Chỗ Nào Không Đúng

Lạp động


trước sau

Cung Thiên Trọng chán đến chết nhìn vài người đang hàn huyên.


Hắn đã đi theo Hà Minh hai ngày rồi, rốt cuộc đến ngày thứ ba đụng tới những người khác.


Hai tu sĩ kia một tên là đệ tử chủ phong của nội môn Đại Nhật Tiên Tông, một tên là đệ tử Thái Tố Cốc.


Sau khi cùng Hà Minh câu thông, Cung Thiên Trọng dùng tên giả là Thương Vũ, thực tự nhiên gia nhập tiểu đội này.


Trong đó tên đệ tử chủ phong Đại Nhật Tiên Tông kia nói khi hắn nhắn xuống bí cảnh từng nhìn thấy xa xa phía bắc bí cảnh có một ít kiến trúc, cho nên muốn đi qua đó thăm dò một chút.


Cung Thiên Trọng vừa nghe tức khắc có hứng thú, khi hắn rơi vào bí cảnh cũng thấy được những kiến trúc đó, bất quá nếu rất nhiều người nhìn thấy, liền có nghĩa cái phế tích kia tám phần không ở phía bắc.


"Hẳn là ở bên trong?" đệ tử Thái Tố Cốc viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, cuối cùng cho ra kết quả, giữa tiểu bí cảnh Vọng Đoạn có một chỗ kiến trúc phế tích.


Vậy còn chờ cái gì? Tất nhiên qua bên kia nhìn xem!


Bất như như lời đã nói trước đó, nhìn thấy đống phế tích không chỉ có đám người Cung Thiên Trọng, những đệ tử khác cũng nhìn thấy.


Cũng may trong bí cảnh một phần là Đại Nhật Tiên Tông, một phần là Thái Tố Cốc, hai tông môn là đồng minh, trừ bỏ ân oán cá nhân, những ma tu không có khả năng động thủ, che dấu tung tích tiến vào cũng sớm chủ động rời đi đại bộ đội, ngẫu nhiên có một hai ma tu giống như Cung Thiên Trọng giấu trong đám người, nếu khi phát hiện thân phận đối phương, cũng chỉ là liếc mắt nhìn qua, giả vờ như không phát hiện.


Bí cảnh không phát sinh tranh đấu gì quy mô lớn, mặc dù có tranh chấp, cũng đều lễ nhượng theo quy tắc thứ tự đến trước sau, thế cho nên ma tu trốn trong đó luôn có chút không thích ứng.


Này nha, vì sao khi bọn họ nhìn thấy đệ tử Đại Nhật Tiên Tông, đối phương một đám giống như là kẻ điên, hiện tại đối diện với tu sĩ Thái Tố Cốc, tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông cư nhiên hiểu được phong độ thân sĩ?


----- bọn họ đương nhiên hiểu được, rốt cuộc nếu có một hai tri kỉ bên Thái Tố Cốc, cũng ứng đan dược sau này liền không lo a ~


Khi đám người Hà Minh cùng Cung Thiên Trọng đi vào phế tích trong bí cảnh, đã có rất nhiều tu sĩ khác xuất hiện.


Tòa phế tích này chỉnh thể có hình lập phương, ở giữa có một con sông nhỏ xuyên qua, căn cứ theo kiến trúc của phế tích mà phỏng đoán, nửa phần trước con sông kia là nơi tiếp khách cùng yến hội, phần sau có một một cái hoa viên nhỏ cùng phòng ngủ, bên trái phế tích có một khi vực sân huấn luyện tương đối rộng, bên cạnh là phòng bếp, trong phòng bếp trống rỗng, trừ bỏ bệ bếp không còn vật gì khác, sau phòng bếp có cái cửa nách, đẩy cửa ra chính là hoa viên.


Hà Minh vừa thấy tu sĩ tới trước, không khỏi tiến lên hàn huyên đàm phán, Cung Thiên Trọng thân là tu sĩ ngoại lai, tất nhiên trên mặt là tươi cười rụt rè, đứng ở gần đó chờ.


