồn của Vô Tịnh, nàng chính là Vô Tịnh, là muội muội của ta." Diệp Vô Cấu hít sâu, nỗ lực bình phục tâm tình: "Bạch Anh nuôi Bạch Nguyệt Liên, chính là vì khi ta tiến giai hóa thần, lấy ra thần hồn bị Nguyên Thủy Âm Liên đồng hóa, lấy lực lượng thần hồn này phụ trợ, làm cho ta thuận lợi tiến giai Hóa Thần."
Linh Nguyệt chưởng tôn há to miệng, cả người rét run: "............."
Sau một lúc lâu nàng mới lẩm bẩm nói: "Ta thấy sư huynh thực sủng Bạch Nguyệt Liên................"
Diệp Vô Cấu ha hả: "Hắn đương nhiên sủng Bạch Nguyệt Liên, nuôi mười mấy năm, vẫn là có chút cảm tình, hơn nữa Bạch Nguyệt Liên chú định sẽ biến mất, hắn tận tình sủng ái, chờ khi Bạch Nguyệt Liên biến mất hắn vừa lúc nhấm nháp nỗi đau tang nữ, đợi khi ta tiến giai hóa thần, hắn lại vì trù tính mấy năm thành công mà vui sướng thỏa mãn, nhất bi nhất hỉ, không phải là thuận lợi tiến giai Hóa Thần?"
Linh Nguyệt chưởng tôn nghe xong nhịn không được nuốt nước bọt: ".............sư huynh sẽ tính xa như vậy? Có phải tỷ nghĩ nhiều hay không?"
Diệp Vô Cấu hừ lạnh một tiếng: "Dù sao nếu là ta mà nói, ta liền làm như vậy, đây là phương pháp tốt nhất một hòn đá trúng mấy con chim."
"Nhưng mà sư huynh không phải tỷ." Linh Nguyệt chưởng tôn nghe xong ngược lại nhẹ nhàng thở ra: "Tỷ chấp chưởng Giới Luật Đường nhiều năm, hết thảy ý tưởng đều suy xét bằng hiệu quả với lợi ích, sư huynh chấp chưởng tông môn, nếu như vậy đã sớm khiến cho sư huynh đệ bọn tỷ muội bất mãn, tuy nói phần lớn đồng lứa với chúng ta đều ngã xuống, nhưng vẫn có mấy người ở bên ngoài du lịch."
"Trong tông môn có sư tỷ ở đây, sư huynh không cần lo lắng vấn đề giới luật, tất nhiên muốn khoan dung đối đãi với người, suy nghĩ chu toàn, có lẽ năm đó huynh ấy có loại tính toán này, nhưng hiện tại chỉ sợ cũng không phải, trước đó vài ngày huynh ấy còn sinh khí Nguyệt Liên thích một tên tạp dịch mới nhập môn, nói thật ra là muốn cho Húc Chi cùng Nguyệt Liên kết làm bạn lữ."
Linh Nguyệt chưởng tôn trấn an nói: "Sư huynh đã bắt đầu suy xét tương lai của Nguyệt Liên, tỷ nói loại khả năng này tám phần là huynh ấy đã từ bỏ."
Nàng theo ý nghĩ xảu Bạch Anh chưởng tôn tiếp tục nói: "Nếu là nhìn thấy sinh hoạt của muội muội sau khi kết hôn hạnh phúc mỹ mãn, khúc mắc trong lòng sư tỷ không phải là được giải sao? Diệp Vô Tịnh đã là quá khứ, Bạch Nguyệt Liên được đến tân sinh, cũng hạnh phúc mỹ mãn, tỷ còn tiếp tục đắm chìm trong quá khứ sao?"
Diệp Vô Cấu giật mình, nàng tinh tế duy tư một phen, sau khi trầm mặc thật lâu mới nói: "Có lẽ, nếu có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có lẽ ta sẽ thật sự đi vào cảnh ngộ đạo, lấy phương pháp huyền diệu khó giải thích tránh đi khiếm khuyết thần hồn, tiến giai Hóa Thần đi."
"Mà sư huynh cũng có thể buông xuống quá khứ, có lẽ huynh ấy còn nghĩ cùng
Diệp Vô Cấu thở dài, giơ tay xoa xoa sợi tóc bên tai, lệ khí ẩn chứa giữa mày hằng năm tiêu tán rất nhiều, nàng nói: "Dù sao ta cũng tìm được Tịnh Đế Âm Dương Phù Dung, có thứ đó, khi ta dùng lực lượng thần hồn của Bạch Nguyệt Liên để tiến giai, cây Âm Dương Phù Dung này có thể bảo vệ nàng, nàng sẽ không tiêu tán."
Diệp Vô Cấu nói: "Đợi khi ta tiến giai Hóa Thần, ngưng ra âm thần cùng dương thần, sau khi thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích của thân thể, liền có thể bóc ra huyết nhục của Vô Tịnh, từ sau đó ta chính là ta, Vô Tịnh.............không đúng, là Bạch Nguyệt Liên, Nguyệt Liên chính là Nguyệt Liên."
Linh Nguyệt chưởng tôn cười nói: "Chúc mừng sư tỷ, nếu lần này thuận lợi, sư huynh cùng sư tỷ đều có thể buông xuống quá khứ, hòa hảo trở lại, hài tử Nguyệt Liên kia cũng có thể có được nhân sinh mới."
