"Ai? Chưa từng có người nói qua với ngươi sao?"
Nghe được Giản Thành nói như vậy, phản ứng đầu tiên của Trần Húc Chi chính là: "Những hồng nhân tri kỉ đó chưa từng nói qua với ngươi sao?"
Giản Thành: "................"
Cung Thiên Trọng: "............."
Nguyên lai lịch sử đen tối của Giản Thành cư nhiên là thật! Trần Húc Chi cư nhiên biết!!
Trong lòng Cung Thiên Trọng phảng phất có vô số con thảo nê ma chạy qua, bất quá xét đến chuyện chính mình cam đoan với Giản Thành, vì thế hắn tiếp tục thông qua khế ước giữa mình cùng Giản Thành, nói lời thoại cho Giản Thành.
Cung Thiên Trọng: [ các nàng sao có thể so sánh với sư huynh quan tâm ta? ]
Giản Thành lập tức toát ra biểu tình không đồng ý, hắn cùng nói: "Các nàng sao có thể sánh với quan tâm của sư huynh?"
Cung Thiên Trọng: [ các nàng đều là có yêu cầu với ta, mới có thể nói lời ôn nhu với ta. ]
Giản Thành: "Các nàng đều có yêu cầu với ta."
Cung Thiên Trọng: [ chỉ có sư huynh thật tình quan tâm ta. ]
Giản Thành: "Chỉ có sư huynh mới chân chính quan tâm ta."
Cung Thiên Trọng: [ trong lòng ta, sư huynh tất nhiên bất đồng với các nàng. ]
Giản Thành: "Ngài cùng các nàng đương nhiên bất đồng, các nàng sao có thể so với ngài?"
Lời này nói thật là hay, bất quá Trần Húc Chi nghe xong lại ngoài cười trong không cười, y liếc mắt nhìn Giản Thành một cái: "Được rồi, đừng nói nữa,những người ngươi nói chính là có............."
Có Diệp Vô Cấu cùng Bạch Nguyệt Liên, hai người này một là hồng nhan tri kỉ của Bạch Anh chưởng tôn, một là nữ nhi của Bạch Anh chưởng tôn, mà Bạch Anh chưởng tôn là sư trưởng Trần Húc Chi tôn kính, lời này của Giản Thành cũng quá lạnh tâm, tràn ngập hiềm nghi châm ngòi li gián.
"Hai ngày trước ta nhận được tin của Hạ Linh Xu, nghe nói nha đầu Lục gia khỏi bệnh không ít." Trần Húc Chi cảnh cáo Giản Thành: "Đây thật là một chuyện tốt."
——đừng cho là ta không nhớ rõ cháu gái ta còn từng là hồng nhan tri kỉ của ngươi a hỗn đản!!
Giản Thành giơ tay che mặt, thân hình co rút thành một đoàn, cả người đều héo.
Xuất sư bất lợi thân chết trước, tâm thật bi thương lợi hại.
Cung Thiên Trọng tuy rằng không biết Giản Thành vì sao lại bị K.O, nhưng lúc này tất nhiên cần hắn động thân mà ra a!
Hắn tiến lên tự giới thiệu: "Kiến qua Trần đạo hữu, tại hạ Thương Vũ."
Trần Húc Chi lại mờ mịt là trừng mắt nhìn Giản Thành, lúc này mới đem ánh mắt dừng trên người Cung Thiên Trọng.
Kỳ thật từ khi Cung Thiên Trọng xuất hiện ở trước mặt, Trần Húc Chi liền biết hắn là ai, rốt cuộc thì giữa hai người cũng có khế ước huyết huyền, liên hệ quá chặt chẽ, căn bản không có khả năng bỏ qua, bất quá suy xét đến xung quanh đều là tôi tớ, Tân bá cũng ở cách đó không xa nhìn tôi tớ dọn dẹp phế tích, Trần Húc Chi vẫn là nhịn xuống, tận lực bỏ qua Cung Thiên Trọng.
Giờ phút này Cung Thiên Trọng mở miệng, Trần Húc Chi liền nhịn không được nhíu mày.
Đây không phải là bởi vì trước đó Cung Thiên Trọng vỗ y một chưởng ở Vọng Đoạn sơn, y đã thanh toán xong ân oán ở núi lửa ngầm, chỉ là Cung Thiên Trọng xuất hiện ở trước phế tích của Lãm Nhật Các, trách nhiệm thuộc về đại đệ tử đích truyền của tông môn làm cho y không tự chủ được đề cao lòng cảnh giác.
