Trần Húc Chi một bộ tam quan bị điên đảo trở lại Tam Khê Các của mình.
Ngô Thanh Nhi đang nôn nóng chờ.
Nhìn thấy Trần Húc Chi trở về, Ngô Thanh Nhi lập tức xông lên trước, nàng cẩn thận đỡ cánh tay Trần Húc Chi, nhẹ giọng nói: "Huynh trưởng? Sư phụ cùng sư thúc không có chuyện gì chứ?"
Trần Húc Chi nhìn thấy thần sắc hoảng loạn của Ngô Thanh Nhi, lúc này mới phản ứng lại.
Y ngữ khí ôn hòa nói: "Không sao, bọn họ bất quá là tiểu đánh tiểu nháo thôi."
"........" Ngô Thanh Nhi không nói gì mà nhìn Trần Húc Chi, nói thật nàng tuổi nhỏ là dưới sự dạy sỗ của gia gia mà bắt đầu tu tiên, vẫn chưa từng chân chính tiến vào tông môn, nhưng cũng biết dưới tình huống bình thường trưởng lão không có khả năng vung tay đánh nhau với chưởng môn, đây không phải là tiểu đánh tiểu nháo gì, theo lời người phàm tục mà nói, đây mẹ nó là chính biến a!
Trần Húc Chi không biết Ngô Thanh Nhi đang bổ não, y thuận tay đem vòng tay hồng ngọc cho Ngô Thanh Nhi: "Cái này là Diệp sư bá cho ta, đây là vòng tay nữ hài tử mang, ngươi cầm dùng đi."
Ngô Thanh Nhi sửng sốt, nàng nhìn vòng tay hồng ngọc trong tay Trần Húc Chi, hơi hơi nhíu mày, nàng lắc đầu nói: "Nếu sư phụ là cho huynh, huynh liền cất đi, nếu ta lại mang về, sẽ làm sư phụ sinh khí."
Trần Húc Chi giật mình, mới phản ứng lại, Diệp Vô Cấu nguyện ý đưa vòng tay tùy thân cho y, rõ ràng là coi trọng y, nếu là y tùy tay tặng người, lại có vẻ mình không tôn kính Diệp Vô Cấu.
Nghĩ đến đây, y thuận thế thu hồi: "Ngươi nói cũng phải, là ta hồ đồ."
Kỳ quái, Diệp Vô Cấu vì sao cho y vòng tay kiểu nữ?
Trần Húc Chi hơi hơi nhíu mày, sau đó đột nhiên phản ứng lại, chằn lẽ là Diệp Vô Cấu đã biết tính toán của Bạch Anh chưởng tôn?
Đúng rồi, chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không Diệp Vô Cấu không có khả năng nhanh như vậy trấn an xuống.
Khóe miệng Trần Húc Chi run rẩy, được, vòng tay này tám phần là muốn tặng cho tiểu sư muội.
Hắn lấy lại tinh thần, hỏi Ngô Thanh Nhi: "Lại nói lần này theo Diệp sư bá đi ra ngoài, một đường có bình an hay không?"
Ngô Thanh Nhi do dự một chút, nhỉ giọng nói: "Đích xác đã xảy ra một vài chuyện."
Tuy rằng Diệp Vô Cấu vẫn chưa hạ lệnh cấm khẩu với Ngô Thanh Nhi, nhưng Ngô Thanh Nhi theo bản năng cảm thấy chuyện này của Diệp Vô Cấu tốt nhất đừng nói ra, nàng liền đơn giản nhắc tới chuyện của Linh Nguyệt chưởng tôn.
"Khi Linh Nguyệt sư thúc tách ra cùng sư phụ ta, vẻ mặt tựa hồ có chút do dự, nàng nói sau khi tách ra cùng sư phụ sẽ đi trụ ở tông môn phụ cận, cũng thỉnh Lan Hải chưởng tôn âm thầm đi theo."
Ngô Thanh Nhi hạ giọng nói: "Hình như có người ở chỗ tối nhìn trộm hành tung của trưởng bối tông môn."