Một lát sau, Hà Minh đơn độc thoát khỏi đám người kia, đi đến trước mặt Cung Thiên Trọng.


"Thương đạo hữu, chúng ta định cùng sư huynh đệ khác hội hợp, không biết Thương đạo hữu có tính toán gì không?"


Trên mặt Cung Thiên Trọng mang theo tươi cười, ánh mắt không có dấu vết đảo qua mọi người có mặt trong đó, Bạch Nguyệt Liên cũng không có ở đó.


Cung Thiên Trọng cười nói: "Nếu Hà đạo hữu muốn đồng hành với đồng môn, vậy tại hạ liền không quấy rầy, ta sao, có lẽ là thăm dò một chút phế tích này trước đi."


Hà Minh gật đầu nói: "Phế tích này đã bị các sư huynh khác thăm dò qua, bên trong trống rỗng, trừ bỏ một vài vật phẩm hằng ngày bình thường ra, không còn thứ gì khác."


Cung Thiên Trọng: "Như vậy a, vậy thật đúng là đáng tiếc, lại nói chư vị đạo hữu tính toán đến đâu rồi?"


Hà Minh vẫn không dấu giếm, một hàng bọn họ có bảy tá người, dù cho người trước mặt muốn đánh cướp, cũng không có khả năng có thực lực đó.


"Chúng ta tính toán đi phía bắc nhìn một cái, nghe nói bên kia có một mảnh viêm hỏa, có thể sẽ có linh hỏa sinh ở trong đó."


Trong lòng Cung Thiên Trọng vừa động: "Thì ra là thế, vậy trước mong đạo hữu có thể có thu hoạch."


Hà Minh cười cười: "Đạo hữu cũng vậy."


Hai người tách ra, Cung Thiên Trọng đứng trước phế tích không hề động đậy, hắn nhìn bảy tám tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông rời đi, ánh mắt rét run.


Bạch Nguyệt Liên chạy đi nơi nào? Nếu nàng không đi theo đội ngũ Đại Nhật Tiên Tông, chẳng lẽ một mình tìm kiếm ở trong bí cảnh?


Dù cho nàng một mình, một khi gặp được tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông, nàng cũng không thể nào lại đi một mình tiếp, dù sao Bạch Nguyệt Liên cũng là nữ nhi của chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, bọn họ cũng lo lắng nữ tu kia xảy ra chuyện trong bí cảnh đi?


Cung Thiên Trọng hít sâu một hơi, lúc này ba tông của ma môn vì Nguyên Thủy Âm Liên mà hạ ra lực lượng lớn, để cho không ít đệ tử ưu tú ẩn núp tiến vào, nếu lúc này thất bại mà về, tin rằng một đám đệ tử này đều sẽ bị xử lý, Cung Thiên Trọng không muốn làm phân bón cho Huyết Cổ Ma Quật, may mà không biết vì chuyện gì, Vật Thập Ngũ bị ba tông ma môn đe dọa đột nhiên ra tay giúp đỡ hắn một phen, nói cho hắn một bí mật.


Bạch Nguyệt Liên nữ nhi của chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, bản thể chính là một gốc cây Nguyên Thủy Âm Liên.


Nếu thật sự tìm không thấy Nguyên Thủy Âm Liên, vậy hắn liền không thể không tìm cách giết chết Bạch Nguyệt Liên!


Tuy rằng Cung Thiên Trọng thực hoài nghi Vật Thập Ngũ nói cho hắn bí mật này là có động cơ, nhưng Cung Thiên Trọng hiện tại không có lựa chọn nào khác.


Nhiệm vụ cướp lấy bí cảnh trước đó đã thất bại, lúc này hắn không thể lại tiếp tục thất bại.


Cung Thiên Trọng giả làm Thương Vũ, bắt đầu đi khắp phế tích.