Cung Thiên Trọng chạy tới là muốn làm gì?
Trần Húc Chi không mặn không nhạt nói: "Thương đạo hữu nhưng thật ra rất có tinh thần, mới từ bí cảnh đi ra liền đi loạn............"
Nói đến một nửa, Trần Húc Chi yên lặng nhìn thanh niên tóc đen ở trước mặt, a nha, Cung Thiên Trọng cũng là Kim Đan kỳ.
Ngón tay y nhịn không được xoa vào nhau một chút, ai, muốn cho một chưởng qua chụp chết.
Cảnh báo trong đầu Cung Thiên Trọng liền bắt đầu báo nguy, hắn lập tức dùng ngữ khí ôn hòa mà nói: "Thành đạo hữu nhiệt tâm mời, ta cảm thấy hổ thẹn a."
Giản Thành bắt ta tới, ta vô tội a!!
Trần Húc Chi dùng ánh mắt đầy sát khi nhìn Giản Thành.
Giản Thành hữu khí vô lực mà nói: "Ngươi không phải bảo ta lại đây hỗ trợ sao, thêm một người cũng tốt..............."
Trần Húc Chi không thể nhịn được nữa, y trở tay liền vỗ một phát xuống ót của Giản Thành.
"Ngu xuẩn!" y đè thấp thanh âm mắng: "Ngươi vì sao không gọi Hà Minh sư đệ tới?!"
Dù cho người tìm người giúp, không tìm sư huynh đệ nhà mình, lại đi tìm đệ tử tông môn phụ thuộc?
Đầu óc Giản Thành sao tự nhiên lại bị hố?
Giản Thành a một tiếng, hắn theo bản năng giơ tay che lại ót, trợn tròn mắt mà nhìn Trần Húc Chi, hắn ngay thẳng mà nói: "Hà sư huynh đang điều tức a, tiểu tử Thương Vũ này đã tiến giai, tất nhiên không có việc gì, vậy nên lại đây hỗ trợ a."
Trần Húc Chi tức đến đau gan, y lười phản ứng với Giản Thành, trực tiếp nói với Cung Thiên Trọng: "Ngươi có thể trở về."
Trong lòng Cung Thiên Trọng tấm tắc, tính tình của vị đại đệ tử này thật đủ lãnh khốc cường ngạnh a...........
Hắn cho Giản Thành một ánh mắt ngươi tự giải quyết cho tốt, dứt khoát lưu loát hành lễ, sau đó xoay người liền chạy.
Trên đường về sân của mình, Cung Thiên Trọng cảm thấy tiền đồ xa vời.
Trần Húc Chi rõ ràng là một tên ngạnh tra, sao có thể đem vị này đóng gói lên giường Giản Thành, đổi lấy tương lai của mình đây?
Ngô, đây là một nhiệm vụ phi thường nghiêm túc mà gian khổ a.
Cần hảo hảo tự hỏi một chút.
Cung Thiên Trọng đi rồi, Trần Húc Chi diện vô biểu tình mà nhìn chằm chằm Giản Thành, Giản Thành nhịn không được rụt cổ.
Sau một lúc lâu, Trần Húc Chi đột nhiên thở dài, y mỏi mệt phất phất tay: "Chậc, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Giản Thành sửng sốt, hắn lắc lắc đầu: "Ta không quay về."
Hắn nói: "Ta thật sự chỉ là muốn hắn lại đây giúp, thuận tiện để cho ngươi gặp một lần." Cố kỵ có Tân bá ở đây, Giản Thành giới thiệu Cung Thiên Trọng như vậy: "Tiểu tử Thương Vũ kia cùng ta hợp ý, ta đáp ứng hắn dẫn tới gặp ngài một lần, nhận thức là được."
Giản Thành đẩy Trần Húc Chi đứng bên cạnh: "Còn về chuyện bên kia, giao cho ta đi!"
Không đợi Trần Húc Chi mở miệng, Giản Thành liền vèo một cái đến bên cạnh Tân bá, tự giới thiệu: "Ngài khỏe, ta là Thành Hạo, ta nhìn thấy sư huynh rất mệt, ngài có chuyện gì liền trực tiếp phân phó ta đi."
Tân bá cười rất hiền lành, ông nhìn nhìn Thành Hạo, lại nhìn Trần Húc Chi có chút kinh ngạc, cười tủm tỉm nói: "Thành thiếu gia nếu là nguyện ý trợ giúp, tất nhiên là có thể."
