Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tôi nói Tô Bạch Duệ, một mình cậu uống thì có ý nghĩa gì, đến, bồi các ca ca đây uống hai ly?"
"Ha ha, La Tì, đây là người của Trình tiểu thiếu gia, còn thèm để ý đến cậu sao, sao không nhìn vào ly rượu đi, xem mặt mũi cậu như thế nào.
"
"A, Trình tiểu thiếu gia?! Ai quan tâm cậu ta!" Bị La Tì tổn thương lòng tự trọng, lập tức phản bác, "Cậu xem Trình Diệp từ lúc đến đây đến bây giờ có liếc nhìn cậu ta lấy một lần không, tôi nói a, khéo cậu ấy đã sớm chơi chán cậu ta rồi, là do nhan sắc này, hay là công phu trên giường rất tốt nên mới có thể nịnh bợ Trình Diệp thời gian dài như vậy!"
"Tôi nhớ Trình Diệp và cậu ta từ sơ trung đã thân thiết đúng chứ, thật là đủ tao, nhìn nhỏ tuổi mà cũng thật là tâm cơ.
"
"Cậu ta không phải là cô nhi được Tần gia thu dưỡng sao, sao lại phải quyến rũ người khác?"
"Trình Diệp nhìn thật ngây thơ, tôi còn tưởng rằng cậu ta xem thường nên không chơi với chúng ta, không nghĩ tới thật là đáng khinh, cậu ta thế mà lại lôi kéo vị hôn phu của Trình Diệp chơi đùa, so với tôi còn bạo hơn!"
"Tần Túc?! Cậu điên rồi sao, Tần Túc làm sao có khả năng để ý cậu ta, Tần Túc cũng thật khổ, giúp đỡ học sinh nghèo thì thôi, kết quả còn bị ỷ lại, mà tôi thấy cậu ta không có tư cách ở Tần gia, hình như là ở cùng người giúp việc!"
Tô Bạch Duệ một lần cho bản thân uống say, nhưng tiếng bàn luận xung quanh vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng, thậm chí có mấy tên trêu đùa dò hỏi Tô Bạch Duệ đều nghe không sót một từ nào.
Cậu ta cầm ly rượu, hận không thể giội thẳng lên mặt những người đang nói chuyện kia, nhưng mà —— cậu ta không dám.
Những người trên bàn không một ai mà cậu ta có thể đắc tội nổi, Tô Bạch Duệ ủy khuất viền mắt đều đỏ, tầm mắt như có như không hướng về phía Trình Diệp, lại phát hiện đối phương đang cùng Bạch Kỳ trò chuyện vui vẻ, căn bản không chú ý tới cậu ta.
Tâm bỗng chốc nổi lửa.
Tô Bạch Duệ đứng dậy, dự định đi nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng mới vừa đi tới cửa liền bị một con ông cháu cha say khướt cản lại.
Con ông cháu cha trước kia coi trọng mặt Trình Diệp, nhưng vì e ngại Trình Cẩm Nhiên vẫn luôn không dám ra tay, bây giờ thấy người ở bên cạnh Trình Diệp cũng có một nhan sắc không kém, liền tối tăm mặt mũi muốn chơi một chút.
Hắn thân thủ ôm vai Tô Bạch Duệ, bởi vì con ông cháu cha chỉ có 1 mét bảy, đỉnh đầu chỉ tới mũi Tô Bạch Duệ, cho nên ôm khá là lao lực.
Vô hình chung bị tổn thương lòng tự trọng.
Vốn còn muốn nói chuyện nhẹ nhàng, bây giờ còn chưa nói chuyện cũng đã có ba phần nóng nảy.
Nhìn lại Trình Diệp căn bản không chú ý đến bên này, quyết định chủ ý nhất định phải chơi chết Tô Bạch Duệ, mùi rượu bay bay, háo sắc đến không sợ trời đất, nâng cằm Tô Bạch Duệ ngả ngớn nói: "Trốn cái gì mà trốn, xây dựng tính cách ngây thơ gì đó lão tử không cần biết, em như vậy chắc chắn là đã bị chơi quen rồi, sau này đi cùng lão tử đi, anh đây cho em sung sướng!"
