“Diệp Thanh Vy, qua đây.”
“Cô gọi thì tôi phải qua?” Diệp Thanh Vy nghiến răng, đúng là xui xẻo, sáng sớm vừa vào công ty đã gặp phải Trần Diệu Linh rồi.
“Có chuyện mới tìm cô.” Trần Diệu Linh liếc nhìn người bên cạnh, cô ta đưa một túi lớn cho Diệp Thanh Vy: “Hôm nay tôi có việc gấp, đây là số bánh được dùng trong tiệc cưới, phiền cô đưa giúp cho chồng tôi.”
Diệp Thanh Vy nhận lấy túi bánh, cô muốn xem cuối cùng người phụ nữ này đang làm cái quái gì.
Trần Diệu Linh còn không quên tặng cho Diệp Thanh Vy một nụ cười “thân thiện”.
Dù sao đây là đại sảnh Giang thị, người ra ra vào vào rất đông, cô ta nên diễn kịch thì hơn.
Cũng sắp trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Giang, không thể khiến bản thân mất mặt.
Còn về Diệp Thanh Vy, sau khi hôn lễ diễn ra, cô ta sẽ từ từ hành hạ sau.
Đúng lúc này, Đường Hoa và Đường Tuyên từ bên ngoài đi vào, Đường Tuyên thấy Diệp Thanh Vy thì mỉm cười vui vẻ, không nhìn Trần Diệu Linh, điều này khiến cô ta vô cùng tức giận.
Buổi sáng Diệp Thanh Vy và Đường Tuyên cùng nhau đến công ty, Đường Tuyên vì mua buổi sáng cho đồng nghiệp nên kêu Diệp Thanh Vy đi trước, không ngờ gặp Đường Hoa ở trước cổng, lại vào trong gặp thêm Trần Diệu Linh.
Hay lắm, hai kẻ cô ghét, trong buổi sáng đều xuất hiện rồi, xem ra hôm nay không phải ngày tốt lành gì.
Trái với Đường Tuyên, Đường Hoa không đặt Diệp Thanh Vy trong mắt, khi gặp Trần Diệu Linh lại vô cùng cung kính, giống như học sinh tiểu học buổi sáng đến trường nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm vậy.
“Nhìn thái độ liền có thể nhận ra, ai là đại tiểu thư cao quý, ai là kẻ bần hàn.” Trần Diệu Linh khinh bỉ liếc nhìn Diệp Thanh Vy và Đường Tuyên.
Đáp lại sự châm chọc của Trần Diệu Linh, Đường Tuyên không quan tâm, kéo tay Diệp Thanh Vy rời đi, điều này khiến Trần Diệu Linh càng thêm tức giận, nhưng cô ta không thể làm gì khác ngoài quay người bỏ đi.
Những kẻ xuất thân thấp hèn, chỉ cần cô ta muốn, liền có thể khiến họ thân bại danh liệt.
Lúc này buổi sáng, nhân viên đi vào rất nhiều, đám người đứng đó thu hút rất nhiều ánh nhìn, có kẻ âm thầm bàn tán.
Vị hôn thê và bạn gái của giám đốc cùng nhau nói chuyện, xem ra bữa cơm trưa nay họ có chủ đề để nói rồi.
Diệp Thanh Vy bước vào văn phòng, Giang Duy Bảo còn chưa đến, nhìn túi bánh trong tay, cô thật sự muốn vứt đi.
Xem ra Trần Diệu Linh đã bắt đầu tìm đến, không thể chủ quan được nữa.
“Đây là?” Giang Duy Bảo vừa đến đã cau mày nhìn đồ trên bàn.
“Vị hôn thê của anh nhờ em đưa, nghe nói là bánh cưới.” Anh đang quay lưng lại, nên cô không thấy được biểu cảm của anh lúc này.
“Vứt đi.” Giang Duy Bảo xoay người lại nhìn cô: “Em đang chọc tức anh hả?”
Diệp Thanh Vy lắc đầu: “Em dám sao?”
“Vậy thì vứt đi.” Đồ của kẻ thù mang đến, giữ lại làm gì.
“Anh công khai chống đối như vậy có được không?” Cô rất nghiêm túc, dù sao trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu.
Hôm trước cô mắng cô ta bởi vì lúc đó ở trước phòng giám đốc chỉ có vài người, còn bây giờ rất nhiều nhân viên thấy cô ta mang bánh đến, nếu vứt đi chỉ sợ cô ta sẽ làm lớn chuyện.
“Anh ghét cô ta, cả thế giới đều biết.” Giang Duy Bảo có chút không vui: “Đừng để anh nhắc lại lần nữa.”
Diệp Thanh Vy nhìn thấy anh không nói nữa, ngoan ngoãn mang túi bánh vứt vào thùng rác.
Nhìn thấy tâm trạng anh không tốt, cô đi lấy cafe chủ động lấy lòng anh.
Đáp lại sự nhiệt tình của cô, anh cười hết sức vui vẻ: “Nhưng bây giờ anh muốn uống trà.”
Diệp Thanh Vy chỉ đành mang cốc cafe ra, tức giận một hơi uống cạn.
Hôm trước còn hứa hẹn sẽ yêu thương cô suốt đời, đến công ty liền trở thành tổng giám đốc ác ma đáng ghét.
Sau đó cô đã hối hận, ngày thường Giang Duy Bảo uống cafe sẽ không thêm đường, cô lại rất sợ đắng.
“Vụ kiện đó bao giờ thì ra tòa?” Diệp Thanh Vy vừa đi, Giang Duy Bảo đã gọi điện cho Diệp Thanh Tú, anh phải làm cho người phụ nữ kia bận rộn mới được.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Đường Hoa, cô đừng có quá đáng.”
Diệp Thanh Vy đang trên đường lấy trà cho Giang Duy Bảo, nghe tiếng cãi nhau truyền đến.
Sau khi đến gần, mới biết đó là Đường Tuyên và Đường Hoa.
Đường Hoa nghe có người đến, định im lặng, khi thấy đó là Diệp Thanh Vy, liền thu lại bộ mặt giả tạo muốn bày ra: “Còn tưởng ai, hóa ra là trợ lý giám đốc.
Thế nào, vừa đi được vài ngày, đã quên đi người cấp trên này?”
“Ân tình một năm qua chị đối với em, làm sao em dám quên chứ?” Diệp Thanh Vy ban đầu vốn định chào hỏi, nhưng đã bị Đường Hoa lên tiếng trước.
Văn phòng của Giang Duy Bảo ở tầng trên, bình thường Đường Hoa rất ít đến nhà ăn cho nhân viên, nên lâu rồi cô với chị ta cũng chẳng gặp mặt, trừ buổi sáng này.
“Vậy sao? Còn tưởng cô leo lên giường tổng giám đốc, không xem ai ra gì nữa.”
“Đường Hoa, nếu cô còn ăn nói lung tung, đừng trách tôi.” Đường Hoa vừa dứt lời, Diệp Thanh Vy còn chưa phản ứng, Đường Tuyên