Sau đó Giản Thành liền thay thế Trần Húc Chi, nhanh chóng mà thành thạo chỉ huy những tôi tớ đó sửa sang lại Lãm Nhật Các.
Tân bá cùng Trần Húc Chi đều kinh ngạc mà nhìn Giản Thành.
Giản Thành biết rõ Lãm Nhật Các sao?
Hắn đương nhiên biết rõ.
Đời trước Bạch Anh chưởng tôn qua đời có chút đột ngột, thậm chí đến chiếc nhẫn của chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông cũng không mang theo trên người, mà lưu lại trong Lãm Nhật Các mà ông thường ở, Giản Thành muốn trở thành chưởng môn, tất nhiên phải tìm được chiếc nhẫn.
Lãm Nhật Các bị Giản Thành đào ba thước đất, đáng tiếc một sợi lông hắn cũng không tìm được.
Cuối cùng sau một năm khi Giản Thành trao chức chưởng môn cho Diệp Vô Cấu, Diệp Vô Cấu nói phát hiện chiếc nhẫn ở trong một kho hàng của tông môn.
Chiếc nhẫn kia thuận thế rơi vào trong tay Diệp Vô Cấu.
..........Hiện tại ngẫm lại, tám phần là Diệp Vô Cấu đi trước một bước, cầm chiếc nhẫn của chưởng môn đi = =
Giản Thành chỉ huy tôi tớ, thực nhanh liền thu dọn xong Lãm Nhật Các, Tân bá tiến đến phát động trận pháp, Trần Húc Chi mở ra quyền hạn, hai người phối hợp, Lãm Nhật Các khôi phụ bộ dáng trước đó.
Trần Húc Chi nói với Giản Thành: "Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi."
Khôi phục kiến trúc, y còn phải trả đồ vật bên trong về lại vị trí cũ một lần nữa.
Giản Thành mắt trông mong mà nhìn Trần Húc Chi, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy Trần Húc Chi khích lệ hắn nửa câu, chỉ có thể uể oải ỉu xìu đi.
Hắn vừa đi, Tân bá liền dùng ánh mắt vi diệu nhìn Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi ho khan một chút: "Tân bá, phiền toái ngài đi đến nhà kho cùng ta một chuyến, dọn những đồ vật đó của sư phụ về chỗ cũ."
Tân bá cười tủm tỉm sờ râu của mình, ông nói: "Đây là tất nhiên, bất quá thiếu gia, vị đệ tử họ Thành kia.............."
Lão nhân lớn tuổi nhấp nhấp miệng, uyển chuyển khuyên Trần Húc Chi: "Kia dù sao cũng là đệ tử ký danh của Tinh Hải phong, ngài cùng hắn thân cận quá, hắn ở Tinh Hải phong trôi qua cũng sẽ không quá tốt."
Kỳ thật Tân bá là muốn nói ánh mắt Thành Hạo này rất không thích hợp, nóng bỏng giống như muốn nuốt Trần Húc Chi.
Nhưng Tân bá nghĩ vẫn từ bỏ, loại sự tình như khuyên bảo này nói nhiều liền thành quá giới hạn, ông dù sao cũng là tôi tớ của Bạch Anh chưởng tôn, thân là tôi
Trần Húc Chi giật mình, y trầm mặc một hồi nói: "Tân bá nói rất đúng, là ta nên làm vậy."
Trần Húc Chi cảm thấy mình có chút quá phận, bởi vì y biết Giản Thành là Hạo Dương thượng tiên, biết hắn chú định là đứng trên tất cả mọi người, biết thực lực hắn cường hãn, kinh nghiệm phong phú, cho nên không chút khách khí sai sử hắn làm những việc này, chính là y không suy xét đến Giản Thành hiện giờ chỉ là một đệ tử còn chưa lên phả hệ của Tinh Hải phong, y hành động không chú ý như vậy, ngược lại sẽ làm Giản Thành ở Tinh Hải phong khó xử.
Trong lòng Tân bá được an ủi, ông cảm thấy Trần Húc Chi tốt ở chỗ luôn nghe người khác khuyên bảo, cũng đặt mình ở góc độ của người khác để xem xét sự tình, cũng không tự cho là đúng, giỏi về lắng nghe.
Ông cười tủm tỉm nói: "Là thiếu gia thiện tâm, lão nô lắm miệng."
Trần Húc Chi xua tay: "Chúng ta đi lấy đồ vật của sư phụ về đi."
Tân bá khom người nói: "Vâng."
