Diệp Thanh Vy mở mắt, chỉ thấy mình đang ở một ngôi nhà hoang, trước mặt có bốn năm người mặc đồ đen đứng đó.
“Tỉnh rồi sao?” Phía sau truyền đến giọng nói, là Trần Diệu Linh.
“Cô muốn gì?” Diệp Thanh Vy muốn thoát ra nhưng không thể.
“Muốn gì?” Cô ta hỏi ngược lại, sau đó cười lớn: “Dĩ nhiên là mạng của mày!”
“Cô điên rồi!” Không được, cô nhất định phải thoát khỏi nơi này.
Buổi sáng cô và Giang Duy Bảo đang đi mua thuốc cho mẹ cô, hai người đã hẹn tối sẽ cùng nhau về dùng cơm.
Anh chỉ quay đi, cô liền bị đám người này gây mê rồi bắt lên xe.
Nhất định bây giờ anh rất lo lắng, đang chạy đi tìm cô.
“Tao ra nông nỗi này không phải do mày?”
Năm xưa, không phải do Diệp Thanh Vy, Giang Gia Bảo sẽ không bỏ cô ta đi.
Sau đó, cô ta chấp nhận sự chán ghét của Giang Duy Bảo để lần nữa lấy được hôn ước với Giang gia, lại là Diệp Thanh Vy lần nữa phá hỏng.
Chỉ vì ở bên cạnh người phụ nữ này, Giang Duy Bảo ngu ngốc từ bỏ cả quyền thừa kế, cũng không muốn cưới cô ta làm vợ.
“Ngươi tao yêu, vị trí phu nhân Giang gia, tất cả của tao đều bị mày cướp đi.” Ánh mắt Trần Diệu Linh trở nên độc ác: “Nếu đã như vậy, tao sẽ hủy diệt mày, để mày mất tất cả.”
“Cô…” Diệp Thanh Vy có chút hoảng, cô không sợ chết, chỉ không nhẫn tâm bỏ lại người thân của mình mà thôi.
“Trước tiên, tao sẽ cho mày nhìn thấy người mày yêu chết trước mặt mày.”
Nhớ năm đó tận mắt chứng kiến Giang Gia Bảo rời đi, cô ta muốn Diệp Thanh Vy cũng phải nếm trải cảm giác này.
“Không được động vào anh ấy!” Diệp Thanh Vy hét lên, nếu cô ta dám làm gì Giang Duy Bảo, có làm ma cô cũng không để yên.
Trần Diệu Linh cảm thấy ồn ào, nên lấy băng keo dán miệng cô lại.
“Thả cô ấy ra!” Một lát sau, Giang Duy Bảo đã đuổi đến.
Diệp Thanh Vy lắc đầu, ra hiệu cho anh mau chạy đi, vừa rồi cô nhìn thấy trong tay Trần Diệu Linh có súng.
“Nếu không thả thì sao?” Trần Diệu Linh đắc ý: “Đàn em của tao đói khát lắm rồi.”
Lúc này, hai tên tiến lên giữ Giang Duy Bảo lại, hai tên lại đi về hướng Diệp Thanh Vy.
Trước tiên cô ta sẽ cho người đàn ông trước mặt chứng kiến cảnh người anh yêu bị làm nhục, sau đó cả hai sẽ cùng nhau xuống địa ngục.
Những kẻ dám đối đầu với Trần Diệu Linh này, đều không được phép có kết cục tốt.
Diệp Thanh Vy cố gắng vùng vẫy, lúc này dây trói bị tháo ra, bọn chúng tự tin có thể áp chế được cô.
“Ngu ngốc, trói cô ta lại!” Nhìn thấy cảnh đó, Trần Diệu Linh chỉ có thể mắng chửi, cô ta hiểu rõ khả năng đánh đấm của Diệp Thanh Vy.
Tên đàn em cảm thấy có gì đó không đúng, đã quá muộn.
Diệp Thanh Vy đạp mỗi tên một cước, sau đó chạy về phía Giang Duy Bảo.
Hai tên bên phía anh cũng không quá khó khăn để giải quyết, chỉ vài chiêu đơn giản đã có thể hạ được.
Hai người vừa định chạy đi, bỗng nhiên Giang Duy Bảo kéo cô lại, ôm vào lòng.
Diệp Thanh Vy cảm nhận được cơ thể anh run lên, máu bắt đầu chảy xuống.
Phía xa, Trần Diệu Linh lại tiếp tục bắn thêm hai phát súng nữa.
“Chạy đi!” Giang Duy Bảo yếu ớt nói, anh không còn thời gian nữa.
Diệp Thanh Vy lắc đầu, cô biết bản thân không thể trốn thoát, nếu đã như vậy cô muốn ở lại, đi cùng anh.
Trái tim bỗng cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy Giang Duy Bảo đang hấp hối nằm trong lòng cô.
Anh đi trước, sẽ không quá cô đơn, vì rất nhanh em sẽ đến tìm anh.
“Cứu người cần lý do sao?”
“Chúng ta là bạn bè, không phải sao?”
“Nếu cậu dám nói chuyện tớ trốn học với bố mẹ, từ nay đừng nhìn mặt nhau nữa.”
“Được rồi, tớ học bài là được chứ gì, sao cậu còn trẻ mà như cụ ông vậy?”
“Tớ mua xe để cậu chở tớ đi học, không phải tặng cậu, ai cho cậu từ chối?”
“Ai nói cậu không còn ai, từ nay tớ luôn bên cậu.”
“Trong lòng tớ, A Duy đẹp trai nhất.”
“Hôm nay tớ không có đánh nhau, thật đó, A Duy phải tin tớ.”
“Nghĩ đến việc có thể cùng nhau dạo bước ở sân trường đại học, tớ đương nhiên phải nỗ lực học tâm hơn.”
“A Duy, cậu nhất định phải vui vẻ, nếu không tớ sẽ đau lòng lắm đó.”
“Cậu nghĩ tôi thật lòng thích cậu sao? Chỉ vì lúc đó thấy tâm trạng cậu xấu nên an ủi thôi.”
“Gia Bảo vừa giàu, lại đẹp hơn cậu, hơn nữa không bao giờ bắt tôi phải học như cậu.”
“Xin lỗi, người tôi thích là Gia Bảo, không phải cậu.”
Từng mảnh ký ức tan vỡ, lại lần nữa trở về, cuối cùng Diệp Thanh Vy cũng nhớ lại tất cả.
“A Duy, A Duy…” Diệp Thanh Vy bật khóc, ôm lấy Giang Duy Bảo.
“Tốt quá...” Giang Duy Bảo vươn tay, muốn sờ vào mặt Diệp Thanh