Diệp Thanh Vy trở về Diệp gia, cả đêm vẫn không thấy Giang Duy Bảo đâu, điện thoại anh không thể kết nối được.
Trong lòng bỗng cảm thấy bất an, mặc dù gia đình đã khuyên ở lại nhưng cô vẫn muốn về nhà của hai người.
Diệp Thanh Tú sợ tinh thần cô chưa ổn định, đích thân lái xe đưa cô về.
Tối hôm đó, cả đêm Diệp Thanh Vy không ngủ, Giang Duy Bảo từng nói căn nhà này có chút nhỏ, lúc này cô lại thấy nó rất lớn, rất trống trải.
Chưa bao giờ anh để cô phải ở nhà một mình lâu thế này, cảm giác lo lắng và cô đơn khiến cô càng khó chịu.
Bị nhốt cả ngày, giờ thêm cả đêm không ngủ, cô thiếp đi từ lúc này không hay.
Không hiểu sao, cô lại mơ màng nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc.
“Vy Vy, cậu có biết mình đang nói gì không?” Lý Nhật Duy nắm lấy tay cô, không dám tin vào tai mình nữa.
“Tớ nói cậu không hiểu sao? Người tớ thích là Gia Bảo, cậu ấy rất giàu có, cậu có gì so được chứ?” Diệp Thanh Vy tuyệt tình gạt tay anh ra, không có can đảm nhìn anh.
“Cậu không phải nghĩ vậy!” Giọng nói anh run run cầu xin: “Nói cho tớ biết, có chuyện gì xảy ra, được không?”
“Hôm đó tớ chỉ sợ cậu làm chuyện dại dột nên mới nói vài câu an ủi thôi, cậu cho là thật? Thời gian qua tớ cũng từng thử cố gắng ở bên cậu, nhưng… nhưng cậu vẫn không phải người tớ thích, những gì tớ cần cậu sẽ cho được sao?” Cô cảm thấy trái tim đau nhói khi phải nói ra những lời trái với lòng mình.
Diệp Thanh Vy nhìn hai người trước mặt, đó không phải là cô và Giang Duy Bảo thời niên thiếu sao? Cô tiến lên muốn ngăn cản Diệp Thanh Vy của quá khứ nói những lời kia, cuối cùng phát hiện bản thân chỉ là linh hồn, không ai nhìn thấy.
“Cậu muốn gì tớ cũng có thể cho cậu, tớ nhất định sẽ cố gắng, Vy Vy, đừng rời xa tới được không?” Đây là lần đầu tiên trong đời Lý Nhật Duy mở miệng cầu xin người khác.
Trước đây cho dù có đối đầu với đám cho vay, anh cũng chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước chúng.
“Đừng đùa nữa, tôi không thích chờ đợi.” Diệp Thanh Vy quá khứ vô tình bỏ đi, cô chỉ sợ còn nói nữa sẽ không kiềm được nước mắt.
Không biết từ lúc nào, Giang Gia Bảo và Trần Diệu Linh đã có mặt ở đó, cuộc đối thoại vừa rồi đều bị bọn họ nghe thấy tất cả.
“Diệp Thanh Vy, tôi ghét cậu!” Giang Gia Bảo tức giận, không dám tin cô gái anh luôn xem là bạn lại có những suy nghĩ như thế.
Từ lâu anh đã biết tình cảm của Lý Nhật Duy và Diệp Thanh Vy.
Đối với anh Lý Nhật Duy là người bạn rất quan trọng, anh ghét những người làm tổn thương cậu ấy.
“Vy Vy!” Giang Gia Bảo chạy đi, Diệp Thanh Vy nhanh chóng đuổi theo, Lý Nhật Duy yếu ớt gọi tên cô.
“Gia Bảo, chờ tớ!”
Cuối cùng, Diệp Thanh Vy cũng không nhìn anh, chạy theo gọi Giang Gia Bảo, đó là điều cô hối hận nhất đời này.