Trần Húc Chi thình lình nhớ tới lời Giản Thành nói trước đây, Linh Nguyệt chưởng tôn lúc này sau khi xuất môn lại chưa từng trở về, trong lòng căng thẳng, trên mặt y bất động thanh sắc: "tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông tu tập Dung Dương Hỏa, Dung Dương Hỏa cùng Diệu Dương Hỏa phi thường có lực sát thương với ma tu, ma tu phi thường kiêng kị tông môn, lại nói thanh danh của tông môn mấy năm nay không tốt cũng không xấu, trừ khi bản thân đệ tử tông môn có chút xà tinh bệnh (Bệnh thần kinh), ngược lại cũng có ma môn quạt gió thêm củi."
Y trấn an Ngô Thanh Nhi: "Bất quá ta tin truyền thừa tân hỏa của tông môn tất sẽ không bị đoạn tuyệt, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, dù cho toàn bộ hóa thành tro tàn, cũng tất nhiên có chút tinh hỏa còn sót, Diệu Dương bất diệt, Đại Nhật trường tồn."
Ngô Thanh Nhi ngơ ngẩn nhìn người bên cạnh.
Thanh niên tóc đỏ dáng người cao lớn, mặc một thân quần áo đen, hơi thở quanh thân trầm ổn đáng tin cậy, ngữ khí y ôn hòa, mặt mày như họa, phảng phất như vầng thái dương trước sau luôn phát ra nhiệt lượng, ấm áp bình thản.
Diệu Dương bất diệt, Đại Nhật trường tồn.
Trong lòng Ngô Thanh Nhi phảng phất có một đoàn hỏa đột nhiên được đốt lên.
Nàng nhẹ nhàng ân một tiếng, lộ ra tươi cười điềm mỹ.
"Ân, huynh trưởng nói đúng."
Trần Húc Chi trấn an Ngô Thanh Nhi, cùng nữ hài ngồi xuống tinh tế hàn huyên, nghe xong những tao ngộ của nàng dọc theo đường đi.
Nữ hài lời nói dí dỏm, vốn chỉ là những việc nhỏ tầm thường trên đường, trong lời nói của nữ hài nhiều thêm vài phần lạc thú, sức quan sát của nàng cực tốt, thậm chí còn nói một chút thói quen nhỏ của Diệp Vô Cấu cùng Linh Nguyệt chưởng tôn, cũng đúng là bởi vì sức quan sát cẩn thận này, cùng với năng lực bói toán độc hữu của Ngô Thanh Nhi, mới là cho Diệp Vô Cấu nhìn Ngô Thanh Nhi với con mắt khác.
Trần Húc Chi nhìn nữ hài hơi bình thản, giữa hoảng hốt thấy được chính mình trong quá khứ.
Y cũng cẩn thận quan sát hết thảy của Bạch Anh chưởng tôn như vậy, nỗ lực làm cho tiểu sư muội vui vẻ, từng chút một gia tăng phân lượng của mình, làm cho mình không bị tùy tiện vứt bỏ............
Trần Húc Chi thở dài, y nhẹ giọng nói: "Cuối lầu hai là một gian phòng cho khách không ai dùng, người đi vào trong nghỉ ngơi đi, hôm nay Diệp sư thúc phỏng chừng không có thời gian chiếu cố ngươi."
Y nói: "Thanh Nhi, ta biết có thể ngươi che dấu một vài bí mật, bất quá người tu đạo, ai không có một hai cái bí mật nhỏ?"
Trần Húc Chi lộ ra tươi cười ôn hòa với Ngô Thanh Nhi: "Chỉ cần không nguy hại đến sư huynh đệ tỷ muội của tông môn, liền sẽ không có người tìm tòi nghiên cứu, ngươi không cần cẩn thận như thế."
Ngô Thanh Nhi sửng sốt.
Trần Húc Chi nói: "Sau gác mái có cái dược viên, dọc theo đường nhỏ xuyên qua dược viên hướng về phía trước, có một ôn tuyền nhỏ."
"Đi ngâm, thả lỏng một chút đi."
Trần Húc Chi duỗi tay sờ sờ đầu nữ hài: "Không cần quá bức bách chính mình."
Ngô Thanh Nhi nhắm mắt một cái, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ.
Nàng gật đầu thật mạnh, không nói một lời, xoay người rời khỏi phòng.