Diệp Vô Cấu cười gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, ta muốn lập tức hồi tông môn."
Linh Nguyệt chưởng tôn nói: "Sư tỷ mang theo Thanh Nhi về đi." Nàng nói: "Ta xuất môn vốn là để rèn luyện bản thân, nếu vẫn cứ có sư tỷ hộ tống, ta tất không thể tiến thêm."
Diệp Vô Cấu nhíu mày: "..........Vậy ngươi cẩn thận, ta nghe Bạch Anh nói ma môn có khả năng sẽ theo dõi ngươi." Nàng liếc mắt nhìn Ngô Thanh Nhi một cái, truyền âm nhập mật: "Đạo bói toán của Vật Thập Ngũ quá mức huyền diệu, hành tung của ngươi rất khó che dấu."
Linh Nguyệt chưởng tôn nghĩ nghĩ, đồng dạng truyền âm nhập mật: "Nào có ngàn ngày đề phòng cướp? Không bằng để ta làm mồi nhử, để cho Lan Hải sư huynh lại đây ôm cây đợi thỏ?"
Diệp Vô Cấu nghĩ nghĩ, chủ ý này không tồi, liền gật gật đầu: "Được, ta đây trở về, trong lúc này ngươi phải cẩn thận."
Linh Nguyệt chưởng tôn nói: "Ta đi tông môn phụ cận làm khách, ma tu dù cho muốn phục kích ta, cũng không có khả năng quang minh chính đại xông tới, ta ngốc tại sơn môn có trận pháp phòng hộ, chiếm cứ địa thế, không ngại."
Diệp Vô Cấu lúc này mới yên tâm, nàng vung tay áo, cuốn lấy Ngô Thanh Nhi, hóa thành một đạo gió, lập tức rời đi.
Sơn môn Đại Nhật Tiên Tông, Trần Húc Chi đang bế quan nhận được truyền thư của Bạch Anh chưởng tôn, nói linh kiếm bản mạng của y đã được rèn xong.
Trần Húc Chi vui mừng quá đỗi, lập tức vọt tới Lãm Nhật Các bái kiến Bạch Anh chưởng tôn.
Nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm khó có được của đại đồ đệ nhà mình, Bạch Anh chưởng tôn lộ ra mỉm cười, ông giơ tay một chút, trên giá trong thư phòng bay ra một cái hộp, hộp dừng lại trước mặt Trần Húc Chi, Trần Húc Chi lập tức nâng chiếc hộp lên.
Y liếc mắt nhìn Bạch Anh chưởng tôn một cái, Bạch Anh chưởng tôn cười gật đầu.
Trần Húc Chi đặt hộp bên cạnh bàn, chờ mong mở hộp ra, nhìn chăm chú.
Chỉ thấy trong hộp có một thanh linh kiếm phiếm thủy sắc, toàn thân linh kiếm u lam, trên mặt có kim quang lập lòe, mũi kiếm hơi cong, không có phần che tay, đầu chuôi kiếm có một hình hoa nhỏ, tinh xảo giống như noãn ngọc.
Bạch Anh chưởng tôn nói: "Ta bỏ thêm cho ngươi không ít thứ tốt, linh kiếm rèn thêm một lần nữa vô cùng diệu dụng, ngươi tự mình thử xem, bởi vì có bỏ thêm tinh hoa cuối cùng mà Thiên Chu Tinh lưu lại, tính deo của thanh kiếm này thật tốt, thậm chí có thể biến thành roi dài để sử dụng."
Hai mắt Trần Húc Chi tỏa sáng, y lấy thanh kiếm này ra, cảm giác chạm vào hơi lạnh, vốn dĩ dùng Kim kiếm để làm lõi, y vừa mới đưa linh lực vào, lập tức có một loại cảm giác nước sữa giao hòa.
Y nhìn hình hoa nhỏ dưới chuôi kiếm: "Đây là..........."
"Đây là hình hoa hình thành từ Xích Hà Căn, ở giai đoạn luyện chế cuối cùng thì tự động hình thành, có thể thấy được kiếm này trời sinh có linh tính." Bạch Anh chưởng tôn nói: "Ngươi nên đạt tên cho kiếm."
Trần Húc Chi thực dứt khoát nói: "Mặc kệ biến thành cái dạng gì, nó đều là Kim kiếm của ta, cứ gọi là Kim kiếm đi!"
Giọng nói vừa ra, làm cho thanh trường kiếm màu u lam này phát ra ánh sáng sáng ngời.
Trần Húc Chi cao hứng hỏng rồi: "Nó cũng cho là như vậy nha!"
"............." khóe miệng Bạch Anh chưởng tôn run rẩy, tên này.............ai, chậc, đồ đệ cao hứng là được.
Nghĩ đến đây, ông thình lình nói: "Húc Chi a, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Thần sắc Bạch Anh chưởng tôn ôn hòa mà nhìn Trần Húc Chi: "Ngươi có bằng lòng cùng Nguyệt Liên kết làm đạo lữ song tu không?"
============================
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Thành: Cho nên ta kỳ thật là pháo hôi si nam oán nữ.