Trong tủ lạnh không còn quá nhiều đồ dự trữ, Giang Duy Bảo chỉ có thể tùy tiện làm vài món đơn giản.
Diệp Thanh Vy đã rửa chén xong, đứng một bên quan sát anh bận rộn.
Cô không kiềm được cảm xúc ôm anh, kiếp trước hai người chưa từng có những khoảnh khắc bình yên thế này.
“Sao vậy?” Hành động của cô khiến anh bất ngờ.
“Tại sao anh lại tốt với em như vậy?” Cô cảm thấy mắt mình có chút cay cay, không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô hỏi anh câu này.
Dù là Lý Nhật Duy hay Giang Duy Bảo, từ ngày đầu tiên biết nhau, anh đã rất tốt với cô.
Bị cô tổn thương, hiểu lầm, anh có tức giận rời đi cũng quay về bên cô, còn hi sinh cả tính mạng.
Cô thật sự không thể hiểu, bên ngoài có nhiều cô gái tốt hơn, tại sao anh lại chọn cô?
Thật ra chính bản thân Giang Duy Bảo cũng không hiểu tại sao như vậy, có thể đó mới là tình yêu, không cần lí do.
Anh chỉ biết, ngày đầu tiên gặp cô, nhìn thấy cô liều mạng vì mình, anh đã muốn bản thân thật mạnh mẽ để bảo vệ người con gái trước mặt.
Lúc mẹ qua đời, cậu bị truy nã, tưởng chừng mất hết tất cả, anh đã từng có suy nghĩ sẽ chấm dứt mạng sống.
Khi ấy, Diệp Thanh Vy giống như ánh mặt trời, soi sáng cuộc đời tăm tối của anh.
Hay ví dụ lúc này, khi anh bị bao vây trong thù hận, suýt chút nữa đánh mất bản thân, cô lại trở về bên cạnh, giúp anh tìm thấy chính mình.
Cảm nhận phía sau có chút ướt, Giang Duy Bảo liền xoay lại, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt: “Không phải em cũng tốt với anh sao Vy Vy?”
Diệp Thanh Vy không sợ nguy hiểm, vì anh đứng ra đánh đám côn đồ.
Bố mẹ nuôi từng nói, từ nhỏ cô đã hiểu chuyện, không đòi hỏi gì cả, lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu, là muốn để anh đến quán ăn nhà họ làm.
Còn nữa, Giang Duy Bảo biết rõ lí do cô không thích Trần Diệu Linh.
Bởi vì năm xưa, khi vừa gặp mặt, cô ta đã lén nói với Giang Gia Bảo rằng Lý Nhật Duy là tên nghèo khó không có bố.
Tình cờ, hôm đó hai người đi tìm Giang Gia Bảo nên nghe được câu nói kia.
Khi ấy, anh đã phải cố gắng ngăn cản, nếu không cô đã đánh Trần Diệu Linh một trận.
Diệp Thanh Vy từng hứa sẽ không đánh nhau nữa, nhưng cô nhiều lần nuốt lời.
Lúc trước quả thật cô thích suốt ngày đi gây chuyện, sau đó, nguyên nhân đánh người của cô chỉ có một, bọn họ dám xúc phạm Lý Nhật Duy.
Diệp Thanh Vy trưởng thành hơn rất nhiều, cô trở nên bình tĩnh, bao dung hơn.
Nhưng một khi ai đó làm hại người cô yêu thương, cô nhất định không tha cho kẻ đó.
“Không đâu.” Nếu cô tốt với anh, sẽ không để lỡ thời gian tám năm, à không, là một kiếp.
“Trong mối quan hệ này, anh chưa bao giờ chịu thiệt thòi.
Thế nên, em cũng đừng để bản thân chịu thiệt, được không?”
Hai người đều xuất phát từ một ngày thích đối phương.
Bởi vì cô mất trí nhớ nên không nhận ra anh, nếu không, chắc cô cũng rất đau khổ khi không gặp anh trong suốt bảy năm.
“Duy Bảo, anh có thể tin những gì em nói…” Giọng nói Diệp Thanh Vy có chút rụt rè: “Được không?”
“Được.” Anh đau lòng nhìn cô: “Đừng khóc nữa.”
Diệp Thanh Vy gật đầu, lấy tay dụi mắt giống như một đứa trẻ.
Anh nhất định phải tin, mọi chuyện cô làm đều vì anh, nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt.
“Thật ra em…” Diệp Thanh Vy nhíu mày: “Mùi gì vậy?”
Hai người đồng thời quay về phía bếp, chiếc chảo đen đang biểu tình.
Giang Duy Bảo đang kho thịt, sau đó hai người mãi lo nói chuyện, đến lúc phát hiện ra đã không thể ăn được nữa.
“Nguy hiểm quá, lần sau không dám nói chuyện trong nhà bếp nữa.” Diệp Thanh Vy cảm thán một câu.
Vừa rồi khó khăn lắm cô mới có can đảm, muốn nói với anh chuyện cô sống lại, tốt lắm, cô bị chảo thịt kho đánh bại.
Diệp Thanh Vy cảm thấy thịt còn ăn được, Giang Duy Bảo không đồng ý, anh sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.
May mà vẫn còn món canh và xào.
“Xem em kìa.” Giang Duy Bảo giúp cô lau miệng, cô gái ngốc này ăn quá nhanh, thức ăn dính đầy trên mặt.
Diệp Thanh Vy xấu hổ cười, anh chỉ nấu mấy món đơn giản lại rất ngon, tay nghề này có thể so với bố cô rồi.
Quả thật ban đầu cô không đói, không ăn thì sợ anh giận, nên cô chỉ định ăn một ít thôi.
Ngờ đâu càng ăn lại càng muốn nhiều thêm nữa, cái này không biết là ai đang vỗ béo ai.
“Anh ăn đi.” Không được, không được, muốn béo thì cả hai cùng nhau béo.
Giang Duy Bảo không định ăn, nhưng không thể từ chối cô được, ngoan ngoãn để cô đút cho ăn.
“Anh có ý định mở nhà hàng không?” Diệp Thanh Vy vẫn nhét đầy thức ăn trong miệng.
“Anh chỉ nấu cho người mình yêu ăn thôi.”
Lúc nhỏ Giang Duy Bảo muốn làm bếp trưởng, còn muốn mở một nhà hàng thật lớn.
Hiện tại, anh cũng đã có nhà hàng của riêng mình, chỉ là không hứng thú xuống bếp nữa.
Hôm nay nhìn cô ăn uống vui vẻ như vậy, anh cảm thấy nấu ăn vì người mình yêu cũng là một loại hạnh phúc.
“Vậy… sau này anh chỉ nấu cho mình em được không?” Ánh mắt Diệp Thanh