Vì thế khi Giản Thành đang chuẩn bị làm theo kế hoạch mà Cung Thiên Trọng bày ra cho hắn, hắn liền ngạc nhiên phát hiện, Trần Húc Chi hình như trong một đêm liền quên mất hắn.
Cũng không có liên lạc với hắn, cũng không quan tâm thương thế của hắn, càng không có mật báo gì, ngay cả chuyện của Cung Thiên Trọng cũng bị Trần Húc Chi ném sang một bên!
Giản Thành có chút sốt ruột, hắn muốn đi tìm Trần Húc Chi, nhưng Cung Thiên Trọng chết sống lôi kéo không cho hắn đi.
Cung Thiên Trọng không ngừng khuyên Giản Thành tương lai còn dài, không cần nhất thời gấp gáp.
"Mặc kệ ngài cùng y là đi đến tình trạng nào, ngài đều phải đặt chuyện tăng lên thực lực trước."
Lời này xem như thành thật với nhau, Cung Thiên Trọng khuyên Giản Thành: "Vừa lúc thừa dịp trong khoảng thời gian này, ngài hảo hảo củng cố tu vi đi."
Hắn kích thích Giản Thành: "Ngài xem, ta đã là Kim Đan kỳ, Trần đạo hữu cũng là Kim Đan kỳ, ngài còn đang ở Trúc Cơ đâu."
Giản Thành tức giận mà nói: "Thành Hạo chỉ có ở Trúc Cơ sơ kỳ, bản thân ta cũng đã là Trúc Cơ hậu kỳ!"
Cung Thiên Trọng: "Đó cũng là Trúc Cơ kỳ."
Giản Thành liếc mắt nhìn Cung Thiên Trọng một cái, trong lòng ha ha đát, còn không phải là Kim Đan sao? Tiểu tử, chờ đó cho ta!
Hắn trở về bế quan.
Thế giới tức khắc thanh tịnh, Cung Thiên Trọng nhẹ nhàng thở ra.
Cứ như vậy trước sau qua mười ngày, trương trưởng lão cùng Tôn trưởng lão của Thái Tố Cốc quân lấy Trần Húc Chi đòi về, Trần Húc Chi nhưng không có can đảm để cho tu sĩ Thái Tố Cốc rời đi, chỉ đành căng da đầu đi Giới Luật Đường.
Có Ngô Thanh Nhi thần báo bên tai ở đây, Trần Húc Chi lần này đi Giới Luật Đường không phải chịu bất luận khó dễ gì, thậm chí còn đưa tới không ít ánh mắt thiện ý.
Trong lòng Trần Húc Chi có chút kỳ quái, trên mặt y không hiện, cười gật đầu với tu sĩ thủ vệ, đối phương thần sắc bất động, ánh mắt lại lộ ra một cỗ ý cười.
..............Y, thực kỳ quái, đệ tử của Giới Luật Đường có hỉ sự sao?
Thẳng đến khi Trần Húc Chi đi vào nội viện, đi đến chỗ ở của Diệp Vô Cấu, khi tận mắt nhìn thấy Diệp Vô Cấu, mới hiểu được vì sao tu sĩ của Giới Luật Đường tính tình đều hiền lành không chịu được.
Diệp Vô Cấu mặc một cái váy dài hồng nhạt, tóc búi vân kế, ở giữa tóc cài một đóa hoa đỗ quyên, nàng ngồi ở bên nôi, khuôn mặt nhu hòa, khí chất ôn nhu như nước, mi mục hàm tình, giống như phù dung xuất thủy, thanh lệ tươi đẹp.
"................." Oa! Người trong giống như mỹ đồ tú tú này là ai?
Diệp Vô Cấu ngẩng đầu, tươi cười xinh đẹp với Trần Húc Chi: "Húc Chi tới?"
Nàng tiếp đón Trần Húc Chi giống như tiếp đón hài tử nhà mình: "Mau ngồi đi."
Trần Húc Chi có chút ngốc, y cơ hồ cùng tay cùng chân đi tới, hành lễ một cách cứng đờ rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, tầm mắt y vừa vặn rơi trên cái nôi bên cạnh.
Diệp Vô Cấu nâng tay áo che mặt, cười e lệ, nàng chỉ chỉ đứa trẻ trong nôi.
"Đây là Nguyệt Liên, đáng yêu đi?"
Trần Húc Chi: "..................."
.........Từ từ? Tiểu sư muội?
============================
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Húc Chi: Sư phụ sư bá cùng sư muội, bọn họ thành cát tường tam bảo!!