Rất thích cảnh Chương Chiêu hôn trán Lâm Ấu Trĩ nhưng không tìm được hình thích hợp T^T
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
Phản ứng đầu tiên của “thầy Chương” là sợ hết hồn, hệt như đang làm chuyện xấu thì bị bắt quả tang: Anh còn tưởng đụng phải phụ huynh học sinh. Đến khi quay đầu lại, nhận ra đó là Tần Yến Yến —— đương nhiên cũng không tốt hơn là bao. Chương Chiêu điềm đạm gật đầu với cô nàng: “Yến Yến, cô cũng đến đây ăn?”
Tần Yến Yến đáp: “Đúng thế.” Rồi nghiêng mình chỉ người thanh niên phía sau mình cho Chương Chiêu thấy: “Bạn trai tôi. Ra đây dạo một vòng.” Giới thiệu xong thì tò mò nhìn Lâm Hoài Đông đứng bên cạnh Chương Chiêu: “Thầy Chương, vị này là?”
Chương Chiêu nhất thời hơi ngập ngừng. Tần Yến Yến thoải mái giới thiệu bạn trai với anh, theo phép lịch sự, anh cũng nên giới thiệu Lâm Hoài Đông với họ mới đúng. Nhưng kiểu của anh và Lâm Hoài Đông, nên nói thế nào đây?
Anh còn đang đắn đo, Lâm Hoài Đông đã đưa tay ra, rất có phong thái nhân vật chính mà bắt tay với Tần Yến Yến: “Xin chào, tôi là Lâm Hoài Đông. Tôi là bạn trai Chương Chiêu.”
Chương Chiêu suýt chút bị sặc nước miếng của chính mình, anh ho khan hai tiếng, vừa định giải thích thì thấy Tần Yến Yến đột nhiên “bừng tỉnh đại ngộ” gật gật đầu: “Khó trách nha, nãy thấy hai người thiệt thân mật.” Rồi ranh mãnh nháy mắt với Chương Chiêu: “Thầy Chương có bạn trai mà không nói với tụi này nha. Mấy ngày trước tổ trưởng còn bảo phải giúp anh tìm đối tượng đó.”
“Ớ, vậy mau mau nói với tổ trưởng của hai người, Chương Chiêu có người rồi.” Lâm Hoài Đông trưng ra vẻ mặt của mấy bà bác trong khu phố: “Chúng tôi rất ân ái.”
“Được rồi được rồi.”Tần Yến Yến liên tục đồng ý: “Bảo đảm không phá đám hai người.”
Chương Chiêu đứng bên cạnh quả thực muốn quỳ lạy, hai người kẻ xướng người họa mà không đi diễn tấu nói* thì thật là tổn thất lớn của quốc gia. Anh không đủ kiên nhẫn để làm rõ với Tần Yến Yến, qua loa tạm biệt cô, dứt khoát bắt lấy tay Lâm Hoài Đông, kéo cái tên thần kinh chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này bước nhanh về phía màn đêm.
*M ột loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Lâm Hoài Đông bị “bé iu” lôi đi, dọc đường cười muốn tắt thở. “Anh nên nhìn biểu cảm ban nãy của anh.” Cậu ta nói: “Cái ‘Phong vân biến ảo, âm tình bất định‘* gì gì đó, rốt cuộc em cũng được mở mang kiến thức.”
*Mây gió biến ảo, trong đục khó lường: những biến động bất ngờ, không dự đoán được.
Chương Chiêu giận đến độ muốn bóp chết cậu ta: “Cậu có biết nếu đồng nghiệp của tôi mà kể lại, tôi phải hứng chịu bao nhiêu ‘pháo kích’ không! Mười hai người trong văn phòng tôi, trừ tôi ra, còn lại toàn là nữ đó!”
Lâm Hoài Đông vội khom lưng tránh bàn tay Chương Chiêu, vẫn còn đang cười: “Ây da, anh đang kì thị giới tính đó. Em thấy đồng nghiệp của anh tốt quá trời, mọi người ai cũng quan tâm anh mà.”
