Kết thúc buổi tụ tập, Diệp Thanh Vy về nhà, lười biếng nằm trên sofa.
“A Duy, có phải em đang mơ không?”
Lần này được sống lại, cô chỉ hi vọng có thể hóa giải phần nào bi kịch của kiếp trước.
Thật không ngờ, có rất nhiều chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra, kiếp này cô cũng không dám mơ đến.
Giang Gia Bảo chưa chết, Đường Tuyên dũng cảm theo đuổi tình yêu, Diệp Thanh Tú không phải con cháu nhà họ Diệp, những chuyện này đều nằm ngoài dự đoán.
“Nếu đây là nằm mơ, anh cũng không muốn tỉnh dậy.” Giang Duy Bảo nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, hai người chen chút trên chiếc sofa bé nhỏ.
Anh tin cô, tin câu chuyện về kiếp trước mà cô nói, thế nên anh rất sợ bản thân chỉ là nhân vật trong tưởng tượng của cô.
Nghĩ đến Giang Duy Bảo ở nơi đó chia tay lần thứ hai với Diệp Thanh Vy, trong lòng anh vừa hận vừa thương anh ta.
Người đó mãi đến khi chết mới được cô gái mình yêu nhận ra, chẳng phải quá đáng thương hay sao? Nếu nơi này chỉ là thế giới trong mơ của cô, anh tình nguyện ở lại đây cả đời.
“A Duy…” Diệp Thanh Vy khẽ gọi anh.
“Hửm?”
“Ông xã…” Cô không trả lời, chỉ tiếp tục gọi anh.
Diệp Thanh Vy lại gọi anh thêm mấy lần, cuối cùng Giang Duy Bảo đành phải chịu thua: “Em còn như vậy nữa có tin tối nay anh không tha cho em không?”
Lần này Diệp Thanh Vy cuối cùng cũng chịu im lặng, bĩu môi tủi thân.
Người học võ từ nhỏ như cô luôn tự tin về thể lực của mình, vậy mà đành phải chịu thua dưới tay người nào đó.
“Người ta chỉ muốn nói là người ta rất yêu, rất yêu anh.” Cô ôm anh tiếp tục làm nũng.
“Ừm.” Anh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Anh nên cảm động một chút mới đúng chứ?”
“Em yêu anh không phải là chuyện hiển nhiên sao?” Anh bật cười véo má cô.
Diệp Thanh Vy hờn dỗi quay đi, không thèm quan tâm anh nữa, khó khăn lắm người ta mới bộc lộ tình cảm, vậy mà thái độ anh lại rất thả nhiên.
Hừ, sau này không thèm quan tâm đ ến anh nữa.
“Bà xã...” Anh dùng giọng điệu của cô vừa rồi khẽ gọi.
Cô chỉ hừ một tiếng nhưng vẫn quay lại nhìn anh.
“Cảm ơn em.”
“Vì điều gì?”
Giang Duy Bảo chỉ im lặng mỉm cười không nói gì nữa.
Vy Vy, cảm ơn em vì tình yêu và tất cả những gì em làm cho anh, đời này, anh nhất định không phụ em.
Kiếp này, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, nhất định là vậy.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
END.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Đùa á, tiếp nè.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Anh, chúng ta chia tay đi!”
Sau khi trở về từ nhà hàng, Giang Gia Bảo đưa Trần Trúc Vy về nhà, cả đoạn đường cô đều im lặng.
Cuối cùng, gần đến nhà, cô đã lấy hết can đảm lên tiếng.
“Em đâu có uống rượu?” Giang Gia Bảo dừng xe bên đường, quan tâm nhìn cô.
Kỳ lạ, lúc nãy người uống là anh, sao người say là cô?
“Em nghiêm túc.” Cô tháo chiếc nhẫn ra, đưa lại cho anh: “Chúng ta không hợp nhau.”
“Vy Vy, anh làm gì sai sao?” Nhìn thái độ nghiêm túc của cô, giọng nói anh có chút run run, vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ mà?
Trần Trúc Vy lắc đầu: “Là em không xứng với anh.”
“Anh biết tạm thời em vẫn chưa thể chấp nhận được chị mình từng có hôn ước với anh, nhưng mà…”
“Không phải…” Chưa đợi anh nói xong, cô đã ngắt lời: “Thật sự do em.”
Trần Trúc Vy không dám ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nếu em là một cô gái không từ thủ đoạn như Trần Diệu Linh, anh cũng sẽ ghét em mà thôi.”
Người khác yêu thích cô, đa phần vì vẻ ngoài đáng yêu, cộng thêm tính cách lương thiện, tốt bụng.
Mấy ai hiểu được, đó chỉ là lớp mặt nạ của cô mà thôi, thật sự so với Trần Diệu Linh, cô không khác là mấy.
Trận hỏa hoạn năm đó, cô biết là Trần Diệu Linh làm, biết nói ra cũng không ai tin, nên cô chỉ đành im lặng.
Vì thế mà người phụ nữ kia càng quá đáng, không chỉ đánh cô còn sỉ nhục mẹ cô.
Trần Trúc Vy không muốn ngồi im nữa, cô phải lấy tất cả của Trần Diệu Linh.
Hôm ấy, Trần Diệu Linh lấy viên đá rạch mặt cô, lẽ ra có thể tránh được nhưng cô lựa chọn đứng im chịu đựng, bởi vì cô nhìn thấy Giang Gia Bảo cách đó không xa.
Đối tượng đầu tiên cô nhắm đến, chính là vị hôn phu của cô ta.
Tình cờ là lớp của Trần Trúc Vy và Giang Gia Bảo lại có cùng buổi học thể dục, đây chính là cơ hội tốt nhất để cô tiếp cận anh.
Một hôm, trong tiết học chạy, thấy anh và nhóm bạn đến gần, cô liền giả vờ ngất xỉu.
Đúng như cô nghĩ, Giang Gia Bảo đã rất lo lắng cõng cô đến phòng y tế, mặc dù sức khỏe của anh vốn không tốt.
Trần Trúc Vy không biết sang lớp mười Giang Gia Bảo đã chuyển trường.
Bởi vì họ học trường dành cho quý tộc, từ mẫu giáo đến tốt nghiệp trung học.
Khi ấy, cô chỉ định dần dần tiếp cận được anh, chưa biết được tâm ý của anh đối với cô và Trần Diệu Linh thế nào.
Lúc nhận được tin, dù không can tâm, vẫn phải bỏ cuộc, cô không phải Trần Diệu Linh, không thể đường đường chính chính đi tìm anh được.
“Thật ra em đã thấy mấy người kia dìu chị đến phòng bố anh, em chỉ đứng đó nhìn…” Nếu hôm đó cô ngăn cản, danh tiếng hai nhà cũng không bị ảnh hưởng như hôm nay.
“Ừm, anh biết.” Giang Gia Bảo thản nhiên, anh còn nghĩ chuyện gì to tát, cuối cùng đã buông được cảm giác căng thẳng.
“Anh biết?” Trần Trúc Vy không ngờ anh sẽ bình thản như vậy, sau khi biết cô là người tâm cơ anh đáng lý phải chán ghét mới đúng.
“Anh còn biết hai năm trước em