"Như vậy thỉnh hảo hảo nghỉ ngơi."
Sau khi đệ tử Đại Nhật Tiên Tông dẫn đường lễ phép cáo lui, Cung Thiên Trọng mới thở ra nhẹ nhàng nhỏ đến không thể phát hiện.
Khi hắn đi ra vẫn dùng ngụy trang Thương Vũ như cũ, so với đệ tử Thái Tố Cốc cần phải đổi chỗ, Cung Thiên Trọng vốn là đệ tử của tông môn phụ thuộc, ở ngay tại biệt viện ngoại môn, nhưng thật ra không cần đổi chỗ.
Gian tiểu viện tử này vẫn là nơi hắn cư trú trước đó.
Bất quá Cung Thiên Trọng tình nguyện hiện tại rời đi Đại Nhật Tiên Tông, cũng không muốn ở lại dù cho là một phút đồng hồ.
Chỉ tiếc vừa rồi hắn đã thử qua, đệ tử kia nói rất rõ ràng, chưởng môn chưa có lên tiếng, ai cũng đều không thể đi, Cung Thiên Trọng chỉ có thể nghỉ ngơi dời đi tâm sự.
Hắn tự giễu nghĩ, hắn sợ cái gì? Bí cảnh lần này hắn cái gì cũng chưa làm, so với kiếp sống gián điệp trước kia của hắn an phận thủ thường hơn, căn bản không có sơ hở gì đáng nói.
Trừ phi Giản Thành làm bại lộ thân phận của hắn, nếu không hắn khẳng định không có việc gì.
Nghĩ đến đây, Cung Thiên Trọng lắc đầu, từ trong lồng ngực lấy ra một cái trận bàn, sau khi mở ra kích phát mắt trận, sau khi hoàn toàn bao phủ phòng mình ở, mới chân chính yên tâm.
Trận bàn này là sư phụ hắn ban cho, có thể phòng ngừa tu sĩ Kim Đan dò xét, còn về tu sĩ Nguyên Anh.................. ai, nếu là Bạch Anh chưởng tôn buông xuống thân phận nhìn trộm hắn, vậy nhìn thì cứ nhìn đi.
Cung Thiên Trọng bố trí tốt trận bàn, lấy ra đan dược, chuẩn bị nhắm mắt điều tức.
Hành trình bí cảnh lần này, hắn xem như nhấm nháp tư vị đại hỉ đại lạc, linh dược tông môn yêu cầu tới tay, nhưng người cho hắn linh dược là chủ nhân, sau này sinh tử là trong một ý nghĩ của người khác, chạy cũng vô pháp.
Ảo não phẫn hận cũng không đủ để miêu tả tâm lý của Cung Thiên Trọng, đương nhiên những cảm xúc đó cũng kéo dài tới một tháng, không mới mẻ.
Ngược lại, Cung Thiên Trọng nghĩ đến một chuyện khác.
Hắn trước đây vắt hết óc tìm kiếm Nguyên Thủy Âm Liên, là vì hoàn thành nhiệm vụ tông môn nhằm bảo đảm an toàn cùng tương lai phát triển của mình ở tông môn, nhưng hôm nay tông môn dù cho muốn giết chết hắn, chỉ cần trong tay Giản Thành có huyết huyền, hắn làm theo có thể sống, vậy hắn hoàn toàn có thể giả chết thoát thân khỏi ma môn a!
Nhớ tới trong bí thuật Hải Thị Thận Lâu, khuôn mặt cha mẹ làm hắn say mê, tâm Cung Thiên Trọng bang bang nhảy dựng lên.
Đơn giản chỉ nhìn thủ đoạn của Giản Thành, hắn cùng ma tu quả thực không có gì khác biệt, Giản Thành có thể trở thành đệ tử tông môn chính đạo, vậy hắn cũng có thể a!
Còn về biện pháp............................
Cung Thiên Trọng cũng nghĩ kỹ rồi.
Trước tiên tự tuyệt kinh mạch làm bộ bị người khác giết chết, sau đó thần hồn ly thể tìm thai nhi phụ hồn, sau khi sinh một lần nữa tu luyện, sau đó bái nhập Đại Nhật Tiên Tông?!
Hắn không làm ma tu, hắn cải tà quy chính!
