Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tần đại ca, em tự mình làm, em tự mình làm."
Tần Túc cũng thật dứt khoát, còn không thèm đợi Trình Diệp nói xong, vừa vào cửa liền bắt đầu mở vali, Trình Diệp là người ham hưởng thụ, được người khác hầu hạ cũng không cảm thấy không ổn, chỉ là ——
Đối mặt với một cái vali quần lót đầy bọt biển bảo bảo và phim hoạt hình các loại, Trình Diệp lập tức đi đẩy tay Tần Túc ra: "Em tự mình dọn là được rồi!" Tuyệt đối đừng chạm, đừng đụng vào nếu không em sẽ rất mất mặt.
Nhưng lời cậu nào làm sao nhanh bằng tay hành động, vali theo tiếng cùm cụp mở ra, bởi vì bên trong chứa quá nhiều đồ nên bị bật tung ra, đồ ăn vặt đặt ở bên trên rơi ra khắp nơi, quần lót được bỏ vào phần túi lưới bên trong, bọt biển bảo bảo trừng đôi mắt tròn to, nhe hai chiếc răng to hướng về phía hai người cười cười.
Trình Diệp: "!"
Tần Túc: "...!Rất đẹp."
"Ha ha, phải vậy không, em cũng cảm thấy thế." Trình Diệp phẫn nộ cười cười, thiếu chút nữa không duy trì được bình tĩnh, muốn lao lên lấy quần lót giấu đi, nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ gương mặt màu vàng mắt to trắng trợn tròn không kiêng dè.
May là anh cậu không bỏ vào vali cho cậu mấy bộ áo ngủ kỳ kỳ quái quái, nếu không hiện tại Trình Diệp chính là muốn chết cháy, phừng một cái biến mất khỏi thế giới này.
Ở một nơi khác, vừa đến khách sạn đang nằm ở trên giường chợp mắt Trình Cẩm Nhiên bỗng nhiên nháy mắt một cái: "Hình như quên dặn Lý thẩm mua quần lót mới? Nhưng chắc cũng không sao, dù sao quần lót cũng không giống đồ ngủ, không thể nào nhìn thấy."
Tần Túc trước tiên mang đống đồ ăn vặt lấy ra, cau mày: "Tự mình sắp xếp đồ?" Hai, ba bộ quần áo, đồ rửa mặt đều không có, một đôi giày, còn lại tất cả đều là đồ ăn vặt.
"Sợ đến nhà chúng tôi không cho cậu ăn cơm sao?" Tần Túc mở tủ quần áo ra, ngửi một cái, không thấy mùi gì, cầm quần áo đặt vài ngăn tủ, ngay cả tầng chót cũng không đầy nổi.
Thế này cũng quá ít rồi, Trình gia tiết kiệm như thế? Nhớ đến Trình Cẩm Nhiên một ngày đổi hai ba bộ đồ, Tần Túc có chút ý muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ này ở bên cạnh mình.
"Làm sao lại như vậy được?!" Trình Diệp gãi gãi đầu, thừa dịp hắn quay lưng với mình liền vội vàng móc quần lót ra, vén chăn lên ném vào, xác định mỗi một góc đều được che kín mới thở ra một hơi, nói "Còn có mấy cái vali, tất cả đều là quần áo và đồ dùng cá nhân, nhưng mà lúc nãy vợ của anh tài xế riêng chuyển dạ phải đến bệnh viện, em liền trực tiếp kêu anh ấy đi bệnh viện rồi."
Tần Túc nhíu nhíu mày, hắn biết cậu dễ nói chuyện, không nghĩ tới cậu dễ đến mức có thể làm lỡ việc của mình, nhưng vẫn không nói gì, đem đồ ăn vặt đều nhét vào trong túi nhựa, đứng dậy chuẩn bị bỏ vào tủ, quay đầu liền nhìn thấy đứa nhỏ thả lỏng mà thở ra một hơi, bên chân lẳng lặng nằm một cái quần lót hình con heo màu hồng phấn.
"Tần đại ca?" Trình Diệp sững sờ, thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang "!"
Cậu một cước đạp lên quần lót con heo kia, ngượng ngùng cười cười, "Tần đại ca, đồ của em không nhiều, em tự mình sắp xếp là được rồi."
Tần Túc làm bộ không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng đem mấy bộ quần áo treo vào tủ quần áo: "Trong nhà nhà vệ sinh đồ rửa mặt đều có, ngoài ra còn thiếu cái gì thì cứ nói hoặc viết ra, sau đó kêu người giúp việc đi mua là được."
Trình Diệp vội vội vã vã gật đầu: "Dạ biết, đã hiểu."
Ngay lúc Trình Diệp thấy hắn chuẩn bị muốn rời đi, không nghĩ tới Tần Túc đột nhiên hỏi: "Cái con màu vàng kia kêu là gì, cả con heo màu hồng phấn đó nữa cũng gọi là cái gì?"
"...!Anh thấy được?" bàn chân Trình Diệp bây giờ còn cảm thấy đau, sớm biết như vậy vừa nãy không dùng sức làm gì.
Tần Túc bất đắc dĩ: "Động tĩnh lớn như vậy, tôi muốn giả bộ không nhìn thấy cũng không được."