Chương Chiêu lại định thụi vào bụng Lâm Hoài Đông, cậu cuống quít đỡ tay Chương Chiêu, kéo anh đến dưới ngọn đèn đường, cúi xuống hôn tay Chương Chiêu lấy lòng: “Rồi, em xin lỗi, được chưa? Còn hơn để lãnh đạo từ sáng đến tối cứ lo chuyện chung thân đại sự của anh. Trời ạ, lãnh đạo nhà mấy người sao lại rảnh hơi vậy chứ?”
Chương Chiêu bị hôn chợt thấy ngượng ngùng, định rút tay về, nhưng lại bị Lâm Hoài Đông nắm chặt lấy, rút mấy lần không ra nên đành để Lâm Hoài Đông tiếp tục buồn nôn nắm trong tay: “Công đoàn chúng tôi phải thống kê nam nữ chưa kết hôn, lâu lâu còn có buổi xem mắt tập thể nữa.”
Lâm Hoài Đông nhướng mày cường điệu: “Nhân đạo hóa đến thế?”
Chương Chiêu vui hơn chút: “Được rồi, đừng ba hoa nữa.” Nói rồi kéo Lâm Hoài Đông đến bãi đậu xe: “Không còn sớm, tôi đưa cậu về trường học.”
Lâm Hoài Đông nâng ngón tay anh lên hôn hôn cắn cắn một hồi, mới chịu bò lên ghế phụ, nhìn Chương Chiêu khởi động máy, bèn nói: “Hôm nay em ở chỗ anh được không?”
Tay cầm lái của Chương Chiêu chợt ngừng, theo bản năng cảm thấy như vậy thì có hơi vượt quá giới hạn. Nhưng Lâm Hoài Đông lại tỏ ra rất thoải mái, không có chút bất thường nào, nếu như Chương Chiêu nhăn nhó, chẳng phải tự nhận anh già hơn Lâm Hoài Đông nhiều tuổi sao? Thế nên chỉ hỏi: “Sao vậy?”
“Trong kí túc xá nóng lắm.” Lâm Hoài Đông nói: “Đến nhà anh ít ra còn có máy điều hòa.”
Chương Chiêu liếc cậu một cái: “Ký túc xá nghiên cứu sinh của mấy cậu không có máy điều hòa?”
“Mấy người kia không muốn mở, để tiết kiệm tiền điện.” Lâm Hoài Đông: Em sao có thể mặt dày cãi lộn với cậu ta chứ? Mấy ngày nay trời nóng, em ở kí túc xá nóng muốn xỉu.”
Chương Chiêu “xì” một tiếng, không tin diễn xuất của tên này tí nào, vậy mà sau khi ra đường lớn, cuối cùng vẫn chuyển hướng đến tiểu khu của mình. Lâm Hoài Động cực tinh ranh, nhận ra đường đi, lập tức nhe răng cười, vươn tay sờ soạng eo Chương Chiêu: “Em bít anh xương em mừ.”
Chương Chiêu bị cậu ta quấy rối đến suýt tông vào hàng rào chắn.
+++
Lần thứ hai đến nhà Chương Chiêu, Lâm Hoài Đông đã quen cửa nhớ đường, không chút khách khí cởi giày rồi nhào lên sô pha. Chương Chiêu mở điều hòa, đến trước sô pha đá Lâm Hoài Đông ngồi dậy, nhưng lại bị kéo một phát ngồi lên đùi cậu ta.
Chương Chiêu hơi khó chịu nhúc nhích: Anh không quen tư thế này. Lâm Hoài Đông lại nhìn anh cười khúc khích, giữ cằm anh rồi hôn lên môi, tay thì mò đến eo Chương Chiêu luồn vào trong áo thun khẽ vuốt ve. Chương Chiêu khẽ rên một tiếng, nắm lấy tay Lâm Hoài Đông, kề sát môi cậu, nói: “Không được. Không làm được.”
