Phu nhân… Phu nhân ơi… Có chuyện rồi…
Huệ Nhã nhìn điệu bộ hoảng hốt của thím Quyên, trong lòng nổi lên cơn sóng bất an, linh tính mách bảo điềm chẳng lành.
- Thím hãy bình tĩnh… Có chuyện gì?
- Dạ thưa… Bên dưới… Bên dưới có…
Khi thím Quyên còn đang lắp bắp chưa nói rõ lời, Huệ Nhã đã nhận ra phòng khách bên dưới có rất nhiều tiếng bước chân, ồn ào khó hiểu.
Bà vội vàng men theo cầu thang đi xuống sảnh dưới nhà.
Có hơn một chục người đàn ông mặc âu phục đang đi lại khắp nơi cả trong lẫn ngoài dinh thự, đo đạc và ghi chép.
Huệ Nhã hoang mang, đưa tay lên che miệng.
- Các người là ai?..
Quản gia Tề đâu rồi? Chuyện này là thế nào?
Tề Nại từ trong góc nhà, nét mặt tái nhợt đi đến.
Nhưng khi ông ta còn chưa kịp trình bày thì một người đàn ông trong đám đông đã ra hiệu cho tất cả dừng lại.
Nhìn cách ăn mặc có thể đoán được chức vụ của anh ta cao hơn những người kia.
- Trịnh phu nhân, xin lỗi đã khiến bà kinh động…
Anh ta tiến đến vị trí Huệ Nhã đang đứng, cử chỉ rất nhã nhặn và lịch sự, đưa tấm danh thiếp đến trước mặt bà.
- … Chúng tôi là người của tổ chức tín dụng quốc gia.
Khoản nợ của Tập đoàn Bất động sản Ngân Xuyên vay mượn đã quá thời hạn thanh toán.
Chúng tôi đến để tiến hành kiểm tra và tịch biên tài sản theo như quy định.
Đây là văn bản chính thức, mời bà xem qua…
Huệ Nhã nhận lấy tập giấy tờ từ tay anh ta.
Cơ thể bà tưởng chừng như trong một khoảnh khắc bị rút cạn hết sinh lực.
Vẻ mặt của Huệ Nhã thất thần, tay vịn vào lan can cầu thang để trụ vững thân người.
Khi bà còn chưa kịp định thần thì tiếng chuông của điện thoại bàn ở giữa phòng khách reo lên.
Âm thanh quen thuộc hôm nay sao nghe cũng thật kỳ dị, đáng sợ khó hiểu.
Thím Quyên nhấc máy, khuôn mặt trắng bệch quay sang nhìn bà chủ.
- Thưa phu nhân, là điện thoại của thư ký Vương…
Quản gia Tề dìu Huệ Nhã đến nghe điện thoại.
Bên kia đầu dây, giọng Vương Thanh đều đều, cố che đậy nội tâm cũng đang bất ổn của anh.
- Phu nhân, ngài chủ tịch bị ngất, hiện đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố…
Chưa đợi thư ký Vương nói hết câu, điện thoại trên tay Huệ Nhã đã rơi xuống.
Phần dây nối giữ ống nghe nằm chơi vơi trong khoảng không.
Huệ Nhã ngồi sụp xuống nền nhà, đầu óc quay cuồng mờ mịt.
*****
Khi Huệ Nhã đến được bệnh viện thành phố H, biển hiệu phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn.
Trịnh Hùng ngồi ở ghế chờ, cúi gầm mặt nhìn xuống nền nhà.
Thư ký Vương tỏ ra bồn chồn, đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu.
Huệ Nhã nước mắt chảy dài trên má, ánh mắt vô cùng lo lắng, lay mạnh cánh tay con trai bà.
- Sao lại thành ra như vậy? Ba con có sao không?
- Vẫn chưa biết kết quả.
Mẹ bình tĩnh lại đi.
Giọng nói của Trịnh Hùng vô cảm, nhấc tay tránh né, ra hiệu cho thư ký Vương đến an ủi bà.
Vương Thanh đến ngồi cạnh Huệ Nhã, lựa lời thuật lại sự tình và cố gắng trấn an bà.
- Ở công ty xảy ra vài chuyện không hay.
Chủ tịch kích động quá mức nên ngất đi.
Các bác sĩ và y tá trong đó đều đang cố gắng giúp ngài ấy.
Xin phu nhân hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Huệ Nhã vẫn nức nở mếu máo, lòng bà nóng như lửa đốt.
Tiếng nấc nghẹn