Diệp Thanh Vy thấy trong người nóng bức, vô cùng khó chịu.
Cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của nhân viên phục vụ, ly rượu vừa rồi Trần Diệu Linh đưa cho cô nhất định có vấn đề.
“Diệp tiểu thư, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi!” Cô nhân nhiên kia cố gắng kéo Diệp Thanh Vy đi, dù sao cũng nhận tiền rồi.
“Tránh ra!” Dù không tỉnh táo, sức lực Diệp Thanh Vy vẫn rất lớn, một cô gái yếu đuối sao giữ được cô.
Diệp Thanh Vy chạy về phía cầu thang, cô phải thoát ra khỏi chỗ này, sau đó tìm Đường Tuyên cầu cứu.
Lúc này, cô cũng chỉ còn có cô ấy bên cạnh mà thôi.
Điện thoại Đường Tuyên không thể kết nối, cô vào nhà vệ sinh nữ, tự nhốt mình vào trong.
Cô phải tìm mọi cách để bản thân có thể tỉnh táo, không để cho Trần Diệu Linh được như ý.
Diệp Thanh Vy không biết mọi chuyện sau đó thế nào, chỉ biết lúc mình tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện.
“Giang...!Giang tổng?” Cô không tin vào mắt mình, tại sao anh lại ở đây?
“Em bị ngất trong nhà vệ sinh, là cô lao công phát hiện.” Giang Duy Bảo giải thích, sau đó ôm cô vào lòng: “Vy Vy, chúng ta quay lại được không?”
Có trời mới biết, khi nhìn thấy bàn tay cô đầy máu được đưa ra từ nhà vệ sinh, trái tim anh đau đớn thế nào.
Giây phút ấy, anh cũng hiểu được, cả đời này anh không thể sống thiếu cô, mặc kệ là cô có yêu anh hay không, anh đều giữ cô bên mình.
“Giang tổng đùa sao, anh vừa đính hôn hôm qua, giờ quay lại tỏ tình với tôi?” Diệp Thanh Vy đẩy anh ra, vừa mới tỉnh dậy cơ thể cô vẫn khó chịu.
“Chuyện của anh và Trần Diệu Linh, anh sẽ giải quyết, em tin anh đi được không?”
“Tránh xa tôi ra, Giang Duy Bảo, tôi không phải trò đùa của anh!”
“Trợ lý Diệp, em còn không tập trung làm việc, đừng trách tên ác ma này vô tình.” Giang Duy Bảo gõ gõ xuống bàn, anh đang bàn công việc với cô, người nào đó lại không trả lời.
“Em xin lỗi.” Không phải cô cố ý, chỉ là trong lòng có chút sợ hãi.
Cô vừa nhớ đến một số hình ảnh ở kiếp trước.
“Không khỏe sao?” Anh hết sờ má lại sờ trán cô.
Diệp Thanh Vy lắc đầu: “Anh nói lại đi, em nhất định sẽ chú ý.” Hiện tại công việc quan trọng hơn.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Em nói gì?” Giang Duy Bảo tức giận đứng dậy.
Giờ ăn trưa, Diệp Thanh Vy mới đem một số chuyện ở kiếp trước nói với anh.
Không ngờ anh có phản ứng lớn như vậy, cô vội kéo anh ngồi xuống, nơi này dù sao vẫn là chỗ đông người, nhiều nhân viên đang nhìn họ.
“Anh nhỏ tiếng một chút!” Khó khăn lắm mới tìm được chỗ vắng người, bây giờ anh lại gây chú ý như vậy.
“Về văn phòng nói tiếp!” Anh kéo cô đi về văn phòng, không cho cô có cơ hội từ chối.
“Em không chắc người gây ra chuyện đó có phải là cô ta không.” Diệp Thanh Vy xoa xoa cổ tay.
Vừa rồi Giang Duy Bảo tức giận, thế nên khi kéo cô đi đã không chú ý dùng lực.
Nhìn vết đỏ trên tay cô, anh rất đau lòng.
“Ngoài cô ta ra, còn ai ác độc như vậy?” Anh nhíu mày, đáng chết, dám động vào người phụ nữ của anh.
“Cùng lắm em không uống ly rượu đó là được mà.”
“Không được!” Nụ cười trên môi Giang Duy Bảo có phần nguy hiểm: “Em nhất định phải uống!”
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Diệp Thanh Vy cảm thấy không có gì làm, đi lên sân thượng dạo, nhìn bầu trời đầy sao, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Lại nhìn xuống dưới, nếu như nhảy xuống thì thế nào nhỉ? Cô bỗng bật cười bởi suy nghĩ ngu ngốc này, sống lại một lần, cô càng trân trọng mạng sống hơn.
Ít nhất, dù có hi sinh cũng phải thật ý nghĩa.
Đang mải mê ngắm nhìn biển sao vô tận, bỗng có đôi bàn tay ôm lấy eo mình.
Trong đầu nghĩ gặp biến thái rồi, cô liền nắm lấy cổ tay hắn, sau đó cúi người, hất người đó ngã ra phía trước.
Cũng may kinh nghiệm đánh nhau lúc còn đi học vẫn còn dùng được.
“Em bạo lực quá đó!” Giang Duy Bảo nằm dưới đất lên tiếng, giọng điệu chỉ có bất lực chứ không hề oán trách.
Nhất thời quên mất, cô gái trước mặt này từng một mình đánh đuổi ba tên côn đồ to con.
“Sao lại là anh?” Sau khi xác nhận người trước mặt là ai, cô liền hoảng hốt chạy đến đỡ anh dậy.
“Em đối xử với bệnh nhân mới xuất viện vậy hả?” Anh lườm cô, miệng phun ra mấy chữ: "Đây là bạo lực gia đình!"
“Em làm sao biết chủ nhân bữa tiệc phía dưới sẽ lên đây?” Diệp Thanh Vy có chút chột dạ, không thể trách cô, ai bảo anh đi không có tiếng động, còn ôm cô đột ngột như thế.
“Hừ, rõ ràng em không nghe anh gọi, vừa rồi nghĩ gì tập trung vậy?” Giang Duy Bảo rất hiểu cô, nếu đang nghĩ chuyện quan trọng, cô sẽ không quan tâm đến xung quanh nữa.
“Nhớ đến nụ cười quái dị của anh khi nghe em kể về buổi tiệc đính hôn ở kiếp trước.”
“Ồ, ngày mai rồi em sẽ biết.” Anh lườm cô: “Anh còn chưa trách em không chịu kể chuyện đó với anh sớm hơn.”
“Xin lỗi mà!” Bởi vì kiếp này cô tự tin không để người phụ nữ đó lừa nữa.
“Không được phép có lần sau!”
“Yên tâm, em sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt.” Không để anh đau lòng vì lo lắng cho cô nữa.
Kiếp trước, vì để bản thân tỉnh táo, cô đã dùng móng tay bấm mạnh vào bàn tay đến chảy máu, sau đó ngất xỉu phải đưa đi bệnh viện.
Nhớ lại bộ dạng lo lắng khi ấy của Giang Duy Bảo, cô rất đau lòng.
Anh muốn quay lại, còn cô chỉ biết đẩy anh ra xa.
Cô luôn nghĩ sau khi đọc được quyển nhật kí kia, hai người hóa giải hiểu lầm nên anh mới quyết định quay lại.
Nhưng thật ra hôm đó, ánh mắt anh vô cùng chân thành, anh đã không còn hận cô nữa, cho dù sự thật chưa được phơi bày.
“A Duy… Anh của kiếp trước...!rất