“Hai người đến khiến tôi rất vinh hạnh.” Giang Gia Bảo giơ ly rượu về phía Diệp Thanh Vy và Giang Duy Bảo.
“Đang thất nghiệp, có người mời đi ăn, tôi làm sao từ chối.” Giang Duy Bảo vẫn giữ thái độ thờ ơ với mọi thứ.
Những bữa tiệc thế này, trước đây không thích hợp với anh, hiện tại càng không.
Hôm nay, Giang Gia Bảo tổ chức tiệc, chính thức công bố anh đã trở về Giang gia, ngoài một số người ở hào môn, còn rất nhiều phóng viên.
Lúc được mời, Diệp Thanh Vy không muốn đi, Giang Duy Bảo lại đồng ý, anh muốn xem “bạn thân cũ” đang giở trò gì.
Thời gian qua, chuyện ở Giang gia luôn là tâm điểm của cánh truyền thông.
Mọi người đối với Giang Duy Bảo có người cảm thông, còn có kẻ vui sướng khi thấy anh gặp họa.
Từ một đại thiếu gia, có được cuộc hôn nhân với tiểu thư hào môn, nào ngờ chỉ sau một đêm, đã mất hết tất cả.
Ai cũng biết, sau khi trở về, Giang Gia Bảo lấy lại mọi thứ của Giang Duy Bảo, hơn nữa còn chặn cả đường sống của anh.
Mà hiện tại, trong buổi tiệc chào mừng của Giang Gia Bảo, Giang Duy Bảo có thể vui vẻ góp mặt, điều này khiến nhiều người không khỏi tò mò.
Sự chú ý đang đổ dồn lên hai thiếu gia nhà họ Giang, thì người được cho là bố của họ, Giang Tường Lĩnh cũng có mặt.
Trần Diệu Linh nhìn thấy Diệp Thanh Vy và Giang Duy Bảo, hận không thể lao đến gi3t chết hai người.
Trần Diệu Linh đã cho người điều tra, Giang Duy Bảo đã mua chuộc người giúp cô ta bỏ thuốc.
Nếu không phải do hai người đó, hôm nay cô ta đã không phải trở nên thế này.
Cô ta kinh tởm người đàn ông bên cạnh nhưng mọi chuyện đều rơi vào thế đã đành, không thể không cưới ông ta.
Còn cả Giang Gia Bảo, tại sao bây giờ mới trở về chứ? Dù sao năm đó, cô ta cũng thật lòng có tình cảm với cậu ấy.
“Chào bố, chào dì.” Giang Gia Bảo mỉm cười thân thiện, chào đón hai người mới đến.
Giang Tường Lĩnh cười đáp trả, so với đứa con được nhặt về như Giang Duy Bảo, ông ta lại càng thích đứa con từ nhỏ đã hiểu chuyện này hơn.
Nếu năm đó, không phải hay tin Giang Gia Bảo có thể qua đời bất kỳ lúc nào, ông ta cũng không bỏ mặc anh.
Mà hiện tại, đứa con trai này lành lặng trở về, xem ra ông trời còn quá thương ông ta, vẫn muốn ông ta nắm giữ tài sản Giang gia.
Trần Diệu Linh ngoài mặt tỏ ra vui vẻ, trong lòng lại không cam tâm, trở thành mẹ kế của người mình yêu, còn gì đau lòng hơn? Mối thù này, cô ta nhất định sẽ trả, nếu cô ta đã không thể sống tốt, vậy thì Diệp Thanh Vy càng không thể.
Buổi tiệc bắt đầu, Giang Gia Bảo đứng trên sân khấu phát biểu, nói rằng mấy năm nay anh ở nước ngoài trị bệnh vừa du học.
Sau đó, lại nhìn về Giang Duy Bảo ánh mắt đầy khiêu khích: “Đương nhiên, càng phải cảm ơn người bạn tốt của tôi, bao năm qua đã giữ vị trí này giúp tôi.”
Gương mặt Giang Duy Bảo vẫn không một chút biểu cảm, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh.
Điều này có chút đúng, bao năm qua, sự tồn tại của anh ở Giang Gia, một phần cũng vì Giang Gia Bảo.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Thế nào, có hối hận vì đã chọn cậu ta hay không?”
Buổi tiệc còn chưa kết thúc, Diệp Thanh Vy đã muốn rời khỏi.
Dù sao cô cũng không hợp với những nơi thế này.
Huống hồ người bên trong còn muốn bắt nạt A Duy của cô.
Hai người chỉ vừa đi đến bãi đổ xe, Giang Gia Bảo đã đuổi theo.
Diệp Thanh Vy không trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Tay cô và Giang Duy Bảo vẫn nắm chặt, điều này thay thế cho tất cả câu trả lời rồi.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, Giang Gia Bảo trước mắt đã không còn là người bạn của họ tám năm trước nữa.
Còn nhớ lúc trước, một ngày đẹp trời Diệp Thanh Vy và Lý Nhật Duy đi phía trước, Giang Duy Bảo đuổi theo sau họ và nói: “Tớ muốn làm bạn với hai người!”
Vẫn là ba người họ, chỉ là sau bao nhiêu năm, hoàn cảnh và cả con người đều thay đổi.
“Nếu cho cô một cơ hội, có muốn đi theo tôi không?” Diệp Thanh Vy kéo Giang Duy Bảo rời đi, Giang Gia Bảo phía sau tiếp tục nói.
“Nếu có cơ hội, năm đó tôi mong A Duy không cứu cậu.” Diệp Thanh Vy dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn người nào đó.
Giang Gia Bảo từng bị người khác đẩy xuống sông, cũng may Lý Nhật Duy kịp thời có mặt, cứu cậu ấy một mạng.
Năm xưa, nếu không được anh cứu, cậu ấy hiện tại cũng không thể đứng đây nói những lời nhảm nhí thế này.
“Tôi mạng lớn, dù thế nào cũng có người giúp, cần gì đồ con hoang như cậu ta?”
“Đủ rồi đó!” Giang Duy Bảo từ đầu vẫn im lặng, cuối cùng đã lên tiếng.
Anh không tức giận, anh chỉ sợ cô gái nhà anh bị kích động.
Quả nhiên, Diệp Thanh Vy nghiến răng: "Khốn kiếp..."
“Không phải tôi đã nói rồi sao?” Giang Gia Bảo từ từ tiến đến gần hai người: “Tôi trở về lần này là để lấy lại tất cả, kể cả em.”
Bàn tay cậu ấy muốn giơ lên sờ vào má Diệp Thanh Vy, cô nhanh tay hơn bắt lại.
Sau đó, cô dùng sức siết chặt bàn tay kia: “Tôi không muốn đánh cậu, đừng ép tôi ra tay.”
Nói rồi, cô buông tay cậu ấy ra.
Thật sự muốn cho cái tên này một trận nhưng cô biết rõ nếu đánh trước mặt Giang Duy Bảo, anh sẽ đau lòng.
Giang Gia Bảo không nói gì, nhìn hai người bỏ đi, khóe môi cong lên nở nụ