“Ể.” Lâm Hoài Đông xịu mặt, bộ dạng hết sức thất vọng: “Cũng qua mấy tiếng rồi.”
Chương Chiêu không khỏi bật cười, cắn cằm cậu một cái: “Tuổi tác tôi và cậu khác nhau, được chưa?” Rồi xoa xoa mái tóc ngắn bù xù của Lâm Hoài Đông, đứng dậy rời khỏi đùi Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông đành bám lưng ghế sô pha mắt long lanh nhìn anh: “Vậy sáng mai làm nha?”
“Sáu giờ rưỡi ngày mai tôi phải đến trường.” Chương Chiêu nói: “Có nhu cầu, hỏi tay phải cậu đi.”
Lâm Hoài Đông trề môi “Hứ” một tiếng, lăn kềnh ra sô pha giả chết. Chương Chiêu mặc kệ cậu ta, thẳng tiến đến phòng tắm, khi ra ngoài thì thấy Lâm Hoài Đông đang xem TV.
Chương Chiêu liếc nhìn màn hình, là Star trek: The Original Series. Spock và James Tiberius Kirk trở về Trái Đất thế kỷ trước làm nhiệm vụ nghiên cứu lịch sử, Spock vẫn còn đội chiếc mũ len đan tay màu xanh da trời quen thuộc. Chương Chiêu đứng bên cạnh nhìn một lúc, hỏi: “Cậu tìm đĩa ở đâu?”
“Sau kệ sách ấy.” Lâm Hoài Đông đáp: “Bị mấy quyển sách đè lên.”
Chương Chiêu gật đầu, Thái Thư không thích loại phim truyền hình này, hồi trước Chương Chiêu mở cho cậu ta xem, bị cậu ta cười nhạo: “Ở đâu ra cái hiệu ứng tệ hại như vậy thế.” Chương Chiêu mất hứng, bị đả kích sâu sắc, dứt khoát giấu CD đi, sau này chính anh cũng không tìm được.
Không ngờ Lâm Hoài Đông cũng thích xem bộ phim cũ này.
Anh leo lên ngồi cạnh Lâm Hoài Đông, bảo Lâm Hoài Đông đi rửa mặt: “Trong ngăn kéo dưới tủ quần áo ở phòng ngủ của tôi có vài bộ ít mặc, cậu xem coi có vừa không.”
“Dạạ.” Lâm Hoài Đông trở mình bò dậy, rồi ưỡn ngực nghiêm mặt: “Quần trong đâu? Em mặc sịp của anh à?”
Chương Chiêu đòi ném gối dựa vào mặt cậu: “Cậu ở truồng không được sao! Cút mau.”
Lâm Hoài Đông cười hì hì vâng lệnh, Chương Chiêu nghe tiếng cậu lục lọi cả buổi trong phòng ngủ, cuối cùng mới ôm một cái áo thun cũ và một cái quần lót cỡ lớn, vui vẻ vào phòng tắm. Tiếng nước chảy nhanh chóng vang lên, từng dòng từng dòng đập lên mặt sàn gạch men, tạo ra âm thanh rào rạt. Chương Chiêu liếc nhìn cánh cửa khép hờ, rồi nhanh chóng thu lại tầm nhìn, khóe miệng từ từ cong lên thành nụ cười mà chính anh cũng không nhận thấy.
Đến khi Lâm Hoài Đông tắm rửa sạch sẽ đi ra, trên TV đúng lúc kết thúc một tập phim, Chương Chiêu quay đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn thấy Lâm Hoài Đông trần trụi đứng ở cửa, toàn thân trên dưới đều ướt nhẹp, bọt nước trên tóc nhỏ từng giọt xuống sàn, rơi vỡ thành hai giọt nhỏ xíu. Chương Chiêu nhất thời không nhịn được, tầm mắt từ mặt Lâm Hoài Đông trượt xuống cần cổ, xương quai xanh, ngực, bụng dưới… Cả thứ mềm oặt ở giữa đôi chân dài kia, đều bị anh thu hết vào tầm mắt,