Cung Thiên Trọng qua lại tự hỏi vài hồi, cảm thấy chuyện này có tính khả thi cao, bất quá Giản Thành đồng ý sao? Hắn nếu như không đồng ý, chính mình mưu tính như thể nào đều vô tác dụng.
Lúc Cung Thiên Trọng tự hỏi hết sức, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, trong đầu trống rỗng, ngay sau đó một cỗ thống khổ mãnh liệt nhảy vào trong lòng, tựa hồ có ngọn lửa cực hạn bao vây lấy hắn, nung khô, luyện rèn, làm hắn nhịn không được mềm nhũn ngã trên giường.
"A a a a ——!!!"
Cung Thiên Trọng nhịn không được lớn tiếng rên rỉ.
Thật cmn đau a!!
Cung Thiên Trọng cho rằng thanh âm mình rất lớn, nhưng thực tế thanh âm này chỉ lớn hơn so với muỗi một chút.
Không biết qua bao lâu, Cung Thiên Trọng cảm thấy chính mình cũng bị nướng thành thịt xiên nướng rải hồ tiêu, cỗ sóng nhiệt này mới hạ thấp một chút.
Cung Thiên Trọng thở phì phò, trán hắn tất cả đều là mồ hôi, cả người rơi vào trạng thái mộng bức cùng mờ mịt, phản ứng trì độn không nói, ngay cả lý trí cũng bị thiêu thành tro.
Quá đau.............
Cung Thiên Trọng đau đến chết lặng rơi vào hỗn độn.
Nhưng vào lúc này, một cỗ linh lực giống như cam lộ trào ra từ thần hồn, phảng phất như cây khô gặp mùa xuân, phượng hoàng niết bàn, cỗ lực lượng này từ trên xuống dưới gột rửa linh mạch của Cung Thiên Trọng, độ phù hợp cùng linh lực của Cung Thiên Trọng rất tốt!
Theo cỗ lực lượng này càng ngày càng mạnh, biểu tình Cung Thiên Trọng chậm rãi thả lỏng xuống, thân thể cùng tinh thân của hắn đều được an ủi, cũng bắt đầu thả lỏng.
Một lần thả lỏng này, Cung Thiên Trọng hắn liền.............. hôn mê bất tỉnh.
Cung Thiên Trọng ngất xỉu đi cũng không phát hiện linh lực quanh thân mình không ngừng mờ mịt, phảng phất như một cái hắc động, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh lực phụ cận.
Đây là dấu hiệu tiến giai.
Giản Thành tuy rằng có khế ước cùng Cung Thiên Trọng, nhưng hai người đều là Trúc Cơ kỳ, cho bên tu vi Cung Thiên Trọng cũng không có biến hóa gì.
Nhưng Trần Húc Chi không giống vậy.
Bản thân Trần Húc Chi có thuộc tính kim thủy, ngọn lửa dù có cực nóng cường hãn, trên thực tế nhiệt độ của ngọn lửa lại cực thấp, hoặc là nói lớp ngoài cùng của ngọn lửa có bao nhiêu cao, thì bộ phận trung tâm của ngọn lửa lại thấp bấy nhiêu, ở trên ý nghĩa nào đó có chút tương tự với lửa ma của ma môn, cho nên khi Trần Húc Chi luyện hoa sợi huyết huyền kia, khi linh lực thông qua huyết huyền truyền đến trên người Cung Thiên Trọng, ngược lại thành chất xúc tác giúp Cung Thiên Trọng tiến giai.
Đúng vậy, Cung Thiên Trọng xui xẻo lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc đổi vận, hắn tiến giai! Trở thành tu sĩ Kim Đan!!
Cho tới này đệ tử đích truyền của ba tông ma môn đều là Kim Đan kỳ, trong một thế hệ đệ tử này, tốc độ tu luyện của Cung Thiên Trọng là chậm nhất, tuổi hắn trẻ nhất, cơ hồ nhỏ hơn Nhập Dung lớn tuổi nhất là một trăm tuổi, cho nên tới nay trưởng bối tông môn của Quy Nguyên Tông chưa bao giờ thúc giục qua.
Bất quá từ góc độ ma tu mà xem, tu vi tất nhiên càng cao càng tốt.