Thật ra, cô có quay đầu nhìn lại, khi ấy anh đã đi về hướng ngược khác, cô chỉ thấy bóng lưng của anh, nhỏ bé và cô đơn.
Linh hồn Diệp Thanh Vy vẫn đứng đó nhìn Trần Diệu Linh, cô không hiểu được một cô gái mười sáu tuổi tại sao lúc này lại có thể nở nụ cười độc ác như vậy.
Cô ta đứng vỗ tay, khen một tiếng kịch hay lắm, sau đó chậm rãi đi về hướng của Giang Gia Bảo.
Linh hồn Diệp Thanh Vy đi theo Lý Nhật Duy nhưng anh đi rất nhanh, cô đuổi không kịp, thoáng chốc đã bị mất dấu.
Bỗng nhiên cảnh vật xung quanh cô liên tục xoay vòng, rồi ánh sáng dần dần biến mất, chỉ còn lại bóng tối.
“A Duy… A Duy…” Cô cứ đứng đó, gọi tên anh, cảm giác sợ hãi và đau lòng bao trùm lấy cô.
“Anh đây!” Giang Duy Bảo chạy đến ôm cô vào lòng: “Đừng sợ!”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Diệp Thanh Vy mở mắt, cô sờ má anh cảm giác được hơi ấm, trái tim mới buông lỏng.
Giấc mơ vừa rồi quả thật rất đáng sợ, mất đi anh, cô giống như mất đi ánh sáng cuộc đời.
“Không sao rồi, có anh đây!” Anh hơi cau mày, đau lòng lau nước mắt cho cô.
Vừa về nhà, anh đã thấy cô nằm cuộn người trên sofa, miệng liên tục gọi tên anh.
Anh vội đến gần, chỉ thấy mặt cô đầy nước mắt, cả người run rẩy.
“A Duy, em sẽ không bỏ đi nữa đâu.
Thật đó!”
Kỳ lạ, sau khi sống lại cô rất ít khi mơ thấy chuyện cũ.
Đặc biệt sau khi kết hôn, những giấc mơ kia không còn quấn lấy cô nữa.
“Ừm, anh tin em mà.” Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, tay vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Có phải em thức cả đêm không?”
Anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô lại cảm thấy đau lòng, lẽ ra anh nên về sớm hơn mới phải.
Diệp Thanh Vy gật đầu: “Anh ngủ với em được không?”
Không có anh, cô cũng không dám ngủ nữa.
Cô thật sự rất sợ đối mặt với những giấc mơ kia.
Đặc biệt là giấc mơ vừa rồi, quá chân thật và ám ảnh.
Bóng lưng cô đơn của Lý Nhật Duy vĩnh viễn là nỗi đau không thể xóa mờ trong lòng cô.
Giang Duy Bảo bế cô về phòng, hai hôm nay quả thật anh cũng rất mệt mỏi, chỉ có bên cô anh mới thật sự cho phép mình nghỉ ngơi.
Sau hôm đó, anh không nói đã đi đâu, cô càng không hỏi, cô tin nếu anh muốn sẽ tự nói cho cô biết.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Diệp Thanh Vy sợ nhà hàng bị ảnh hưởng vì chuyện của mình nên không đến nữa.
Diệp Đăng lo lắng con gái sẽ nghĩ lung tung nên giao quán ăn lại cho cô quản lý.
“Vào đi, buổi chiều anh đón em.” Mỗi ngày Giang Duy Bảo đều đích thân chở Diệp Thanh Vy đến quán ăn.
Thật ra cô có thể tự mình đi nhưng anh nhất quyết không đồng ý, anh không yên tâm để cô một mình.
“Dạo này em thấy anh rất bận.” Mấy hôm nay sau khi đưa cô đến đây anh cũng đi đâu đó.
“Ừm… quả thật…” Anh do dự không biết phải nói với cô thế nào.
Mãi một lúc anh mới lên tiếng: “Anh sẽ tìm cơ hội nói với