Bởi vì không khí hài hòa bên trong bí cảnh, Cung Thiên Trọng mặc dù gặp phải tu sĩ khác thăm dò, cũng sẽ lễ phép thối lui, mà khi tu sĩ khác tìm kiếm nhìn thấy Cung Thiên Trọng ở trong phòng nào đó, cũng sẽ phất tay rời đi.


Việc này ngược lại làm cho con đường lục soát tìm kiếm của Cung Thiên Trọng trở nên nhẹ nhàng hơn.


Phòng luyện đan khẳng định đã bị tìm qua, cho nên Cung Thiên Trọng là từ bên phải bắt đầu tìm kiếm.


Đây là một chỗ sân huấn luyện, bên trong trống rỗng, chỉ có một cái giá ở bên cạnh cỏ dại, nếu là trước đầy trên cái giã kia chắc chắn để đầy binh khí, chỉ tiếc hiện tại bên trên rỗng tuếch.


Vòng quanh sân huấn luyện một vòng, Cung Thiên Trọng đi đến nguyệt môn bên cạnh, nháy mắt đi ra, Cung Thiên Trọng ma xui quỷ khiến xoay đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt kia hắn hoảng hốt thấy được một nam tử tóc đỏ mặc hắc y đường hoàng cười lớn.


.................đó là ai?


Bất quá hoảng thần một chút, Cung Thiên Trọng liền khôi phục lý trí.


Ánh mắt hắn đọng lại, tỉ mỉ nhìn trên không của sân huấn luyện, ý đồ tìm kiếm một ít dấu vết, chỉ tiếc hắn nhìn thật lâu vẫ như cũ đều không thấy gì.


Cuối cùng Cung Thiên Trọng chỉ có thể thở dài quay đầu rời đi, khi xoay người khóe mắt đảo qua ván cửa bên cạnh, thất được dây thừng quấn lấy chốt cửa.


Toàn thân dây thừng đỏ sậm, giống như là bị máu tươi ngâm qua.


Cung Thiên Trọng hơi hơi nhíu mày, đệ tử ma tu tương đối mẫn cảm đối với máu tươi, hắn nhìn nhìn khắp nơi, không phát hiện tu sĩ khác, liền cẩn thận đi đến trước cửa quan sát.


Cài cửa là hình thức bình thường nhất, gậy gỗ cài cửa đã đứt hẳn, chỉ còn lại một chút ở trên, mà sợi dây thừng đỏ mà hắn nhìn thấy là cột vào phần đuôi

của nửa thanh gậy gỗ.


Cung Thiên Trọng nhịn không được mà duỗi tay cởi bỏ đoạn dây thừng màu đỏ kia.


Hắn tổng cảm thấy trên thứ này quẩn quanh hương vị máu tươi, có lẽ dùng kinh mạch của yêu thú nào đó làm thành?


Hắn nghĩ như vậy, thu dây thừng đỏ này lên.


Cung Thiên Trọng tiếp tục tìm kiếm, hắn theo nguyệt môn tiến vào sân huấn luyện, đi tới một góc trong phòng bếp.


So với sân huấn luyện tốt xấu gì cũng có một cái giá rách nát, phòng bếp mới chân chính là cái gì cũng không có, trừ bỏ nơi để bệ bếp, thậm chí cái giá ở nơi khác tựa hồ đều bị người cướp hết.


Cung Thiên Trọng tấm tắc lắc đầu, quét cũng thực sạch sẽ a.


Hắn nghĩ như vậy, tùy tay vỗ vào trên bệ bếp.


Dưới một cái vỗ này, lòng bàn chân của Cung Thiên Trọng đột nhiên bị hụt, vèo một cái, thê nhưng trước mắt tối sầm, toàn bộ linh lực trong nháy mắt biến mất, nhắn vào trong một cái huyệt động rất sâu!!


Cung Thiên Trọng: "..................."


Mặc dù không có linh lực, nhưng Cung Thiên Trọng cũng có rèn luyện qua thể thuật, hắn gặp biến không sợ, theo bản năng làm ra động tác đề phòng, đồng thời rút ra trường kiếm bên hông che trước ngực.