Nữ hài đi tối cửa, đột nhiên quay đầu lại.
Nàng cười dị thường sáng lạn, đôi mắt sáng đến làm người sợ hãi.
"Cảm ơn huynh, huynh trưởng."
Sau đó không đợi Trần Húc Chi trả lời, nàng liền sải bước rời đi.
—— gia gia, ngài nói không sai, ta đích xác gặp được quý nhân mệnh trung chú định
—— ta chắc chắn được như ước nguyện, báo thù cho cha nương, cũng hảo hảo sống sót!
Nhìn nữ hào nghe lời đi ngâm ôn tuyền sau đó ngủ bù, Trần Húc Chi nhẹ nhàng thở ra.
Y rời khỏi Tam Khê Các, để lại một cái đưa tin phù cho Ngô Thanh Nhi , phong bế kết giói bên trong Tam Khê Các, phòng ngừa có người xông vào.
Trần Húc Chi chạy tới Huyễn Nguyệt phong.
Sau khi Linh Nguyệt chưởng tôn rời đi, tất cả sự vụ của Huyễn Nguyệt phong đều là Lâm Dữu quản, sau đó Sóc Nguyệt lại xuất quan, Lâm Dữu lại muốn tham gia bí cảnh, những việc này liền giao cho Sóc Nguyệt.
Bất quá Sóc Nguyệt không giỏi nội vụ, đại bộ phận thời gian của nàng dùng để chiếu cố Lục sư đệ, thế cho nên sự tình của Huyễn Nguyệt phong tất nhiên dừng trên tay Trần Húc Chi.
Nghe nói Trần Húc Chi xuất hiện ở Huyễn Nguyệt phong, Sóc Nguyệt nhận được tin đi ra đón.
"Sư đệ có việc?" Sóc Nguyệt cho rằng Trần Húc Chi là đến vì công vụ, liền nói: "Là có nội vụ gì cần xử lý sao?"
Trần Húc Chi nói: "Nhưng thật ra không có nội vụ gì, bất quá có chút việc muốn nói với sư tỷ một chút."
Y đem lời nói của Ngô Thanh Nhi nói cho Sóc Nguyệt, Sóc Nguyệt nghe xong lông mày nhíu lại, biểu tình quả nhiên nghiêm túc lên.
Trần Húc Chi nói: "Hành tung của Linh Nguyệt chưởng tôn bất định, ta cũng không cho rằng ma tu có biện pháp nắm giữ vị trí của sư thức, nhưng nếu Linh Nguyệt chưởng tôn lấy vị trí của mình làm mồi, để cho Lan Hải chưởng tôn đến hỗ trợ mà nói..........."
Sóc Nguyệt hít sâu một hơi: "Trước khi Lan Hải sư thúc cùng sư phụ hội hợp, nếu
Trần Húc Chi nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, Huyễn Thiên Bộ bên kia, còn cần sư tỷ lo lắng nhiều hơn, tăng lên lực sưu tầm tình báo đi."
Sóc Nguyệt liếc mắt nhìn Trần Húc Chi thật sâu, không dấu vết gật đầu: "Sự tình của Huyễn Thiên Bộ quá phiền phức, ta gần đây lực bất tòng tâm, nếu sư đệ rảnh rỗi, có thể tới giúp ta sửa sang lại một ít tài liệu."
Trần Húc Chi bỗng nhiên nhìn về phía Sóc Nguyệt, nàng biết chính mình đang nói cái gì sao?
Sóc Nguyệt cười khẽ lên: "Sư đệ, sau khi ngươi tiến giai Kim Đan, có một số việc tự nhiên liền có thể tiếp xúc như vậy, đệ tử ba phong có thể tiến vào Giới Luật Đường tu hành ,tất nhiên cũng có thể tiến vào Huyễn Thiên Bộ cùng Luân Hồi cung, sư đệ thân là đích truyền của chủ phong, là lúc hiểu một chút."
Ánh mắt Trần Húc Chi sáng lên, y lập tức nói: "Đa tạ sư tỷ dìu dắt."
Sóc Nguyệt chớp chớp mắt, cười tủm tỉm: "Không có gì, đây là đương nhiên."
