Năm ấy, Diệp Thanh Vy là học sinh cá biệt của trường, tuy thành tích luôn rất tốt, nhưng lại khiến giáo viên đau đầu.
Trốn học, ngủ trong lớp, đánh nhau, trêu chọc các bạn, không chuyện xấu gì là cô chưa làm.
Bởi vì hạnh kiểm quá kém, thế nên dù điểm thi vào trường cấp ba rất cao, Diệp Thanh Vy vẫn bị phân đến lớp yếu nhất.
Điều này làm cô vui hơn, lớp kém sẽ ít bị giáo viên quan tâm.
Chỉ là, kỷ lục trốn học của Diệp Thanh Vy bị người khác phá vỡ.
Hơn nữa, người kia lại có thể dễ dàng cướp vị trí đứng đầu lớp của cô.
Là một học sinh từng đứng đầu lớp giỏi, nay bị đá xuống hạng nhì lớp yếu kém, lần đầu tiên cô có cảm giác không cam tâm.
Cô quyết định sẽ theo dõi xem tên kia cuối cùng là ma quỷ phương nào mà có thể lợi hại đến vậy.
Diệp Thanh Vy hạng nhì lớp, nhưng thứ hạng ở trường cũng tính là cao.
Điều này khiến những giáo viên khác càng đau đầu hơn, dù sao hai học sinh đến từ lớp kém, lại có thể đánh bại những học sinh lớp giỏi.
Mặc dù biết trường có học sinh tốt phải tự hào, vẫn không có cách nào tuyên dương được, nếu khen thưởng hai người, cũng đồng nghĩa với việc khuyến khích học sinh trốn học hay sao?
Diệp Thanh Vy nhìn thấy Lý Nhật Duy vào giờ thể dục trốn ra sau trường, cô lập tức đi theo, thấy người kia nhẹ nhàng leo qua rào, cô cũng không một động tác thừa nhảy qua.
Nói thì chậm, mà làm thì nhanh, phía xa xa, có một người chứng kiến tất cả, rất muốn học theo hai người đó, nhưng tường quá cao, hay là thôi đi.
“Mau ra đây.” Lý Nhật Duy từ lâu đã phát hiện có người bám theo mình, không lên tiếng để xem người đó muốn làm gì.
Diệp Thanh Vy biết không thể trốn nữa, đành đi ra, còn có ba tên giang hồ to con bước đến.
Lý Nhật Duy không ngờ tới cô bạn này xuất hiện ở đây, nhưng anh không có thời gian quan tâm cô.
Diệp Thanh Vy không dám tin bạn cùng lớp của mình lại dây dưa với đám người đó.
“Mấy người muốn gì?” Tuy thân hình gầy gò yếu đuối, Lý Nhật Duy lại không sợ đám người kia.
Diệp Thanh Vy thấy tình hình không ổn, liền từ từ chậm rãi đi đến đứng cạnh anh.
“Bao giờ mới trả nợ đây em trai?” Bọn giang hồ thấy hai đứa nhóc học sinh, thì hoàn toàn không để vào mắt.
“Số tiền này không đưa các người được.” Lý Nhật Duy tuy thua về dáng vóc, nhưng về khí thế hoàn toàn không thua kém.
“Không đưa tiền, hay đưa mạng nha.” Một tên trong số đó lên tiếng.
“Chuyện này không liên quan đến cậu, mau đi đi.” Lý Nhật Duy quay qua nói với Diệp Thanh Vy, lại nhìn sang đám người kia: “Bạn tôi không liên quan, để cậu ấy đi trước.”
“Không được.” Diệp Thanh Vy biết, bọn người kia là đám cho vay nặng lãi, làm nhiều chuyện xấu, nếu để một mình Lý Nhật Duy ở lại, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Lý Nhật Duy không ngờ tới Diệp Thanh Vy không chịu đi, nhất thời không biết làm thế nào.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đối mặt với đám người này, nhưng những lần trước anh đều ngoan ngoãn đưa tiền cho chúng, lần này không thể, chỉ sợ Diệp Thanh Vy bị liên lụy.
“Không đi thì ở lại, tao cũng không ngại đánh con gái.” Một tên trong số đó nói, sau đó nhanh như chớp mà cầm cây gậy lao về trước.
Diệp Thanh Vy từ đầu đã chuẩn bị tinh thần, dễ dàng dùng cặp sách đỡ lại.
Hai tên còn lại cùng nhau lao vào cuộc chiến, Lý Nhật Duy cũng không đứng yên, ngăn cản hai tên đó, nhất định không để Diệp Thanh Vy vì anh bị thương.
Diệp Thanh Vy từ nhỏ đã học võ, dù dáng vóc có vẻ nhỏ bé, nhưng hoàn toàn có thể khống chế được một tên.
Ngược lại, Lý Nhật Duy không được học võ, phải đối phó với hai người, có chút khó khăn.
Một tên trong số đó thấy đồng bọn mình sắp bị cô đánh bại, cầm cây gậy lao về phía cô.
Dây thần kinh của Lý Nhật Duy căng như dây đàn, anh luôn quan tâm tình hình phía Diệp Thanh Vy.
Nhìn thấy một tên hướng về phía cô, trong phút chốc anh liền đẩy tên kia ra, cây gậy đập vào đầu.
Diệp Thanh Vy hoảng hốt, sau đó hóa thành căm phẫn, liều mạng với ba người kia.
Cô cướp được cả hai cây gậy trong tay bọn chúng, điên cuồng đánh trả: “Dám đánh bạn tao.” Câu nói ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, mỗi lần nói là một gậy vào người bọn chúng.
Ba tên côn đồ kia sợ gây ra án mạng, ban đầu bọn chúng chỉ muốn đánh để hù dọa, không ngờ con nhỏ trước mắt trở nên mạnh như vậy, lúc nhất thời bị đứng hình tại chỗ cho cô đánh, đến khi một tên sắp không đi nổi, cả ba mới hoảng loạn bỏ chạy.
Diệp Thanh Vy còn muốn đuổi theo, nhưng nghe tiếng Lý Nhật Duy gọi cô lại.
Đáng chết, sao cô quên mất người đang bị thương đang còn nằm dưới đất chứ.
“Cậu có sao? Có bị điên không, sao lại đỡ cho tớ?” Diệp Thanh Vy bỗng rơi vào hoảng loạn, đánh nhau nhiều rồi, đây là lần đầu có người đứng ra đỡ đòn thay cô.
“Vết thương nhẹ thôi.” Lý Nhật Duy sờ tay lên đầu, có một ít máu.
Nhìn cô gái vừa nổi điên, sau đó lại lo lắng cho anh, bỗng nhiên bật cười, đau đớn không còn nữa.
Mười lăm năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự quan tâm từ người khác, ngoại trừ mẹ và cậu.
Diệp Thanh Vy nghi ngờ người này bị đập đầu nên thần kinh bị hỏng rồi, giờ này còn có tâm trạng cười nữa: “Đi, tớ đưa cậu đến trạm xá.”
Vết thương ở đầu của Lý Nhật Duy