Chung quanh không có bất cứ thanh âm gì, Cung Thiên Trọng ngưng thần đề phòng vài giây, chậm rãi thả lỏng thần kinh.


Nơi này hình như thật sự là một cái huyệt động mà thôi.


Cung Thiên Trọng lúc này mới tính toán đứng dậy, bất quá khi hắn duỗi tay chống đất, thì chạm vào một thứ cứng cứng.


...............xương cốt?


Cung Thiên Trọng đột nhiên lui về phía sau, bị thứ gì vướng một cái, lại đặt mông ngồi xuống.


A!!
......... đm một cây xương vừa lúc nhếch lên, chọc trúng mông.......... xương cụt = =


Biểu tình Cung Thiên Trọng hết xanh lại trăng, lệ khí dưới đáy lòng dũng mãnh tràn lên, giờ phút này hắn dám đồ phật sát thần!!


Nhưng chờ khi hắn đằng đằng sát khí cúi đầu, sau đó trợn tròn mắt.


Dưới thân cư nhiên đều là xương cốt! Đủ loại xương cốt!


Cung Thiên Trọng một tay xoa mông, một tay dùng trường kiếm chọc tới chọc đi, đảo nửa ngày, trong lòng hắn dâng lên một ý niệm không thể tưởng tượng.


Đây là một cái lạp động?


Mà trong động đều là xương cốt ăn thừa? Không đúng a, dù cho không ăn xương muốn vứt đi, vì sao lại muốn mở một cái động bên bếp? Là để tiện ném? Nhưng mà dọn ra ăn rồi vứt đi không phải càng tiện sao?


Cung Thiên Trọng nghịch hướng suy luận một chút, sau đó cho ra một kết luận làm hắn đen mặt.


Đây là đầu bếp trông coi một bên nấu cơm một bên ăn vụng, ăn xong rồi sợ chủ nhân phát hiện nên đào một cái dộng để ném hết rác rưởi vào?


Cung Thiên Trọng nhịn không được chửi ầm lên trong lòng.


Đầu bếp này thật quá đáng, đào một cái động thì thôi đi, còn ở trong động thiết hạ cấm linh trận, linh lực không thể tự vận chuyển, hắn làm thế nào đi ra ngoài?


Cung Thiên Trọng nghiến răng, sau một lúc lâu, hắn nghĩ ra một cái biện pháp mà không phải biện pháp.


Nếu đem những cái xương đó ráp lại, hẳn là có thể làm một cây thang đi? Đáp lên cái thang để bò lên?


Bởi vì linh lực bị cấm, Cung Thiên Trọng thậm chí không thể mở ra túi càn khôn của mình, hắn oán hận ngồi ở trên núi xương, cởi quần áo mình xuống, xé thành dây dài, bắt đầu chơi trò ráp xương.


Mặc dùn trong tay có thể là xương cốt của đại yêu Kim Đan hoặc thậm chí là Nguyên Anh nào đó, trong lòng Cung Thiên Trọng vẫn như cũ không lên được nửa điểm cao hứng.


Hắn hự hự làm thợ mộc gần một ngày, làm một cái thang đại khái có thể chạm đến đỉnh.


Sau đó Cung Thiên Trọng đặt cây thang bên vách, bắt đầu cẩn thận leo lên.


Hắn bò a bò, rốt cuộc bò tới nơi phong ấn của cấm linh trận trên đỉnh, khi Cung Thiên Trọng tính toán đánh vỡ mắt trận rồi hăng hái lao ra ngoài, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm nói chuyện.


Trong lòng Cung Thiên Trọng vừa động, ngừng lại.


Một thanh âm nói: "Thành sư đệ, nếu ngươi cảm thấy hứng thú với phòng bếp, ta đây liền đi phòng luyện đan đối diện."


Một thanh âm khác nói: "Không thành vấn đề, Lâm sư huynh cứ tự nhiên."


Ngay sau đó một người đi vào bếp


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện