Diệp Thanh Tú và Diệp Thanh Hân cuối cùng cũng trở về với nhau, chỉ là hai người quyết định lần nữa giấu chuyện này.
Thật sự không phải họ muốn, có điều bao năm nay đã quen sống với thân phận họ hàng, hiện tại không biết phải nói ra thế nào.
Thôi tạm thời im lặng chờ thời cơ thích hợp rồi tuyên bố sau.
“Cười gì vậy?” Diệp Thanh Vy vừa ra ngoài thanh toán tiền cho khách, trở về bếp đã thấy Diệp Thanh Tú đứng cười một mình.
“Cười vì em ngốc!” Anh không cười nữa nhưng không thể che được sự hạnh phúc giấu trong ánh mắt.
“Đúng là người đang yêu có khác!” Cô cảm thán, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Anh gật đầu đồng ý với lời nói của cô, sau đó nhận ra có gì đó không đúng: “Ai đang yêu chứ?”
Cô lắc đầu nhìn anh, dù có là đại luật sư thì khi yêu vào đều trở nên ngốc nghếch: “Biểu hiện của hai người quá rõ rồi.”
Lúc trước cô từng cảm nhận được giữa hai người họ có chút không bình thường.
Khi ấy Diệp Thanh Tú vẫn là em họ cô, nên suy nghĩ này lập tức bị cô đá ra khỏi đầu.
Bây giờ không cần nghĩ cũng biết, trong nhà thường xuyên có hai kẻ nhìn nhau cười ngây ngốc, làm sao lại không nhận ra được?
“Cho nên anh rể như anh có phải nên tìm cách lấy lòng em vợ một chút không?” Diệp Thanh Vy chớp chớp mắt, mặc kệ anh có phải con cháu nhà họ Diệp hay không, anh và cô vẫn như trước đây, chưa từng thay đổi.
“Được rồi, lúc nhỏ mỗi lần em kêu ‘anh’ đều có chuyện.” Mặc dù hiện tại cô đã sửa lại cách xưng hô, không còn gọi anh là “em họ” nữa, nhưng cái biểu hiện này là đang muốn nhờ vả anh làm gì đó.
“Chiều nay em có hẹn, cho nên…” Cô nhìn anh ánh mắt long lanh, thật ra cô có thể không trông quán cũng được, chỉ là đã lỡ hứa với bố mẹ rồi.
“Đi đi!” Anh vỗ mạnh lên đầu cô.
“Anh còn bắt nạt em nữa, đừng trách em!” Cô xoa đầu, cái tên bạo lực này.
“Có giỏi thì đánh anh đi!” Gương mặt anh tràn đầy ý khiêu khích.
Hai người đánh nhau mà lớn, dạo này bình yên quá anh có chút không quen.
“Không thèm, em méc chồng em.” Cô đã không còn một mình nữa, đã là có người chống lưng rồi.
“Được thôi, để anh đánh hai đứa một trận!”
“Tú đầu heo đáng ghét!”
“Em mới là đầu heo!”
Hai người vừa cười nói vừa làm việc, không khí trông vô cùng náo nhiệt.
Thím Tạ đứng một bên nhìn chỉ có thể bật cười, so với con gái của bà, hai người này càng trẻ con hơn.
Mẹ con bà vô cùng may mắn khi gặp được những người tốt bụng như Diệp gia, ân tình này có trả cả đời cũng không hết.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Cậu chỉ mới mang thai hơn một tháng, đã mua đồ đến lúc hai tuổi?” Diệp Thanh Vy nhìn Đường Tuyên cười khổ, bà mẹ trẻ này có phải lo xa quá rồi không?
“Lại còn cả trai lẫn gái.” Trần Trúc Vy cũng đưa cao hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ lên.
Cô chỉ là thuận miệng than buồn chán, sau đó bị Đường Tuyên kéo đi mua sắm.
“Đành chịu, vẫn chưa biết giới tính đứa bé mà.” Đường Tuyên xoa xoa bụng, cô và Đoàn Huy Vũ đã thống nhất sẽ không hỏi về giới tính của cục cưng, dù thế nào cũng là con của hai người.