"..." Thế nhưng anh có thể không nói ra, Trình Diệp đỏ mặt đem quần lót dưới chân nhặt lên, cũng ném vào phía dưới chăn, tốc độ thật nhanh, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Sau đó mới bất đắc dĩ mở miệng nói: "Màu vàng kia là bọt biển bảo bảo, màu hồng phấn gọi là heo Peppa."
"Có chút quen tai." Tần Túc kiểm tra một chút công tắc trong phòng, máy điều hòa và vòi nước phòng tắm,...!"Căn phòng này sáng nay đã được quét dọn, tôi ở phòng kế bên, có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."
"Vâng vâng vâng!" Thấy hắn không xoắn xuýt chuyện quần lót, nội tâm Trình Diệp từ từ thanh tĩnh lại, ngó nghiêng đánh giá phòng một chút, phòng rộng cũng không khác so với Trình gia là mấy, nhưng không có hơi ấm của một căn phòng ngủ.
Nơi này giống như là văn phòng, màu sắc tất cả đều là trắng đen, lành lạnh, ngoại trừ drap trải giường là caro xanh trắng hoàn toàn không hợp với phòng, hẳn là cố tình chuẩn bị cho cậu.
"Quần áo lúc nào mới được đưa đến, có cần đi mua thêm hay không?" Tần Túc nhìn vali gấu Pooh nhỏ được che kín đồ nói "Anh của cậu cũng không chuẩn bị thêm ít đồ."
"Không cần, đồ sáng sớm ngày mai sẽ có người đưa tới." Trình Cẩm Nhiên chuẩn bị rất đầy đủ, một chiếc xe thì không đủ chở hết nên mang theo chỉ là đồ ăn vặt và một ít quần áo thôi.
"Ừm." Thanh âm thật thấp giống như là từ trong cổ họng bức ra, có chút khàn khàn, còn có chút gợi cảm, khá giống câu trên internet nói cái gì mà âm thanh có thể khiến lỗ tai mang thai.
"Tần đại ca, em, em cũng không nhất định là phải qua đây ở, chỉ là —— anh của em thực sự không yên lòng về em, mà việc làm ăn cũng không thể bỏ, cho nên —— cho nên —— em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh."
Trình Diệp hơi cúi đầu thấp xuống, tóc mái dài chặn che đi mắt của cậu, vạt áo mở rộng, lộ ra trước ngực một mảng da thịt trắng nõn, hai tay cậu luống cuống vò vò vạt áo, giống như nếu Tần Túc hơi hơi gật gật đầu, cậu đều có thể suốt đêm dời ra ngoài.
Mái tóc công vểnh thoạt nhìn rất mềm mại, đỉnh đầu còn có một sợi tóc ngốc, rất không hợp thời chỉa ra, lay động lay động làm người khác có cảm giác muốn giơ tay ra ấn xuống, Tần Túc nắm chặt nắm đấm kiềm chế cảm xúc muốn giơ tay ra, "Có thể tạo ra phiền toái gì, cậu cứ yên tâm ở đây đi." Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì quay người lại nói, "Cậu nghỉ sớm một chút đi, không có bị lạ giường chứ?"
"Không bị lạ giường." Trình Diệp theo sát hắn tiến lên, vội vội vã vã lắc đầu, chỉ lo trễ một bước chính là thất lễ, Tần Túc a cười ra tiếng, rốt cục vẫn là nhịn không được, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, "Không cần cẩn thận như vậy, tôi với anh cậu là bạn bè, cứ coi như là đang ở nhà mình."
"Được!" hai mắt Trình Diệp nhất thời óng ánh, đứng ở cửa nhìn theo bóng Tần Túc đi về phòng của mình, lúc này mới quay người đóng cửa lại, cậu ngồi ở bên giường, phát ngốc một lát liền bắt đầu vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm ở trên giường nhắm mắt lại.
Cách một bức tường, Trình Diệp có thể nghe thấy cách vách truyền đến tiếng nước chảy ào ào ào, cùng với bình bình lon lon va chạm leng keng, tình cờ truyền đến một đạo thở dốc của Tần Túc, cậu đột nhiên mở mắt ra, hai má ửng đỏ.
Khoảng chừng hai mươi phút, một trận gầm nhẹ xuyên qua màng tai, ngay sau đó là tiếng ào ào ào của vòi hoa sen, Trình Diệp nghĩ, cũng không bao lâu.
"Thao" Trình Diệp trầm thấp chửi bới một tiếng, kỹ năng diễn của Tần Túc so với cậu cũng thật là không thể tưởng tượng được!
Ra khỏi nhà vệ sinh, Trình Diệp liền nghe không rõ nữa, không biết qua bao lâu, trong bóng tối, ý thức của cậu từ từ tan rã, lại đột nhiên tỉnh táo lại, một tia chớp cùng âm thanh sấm đánh xoẹt ngang qua mặt, bốn phía trong nháy mắt trở nên rõ ràng, nhưng rất nhanh lại một lần nữa trở lại một màu đen kịt.
"!" Đây là mộng cảnh của Tần Túc, không nghĩ tới hắn là một nhân tài trong giới kinh doanh, thiên chi kiêu tử trong đám nhân tài buổi tối cũng gặp ác mộng như vậy.
666 có một công năng thần kỳ, có thể đi vào giấc mơ của người khác, trong hiện thực Trình Diệp và Tần Túc còn không