Diệp Thanh Vy mang đặc sản về cho bố mẹ, nhân tiện thông báo với họ cô đã có thể nhớ lại rồi.
Vợ chồng Diệp Đăng rất vui, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được.
“Gặp lại Nhật Duy, đúng thật là may mắn.”
Mấy năm nay, hai người đã từng nghĩ đến chuyện đưa Diệp Thanh Vy đi điều trị, có điều họ sợ cô không thể đối mặt với quá khứ.
“Mẹ đừng khen nữa, anh ấy sẽ tự kiêu đó.” Bây giờ anh chỉ biết trêu đùa và bắt nạt cô thôi, không còn nghe lời cô như A Duy ngày trước nữa.
Trò chuyện với bố mẹ một lúc, Diệp Thanh Vy về phòng, vừa mở điện thoại, cô đã thấy tin nhắn của Giang Duy Bảo.
[A Duy]: Bà xã, bao giờ trò chuyện với bố mẹ vợ xong thì gọi cho anh.
Cô lập tức gọi lại: “Anh gọi thuận miệng quá rồi đó, ai là bà xã của anh hả?”
“Dù sao cả đời này anh cũng chỉ lấy em, gọi trước cho quen.” Anh bật cười.
Bỗng nhiên có tiếng một người truyền đến: “Đúng vậy, cả đời này chỉ muốn lấy một người.”
Đối với Diệp Thanh Vy, âm thanh kia không quá xa lạ: “Anh đang ở cùng Đoàn sư huynh hả?”
“Hả? Em mới nói gì?” Giang Duy Bảo không nghe cô nói, bởi vì anh vừa đánh Đoàn Huy Vũ một cái bảo anh ta im miệng lại.
Diệp Thanh Vy lặp lại câu hỏi.
“À, tên này lại bị Đường Tuyên từ chối, anh ta uống say không dám về nhà.” Sợ cô lo lắng, anh an ủi: “Yên tâm, đây đâu phải lần đầu, anh lo được.”
Cô chỉ im lặng thở dài một tiếng, đúng vậy, Đường Tuyên và Đoàn Huy Vũ không phải lần đầu chia tay.
Là bạn của cả hai người, bao năm qua cô đã nhiều lần chứng kiến bọn họ hợp hợp, tan tan.
“Anh ăn gì chưa?” Diệp Thanh Vy không muốn tiếp tục chủ đề kia nữa, chuyện của Đường Tuyên, cô sẽ nghĩ cách giúp họ sau.
Trước mắt cô phải quan tâm cái tên bạn trai thường xuyên bỏ ăn này của mình.
“Anh…” Giang Duy Bảo do dự không trả lời.
“A Duy, anh thử nói dối xem?” Diệp Thanh Vy đe dọa.
Người nào đó yếu ớt trả lời: “Chưa.”
“Hay lắm.” Cô nói rồi liền tắt máy, không cho anh cơ hội nói thêm gì nữa.
Giang Duy Bảo nhìn màn hình điện thoại tối đen, âm thầm day day trán.
Anh biết nói dối cô sẽ giận, mà nói thật cô sẽ giận hơn, nên vừa rồi mới do dự.
Ban đầu đã định trước hai người cùng nhau về đưa quà cho bố mẹ cô, anh lại có cuộc họp đột xuất với cổ đông.
Sau khi họp xong thì Đoàn Huy Vũ gọi đến thông báo anh ta thất tình lần thứ N trong năm.
Thế nên mãi đến tối, anh chưa có thời gian ăn gì.
Một lúc sau, bỗng nhiên chuông cửa reo lên, là một người giao hàng.
“Anh Giang phải không ạ? Đây là cô Diệp gửi cho anh.”
Giang Duy Bảo vui vẻ nhận lấy, bên trong chiếc túi lớn có hai phần cơm.
Nhìn cái tên đang say nằm trên sofa, thỉnh thoảng còn gọi tên Đường Tuyên, anh nghĩ có nên gọi hắn dậy không.
Hay là độc chiếm luôn phần ăn này nhỉ? Đồ của bạn gái anh gửi đến, không muốn chia sẻ cho cái con sâu rượu này tí nào.
[Bà xã]: Nhận được chưa?
[A Duy]: Anh nhận được rồi.
[Bà xã]: Ồ.
Mãi một lúc, không thấy Diệp Thanh Vy nói gì thêm nữa, Giang Duy Bảo không chịu nổi nên gọi điện cho cô.
“Vy Vy…” Anh khẽ gọi.
“Mau ăn rồi nghỉ ngơi đi.” Cô đầu hàng, lí do chỉ có thể nhắn tin không muốn gọi điện cho anh là vì cô không có cách nào giận được cái tên này.
“Tuân lệnh.” Nghe giọng điệu của cô chắc không còn giận nữa, Giang Duy Bảo vui vẻ tắt máy sau đó lấy cơm ăn.
“Dậy ăn cơm.”
Đoàn Huy Vũ đang ngủ thì cảm giác chân mình bị ai đó đá một cái thật mạnh.
Anh đang mơ thấy Đường Tuyên, là Tuyên Tuyên trong giấc mơ đánh anh? Mặc kệ, chỉ cần nhìn thấy cô, dù trong giấc mơ anh cũng vui.
Diệp Thanh Vy thở dài, tại sao cô có cảm giác từ ngày nói rõ mọi chuyện với Giang Duy Bảo, tính tình anh càng trẻ con vậy? Vừa rồi cô gọi điện đặt đồ ăn giao đến nhà anh, còn lí do cô biết địa chỉ, đó là chuyện của ba ngày trước…
Khi ấy, hai người vừa từ huyện C trở về thành phố A.
“Đây là…” Diệp Thanh Vy nhìn thấy anh chạy vào một khu chung cư cao cấp, nơi này chỉ dành cho mấy người có tiền thôi.
“Còn sớm mà, ghé nhà một chút, anh nấu gì đó cho em ăn.”
Diệp Thanh Vy mới ý thức được, anh dẫn cô về nhà anh.
Giang Duy Bảo mở tủ giày, chỉ có một đôi dép mang trong nhà của anh, cô là người khách đầu tiên.
Cũng may lúc nãy hai người ghé siêu thị