Anh đưa tay ôm đầu, mơ hồ tỉnh dậy.
Hơi men chếnh choáng vẫn chưa vơi đi hoàn toàn.
Bây giờ đã là hai giờ chiều.
Từ Hồng Quân nhìn sang khoảng trống bên cạnh.
Anh đưa tay chạm vào phần nệm lẽ ra là cô sẽ nằm ở đó.
Hoàn toàn không có chút hơi ấm nào.
Có lẽ Y Linh đã rời khỏi đây được một khoảng thời gian lâu rồi.
Anh nhìn thấy vết thương trên tay mình đã ngừng chảy máu.
Vết thương trong lòng anh thì vẫn rất đau.
Từ Hồng Quân gác tay lên trán, nhắm đôi mắt lại.
Những mảnh ký ức rời rạc của đêm khuya hôm qua vẫn còn trong đầu anh.
Những giọt nước mắt của cô khiến lòng anh thắt lại.
Anh không muốn nhìn thấy cô phải khóc.
Dù cho không thể tiếp tục bên nhau đi nữa, những tổn thương này vẫn là nên để một mình anh nhận hết.
Từ Hồng Quân chống tay xuống giường để đỡ lấy thân người uể oải ngồi dậy.
Anh nhìn thấy chiếc phong bì màu vàng nhạt đặt trên nóc tủ đầu giường.
Dấu niêm phong bên trên đã bị xé, đã có người từng mở nó ra.
Từ Hồng Quân trút bỏ mấy thứ bên trong xuống mặt nệm.
Một chiếc USB và mấy tấm ảnh đầy vết hằn nhăn nhúm do bị vò mạnh rồi vuốt thẳng lại.
Trong một phút chốc, anh sững người, cơ mặt cứng đơ không bộc lộ nổi cảm xúc.
Y Linh, em đã biết chuyện này từ khi nào? Em đã biết vẫn vờ như không biết.
Rốt cuộc thì em giấu anh bao nhiêu chuyện? Anh thật sự không hiểu được em.
Từ Hồng Quân đưa tay ôm lấy mặt, khuỷu tay chống trên đầu gối.
Anh ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Anh cho người lên thu dọn mấy mảnh vỡ trên sàn nhà còn bản thân lại đi vào bếp đem mấy chai rượu lên phòng.
Người giúp việc trong nhà trông thấy bộ dạng đó của anh thì rất lo lắng nhưng lại không dám khuyên ngăn.
Thái độ bất cần khiến Từ Hồng Quân như toả ra thứ hàn khí lạnh lẽo khiến người đối diện sợ hãi.
Anh ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng ngủ, đôi mắt khắp hờ nhìn ra ban công bên ngoài.
Cảnh buồn man mác vì lòng người u sầu.
Mọi ngóc ngách trong phòng, anh đều nhìn thấy bóng dáng của cô, biết phải làm sao đây?
Số lượng vỏ chai rượu rỗng tuếch nằm lăn lóc trên nền nhà mỗi lúc một tăng.
Đã phải nhiều lần chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo nhưng anh vẫn không ngừng uống thêm.
Cơn đau dạ dày lúc này cũng không làm anh quên được cơn đau nơi ngực trái.
Anh thấy mình sắp phát điên mất rồi.
Cứ như là quả báo vậy.
Từ Hồng Quân nhiều năm qua làm đau lòng không biết bao nhiêu người.
Giờ đây anh thật tâm yêu một người lại bị cô làm cho khổ sở như thế này.
Cổ họng anh khô rát vì sức nóng của men rượu.
Lồng ngực khó chịu tưởng chừng như không thở được nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng của Từ Lục Khiêm vang lên:
- Hồng Quân, anh có trong phòng không?
Từ Hồng Quân ngồi không xê dịch, không buồn trả lời lấy một tiếng.
Người đứng bên ngoài chờ đợi một lúc cũng quyết định đẩy cửa đi vào.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Từ Hồng Quân mới nhận ra lúc nãy anh đã quên khoá cửa phòng.
Từ