Cung Thiên Trọng kẹt ở Trúc Cơ hậu kỳ gần mười năm, lúc này đây ở bí cảnh thay đổi rất nhanh, lại dưới ảnh hưởng của bí thuật của Nhập Dung, một lần nữa nhớ lại quá khứ hắn cố tình quên đi, tâm cảnh đạt thành viên mãn, tiến giai Kim Đan kỳ như nước chảy thành sông.
Sau khi Trần Húc Chi luyện hóa huyết huyền, y là chủ, Cung Thiên Trọng là phó, tu vi của Cung Thiên Trọng vinh viễn không có khả năng cao hơn Trần Húc Chi là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, Cung Thiên Trọng tất nhiên sẽ không chịu cái gì mà áp chế cảnh giới, vì vậy một lần nhắm mắt này, chờ đến khi hắn mở mắt ra, hắn liền thành tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
............ngô, tâm tình thực phức tạp.
Vừa định cải tà quy chính đâu, ông trời lại để cho hắn tiến giai, đây là đang ngăn cản hấn sao = =
Trong lòng Cung Thiên Trọng phun tào vài câu, khôi phục lại bình thường.
Hắn bắt đầu kiểm tra thân thể mình cẩn thận, một lần kiểm tra này hắn liền phát hiện ra vấn đề.
Từ từ, chủ nhân hắn không phải Giản Thành sao?
Sao, sao chủ nhân mình hình như biến thành hai người?
Một người là Giản Thành? Một kẻ khác là ai? Huyết huyền của hắn hình như không ở chỗ Giản Thành kia?
Sắc mặt Cung Thiên Trọng chợt xanh chợt trắng, hắn cảm thấy chính mình vẫn là đi tìm chết đi, chết là có thể chuyển thế = =
Nhưng vào lúc này, một đạo ý niệm xuất hiện trong thần hồn của Cung Thiên Trọng.
"Tới chủ phong, Tam Khê Các."
Tam Khê Các..............
Cung Thiên Trọng đột nhiên nhanh trí đã biết chủ nhân mới của mình là ai.
Trần Húc Chi!! Nhất định là Trần Húc Chi!!!
Nội tâm Cung Thiên Trọng cơ hồ hỏng mất.
Nghĩ đến Giản Thành ở bí cảnh nhắc đến Trần Húc Chi là giống như bị trúng tà, trong lòng Cung Thiên Trọng hiện ra một cái suy đoán.
Giản Thành sẽ không phải là giao hắn ra chứ?
Cung Thiên Trọng cọ tới cọ lui dựa theo yêu cầu của Giản Thành đi đến Tam Khê Các ở chủ phong.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ bị ngăn ở bên ngoài, bất quá hiển nhiên người ở bên trong đã có chuẩn bị, Cung Thiên Trọng đi vào một đường thông suốt, không có gặp bất luận kẻ nào.
Đứng trước Tam Khê Các, Cung Thiên Trọng còn chưa gỗ cửa, cánh cửa liền không tiếng động mở ra, Giản
Giản Thành nhìn lướt qua Cung Thiên Trọng, ai một tiếng: "Ngươi tiến giai Kim Đan?"
Cung Thiên Trọng ngoài cười nhưng trong không cười, có chút bất chấp tất cả nói thật: "Ngài đưa ta cho Trần đạo hữu, Trần đại hữu là tu sĩ Kim Đan, ở dưới sự trợ giúp của y ta tất nhiên có thể tiến giai."
Lời này nói đặc biệt khiêu khích, Giản Thành đương nhiên sinh khí.
Hắn nheo mắt lại, ngữ khí rất nguy hiểm: "Ngươi cho rằng có đại sư huynh ở đây, ngươi liền bình an vô sự?"
Cung Thiên Trọng rũ mắt, hắn ôn hòa mà nói: "Chẳng lẽ bình yên vô sự không phải là ngài sao? Có ta ở đây, Trần đạo hữu nếu thích người khác, ta khẳng định là người đầu tiên biết."
"Ta đã biết, ngài chẳng phải sẽ biết sao?"
Giản Thành nghe xong sửng sốt, đúng nha, trước đó đưa huyết huyền cho Trần Húc Chi, là cảm thấy Trần Húc Chi đã đưa linh kiếm bản mạng cho hắn, sau khi không còn linh kiếm thực lực của Trần Húc Chi khẳng định có dao động một đoạn, có Cung Thiên Trọng làm đả thủ, Trần Húc Chi tốt xấu gì cũng có một chút trợ giúp.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, đưa Cung Thiên Trọng đặt bên người Trần Húc Chi, chính mình ngược lại có thể có tin tức trực tiếp a!