A nha, một phần sự vụ cuối cùng của Huyễn Nguyệt phong cuối cùng cũng có thể ném cho sư đệ a ~
Trong bí cảnh, Giản Thành đau đầu nhìn Hoa Điệt ánh mắt dại ra có chút rơi vào tình huống khó xử.
Hắn nhìn về phía Hà Minh: "Sư huynh, thật sự không có biện pháp?"
Hà Minh lắc đầu: "Thần hồn sư huynh tựa hồ đã chịu kích thích mạnh mẽ của linh lực thuộc tính âm, linh hỏa bản mạng trong thần hồn cơ hồ muốn dập tắt, dù cho ta dùng sinh sinh bất tận hỏa hòng dẫn phát sinh cơ linh hỏa của sư huynh, nhưng vẫn như cũ không đủ hoạt tính."
Giản Thành lẩm bẩm nói: "Trước tiên cần xua tan cỗ linh lực thuộc tính âm áp chế hắn, mới có thể chậm rãi điều động linh hỏa của Hoa sư huynh."
Hà Minh gật đầu: "Không sai, nhưng tu vi của chúng ta cùng Hoa sư huynh không tương đương, muốn hoàn toàn rút ra âm hỏa trong thần hồn hắn, hữu tâm vô lực a."
Giản Thành vò đầu: "........ ta thật ra có một biện pháp, ta có thể luyện đan, thử dẫn đường một chút."
H nhìn Giản Thành: "Không thành vấn đề chứ?"
Giản Thành chà xát tay: "Có thể không đủ tài liệu?"
Đông đảo tu sĩ tông môn nhìn nhau, Lâm Dữu nói: "Cần tài liệu gì?"
Giản Thành lập tức báo lên tài liệu liên tiếp, mọi người góp góp, trên cơ bản đều gom đủ, bất quá còn thiếu một vị chủ dược thuộc tính âm.
—— linh vật thuộc tính dương nhưng thật ra không ít, rốt cuộc thì công pháp tu luyện đều giống nhau, tất nhiên càng thêm ưu ái linh vật thuộc tính dương, hài phiến lá cây từ nhánh cây này, cái linh chi kia bỏ đi một chút, góp một chút liền đủ làm chủ dược.
Hà Minh cống hiến ra lò luyện đan của mình, trong lòng Giản Thành có chút ghét bỏ, hắn lấy lò luyện đan của Trần Húc Chi đưa cho hắn ra, cái này mạnh hơn so với Hà Minh.
Hà Minh nhận ra: "Đây không phải là đan lô của đại sư huynh sao?"
Giản Thành đánh cái ha ha: "Trước đó đại sư huynh tán dương ta chiêu đãi tiền bối Ngô Bảo Bảo, liền đưa cái đan lô này cho ta."
Hà Minh nga một tiếng, không nói gì.
Giản Thành nhét tài liệu vào đan lô, rồi thật cẩn thận lấy cây Nguyên Thủy Âm Liên kia từ túi càn khôn của mình, có chút luyến tiếc.
Đây là thứ tốt a.
Giản Thành ngoan tâm, quyết định bẻ rớt một mảnh cánh hoa làm chủ dược.
Bất quá chờ đến khi hắn lấy Nguyên Thủy Âm Liên ra, khi cẩn thận kiểm tra một phen, mới kinh ngạc phát hiện trên Nguyên Thủy Âm Liên này cư nhiên có dao động thần hồn?
Ai? Cây hoa sen này thành tinh?
Hoa sen tinh!
Đây chính là thứ càng tốt nha! Hoa sen tự thân ra đời linh tính cực kỳ huyền diệu, nếu đem cây Nguyên Thủy Âm Liên này luyện chế linh kiếm, hoa sen tinh này liền thành kiếm linh!
Giản Thành tâm động, hắn nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời tróc ra thần hồn của hoa sen tinh, như vật thời điểm hắn bẻ cánh hoa sen tinh hồn phách sẽ không chịu thương tổn.
Chờ rời đi bí cảnh, hắn lại nhét hồn phách của hoa sen tinh lại, sau đó lập tức luyện chế thành linh kiếm đưa cho sư huynh!
Ân, liền làm vậy đi!