“Mấy tháng trước còn chán ghét chẳng muốn nhìn mặt, cuối cùng ông xã nhà cậu cho cậu uống thuốc gì vậy hả?” Diệp Thanh Vy trêu chọc, cô thật sự rất vui vì nhìn thấy hai người như hiện tại.
Dù sao cô cũng là người chứng kiến Đường Tuyên và Đoàn Huy Vũ từ ngày đầu gặp nhau đến lúc hạnh phúc mà.
Kiếp trước, sau khi chân Đường Tuyên bị tàn phế, hai người quyết định sang nước ngoài sinh sống.
Về sau vẫn được hạnh phúc thế này, có đúng không?
“Em nói xấu gì anh đó?” Đoàn Huy Vũ đi phía sau, từ đầu cũng chỉ im lặng cười ngốc nghếch đi theo, nghe thấy Diệp Thanh Vy nhắc đến mình không nhịn được liền lên tiếng.
“Em nói công khai mà.”
Đường Tuyên đang đi bỗng dừng lại, gương mặt có chút nhăn nhó.
“Sao vậy?” Diệp Thanh Vy đi bên cạnh lập tức phát hiện ra vấn đề.
“Tớ đau bụng...”
Câu trả lời khiến ba người có chút hốt hoảng, Đoàn Huy Vũ còn vội vã đến gọi xe cấp cứu.
“Chỉ là vừa rồi ăn quá nhiều muốn đi vệ sinh thôi.” Đường Tuyên thật sự hết cách với mấy người này, không đợi cô nói hết đã loạn lên rồi.
Dù ngoài mặt đang trách, thật ra trong lòng cô vô cùng ngọt ngào, kiếp trước cô phải tu nhiều thế nào mới có thể gặp được những người yêu và quan tâm mình như thế.
Diệp Thanh Vy và Trần Trúc Vy còn định hộ tống Đường Tuyên đến trước cửa nhà vệ sinh liền bị ngăn lại.
Cô chỉ mới mang thai có một tháng thôi, còn rất minh mẫn và khỏe mạnh.
Ba người chờ có chút sốt ruột, đã gần nửa tiếng vẫn chưa thấy Đường Tuyên đâu.
Hai cô gái liền chạy vào trong tìm, lúc này, Đường Tuyên với gương mặt xanh xao bước ra.
“Em có sao không?” Đoàn Huy Vũ lo lắng dìu cô.
“Ăn nhiều quá thôi.” Đường Tuyên xua tay, lúc trước cô không ăn nhiều lắm, sau khi mang thai khẩu vị thay đổi, thấy gì cũng thèm ăn.
Bỗng nhiên phải nạp rất nhiều thức ăn vào người, cơ thể nhất thời chưa thích ứng được.
“Hay là về nghỉ ngơi đi?” Diệp Thanh Vy đề nghị, họ cũng đã đi hết trung tâm thương mại này rồi.
“Tớ vẫn còn muốn mua.” Sau khi có thai, không chỉ khẩu vị mà tính cách Đường Tuyên cũng thay đổi, trở nên trẻ con, thích làm nũng hơn.
“Được rồi, từ giờ đến lúc sinh chị còn nhiều thời gian mà.” Trần Trúc Vy cũng hết cách với bà bầu trẻ con này.
“Bà xã, em không mệt nhưng phải cho con nghỉ ngơi chứ?”
Sau cùng Đường Tuyên bị ba người vừa thuyết phục vừa ép buộc về nhà nghỉ ngơi.
Đoàn Huy Vũ muốn đưa hai người còn lại về nhà trước, Trần Trúc Vy lập tức từ chối.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Thanh Vy nhìn cô bé này hôm nay có thái độ thật kì lạ.
“Không phải em, là anh Gia Bảo có chuyện muốn nói với chị.”
Hai người đứng chờ một lúc, Giang Gia Bảo đã lái xe đến.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Ông