Nghĩ đến đây, Giản Thành theo bản năng chà xát tay: "Ngươi nói không sai, phải thời khắc chú ý đến chuyện bên cạnh đại sư huynh, biết không?"
".............." Cung Thiên Trọng nhịn không được giơ tay che mặt, cái tên chủ nhân ngốc X này vô phương cứu chữa.
Bất quá nếu Giản Thành để ý Trần Húc Chi như vậy, vậy hắn có thể lấy cái này để ra điều kiện.
"Chủ nhân, ta có cái nguyện vọng." Cung Thiên Trọng nói: "Ta muốn một lần nữa tu luyện, bỏ gian tà theo chính nghĩa, cải tà quy chính, bái nhập môn hạ của Đại Nhật Tiên Tông!"
Giản Thành: ".............." Ha?
Cung Thiên Trọng: "Còn thỉnh ngài thành toàn!"
Giản Thành: ............ đường đường Huyền Sát Ma Vương muốn chuyển đầu Đại Nhật Tiên Tông? Là ảo giác của hắn sao?
Khi Giản Thành nói xong việc muốn biến rõ ràng chuyện đời trước, Trần Húc Chi liền nhận được tin của Bạch Anh chưởng tôn.
Y không kịp nó rõ với Giản Thành, để cho Giản Thành lưu lại trong Tam Khê Các chờ y, còn mình thì nhanh chóng tới chính điện.
Chính điện Đại Nhật Tiên Tông hoàn hảo không tổn hao gì, biến thành phế tích lại là Lãm Nhật Các.
Ngô, có thể lý giải.
Thời điểm Trần Húc Chi đuổi tới, Bạch Anh chưởng tôn đang đứng trước một mảnh phế tích, hai tay ông chắp ở sau lưng, tóc dài màu xám hơi hơi phiêu đãng theo gió, ngoại bào trên người ở bên mép áo cũng có vết rách, rõ ràng là dấu vết lưu lại khi chiến đấu với Diệp Vô Cấu trước đó.
Bất quá dù vậy, Trần Húc Chi vẫn nhìn ra được, tâm tình của Bạch Anh chưởng tôn đang bay bổng a ~
Ông nói: "Húc Chi."
Trần Húc Chi đứng yên sau lưng của Bạch Anh chưởng tôn: "Sư phụ? Sư muội đâu? Diệp sư bá đâu?"
Bạch Anh chưởng tôn nói: "Nguyệt Liên không có việc gì, Vô Cấu mang theo Nguyệt Liên đi Giới Luật Đường."
Bởi vì Lãm Nhật Các bị đánh sụp sao.
Bạch Anh chưởng tôn giật nhẹ khóe miệng, nét mặt luôn luôn uy nghiêm cư nhiên có một tia xấu hổ.
"Vi sư muốn đi Giới Luật Đường bế quan, ngươi............. khụ khụ, Lãm Nhật Các của vi sư phiền toái ngươi thu thập một chút."
Trần Húc Chi chớp chớp mắt, y nhìn phế tích trước mặt, nhớ tới Tam Khê Các của mình, biểu tình cứng đờ.
Đây, đây là xem y như thợ dọn gạch?!
Y liều mạng cắn răng, sợ chính mình cười ra, chỉ có thể cúi đầu nói: "Vâng, đệ tử minh bạch."
Bạch Anh chưởng tôn lại ho khan một chút, nghiêm trang nói: "Chuyện ở chủ phong trước giao cho ngươi."
Sau đó không đợi Trần Húc Chi trả lời, Bạch Anh chưởng tôn liền có chút chật vật rời đi.
Trần Húc Chi lại chờ, sau khi xác định sư phụ nhà mình rời đi mới phốc phốc cười ha hả, ai, sư phụ mấy năm nay càng ngày càng ôn hòa.
Sau khi cười xong, Trần Húc Chi nhìn một đống phế tích trước mặt, lại trầm mặc.
.......... đến lúc triệu hoán Giản Thành!
=================
Tác giả có lời muốn nói:
Mua một tặng một.