Đáy mắt Hắn khinh bỉ so với ngôn ngữ sỉ nhục còn khiến cho Tô Bạch Duệ tức giận hơn, khuôn mặt dữ tợn, vai đều khẽ run.
Mình trăm phương ngàn kế mưu tính nhiều năm như vậy, không phải là vì không muốn bị ánh mắt như thế nhục nhã sao, rõ ràng đã sắp thành công, rõ ràng bọn họ đã sắp công nhận mình, nhưng bây giờ ——
Tô Bạch Duệ quay đầu lại, phát hiện Trình Diệp thế mà cười như không cười nhìn con ông cháu cha đùa giỡn mình, hoàn toàn không có nửa điểm muốn lên tiếng ngăn cản, thậm chí ——
Thậm chí cậu ta còn không thấy trên mặt Trình Diệp sự do dự, mà giống như là đang nhìn cậu ta làm trò khỉ.
Mình có thể chấp nhận bị vũ nhục, nhưng tuyệt đối không thể bị ở trước mặt Trình Diệp.
Trình Diệp cùng lắm là ỷ vào gia thế tốt, cậu ta ngay cả ngón tay út của mình cũng không sánh nổi!
Tô Bạch Duệ càng thêm giận dữ và xấu hổ, dùng sức đẩy con ông cháu cha một cái tông cửa xông ra ngoài.
Con ông cháu cha uống say, vốn trọng tâm đã bất ổn, đột nhiên không kịp chuẩn bị trực tiếp nằm nhoài trên tường, mọi người ồn ào cười to, cười làm hắn mất hết mặt mũi, vừa tức vừa tức giận, nhanh chóng đuổi theo.
Một mặt nếu không giết chết Tô Bạch Duệ, hắn ngày hôm nay liền cùng tổ tông nhà Tô Bạch Duệ đối chiến.
Trình Diệp cong cong chân mày, lại cùng Bạch Kỳ nói một hồi lâu lúc này mới chậm rãi thất kinh: "Tiểu, Tiểu Bạch đâu?"
Cậu nhíu chặt lông mày, trên gương mặt con nít có vẻ hơi nhu hòa, nhưng ở ánh đèn lờ mờ làm nổi bật nhiều hơn phần quyến rũ, hai mắt Bạch Kỳ nhìn chằm chằm.
Bạch Kỳ một nửa là uống nhiều rượu, một nửa là bị sắc đẹp Trình Diệp làm say, bốn phía tùy tiện nhìn qua, lớn đầu lưỡi nói: "Không, không biết, khả năng là đi ra ngoài rồi.
"
Trình Diệp vội vàng đứng lên, thiếu chút nữa làm rơi đôi đũa trên bàn: "Không được, tớ phải đi xem cậu ấy một chút.
"
Đang trò chuyện vui vẻ, Bạch Kỳ bất mãn khi lực chú ý của Trình Diệp bị dời đi, lườm một cái: "Cũng không phải đứa trẻ ba, bốn tuổi, không ai trông còn thì có thể biến mất hay sao?"
Trình Diệp thập phần lo lắng, thanh âm mềm mại cũng bất ổn theo: "Tiểu Bạch, cậu ấy vừa nãy uống nhiều rượu như vậy, tớ sợ, sợ cậu ấy chịu thiệt.
"
Bạch Kỳ xem thường, a cười nói: "Cậu ta chịu thiệt? Cậu ta không làm cho người khác chịu thiệt đã coi như cảm ơn trời đất rồi.
" Hắn thấy Trình Diệp muốn đi ra ngoài, liền vội vàng kéo tay Trình Diệp ngăn cản nói, "Tớ đã nói với cậu, Tô Bạch Duệ so với cậu biết tâm cơ hơn nhiều!"
Trình Diệp khẽ nhếch miệng: "A?"
"A cái gì mà a?" khóe mắt Bạch Kỳ nhướng cao, "Cũng chỉ có cậu ngu ngốc cái gì cũng không biết, cậu, cậu tùy tiện hỏi một chút những người đang ngồi kia, xem có ai không biết Tô Bạch Duệ chính là lợi dụng cậu, mượn thân phận của cậu để dễ bề làm việc, vậy mà cậu còn lo lắng cậu ta bị chiếm tiện nghi, tớ thấy cậu ta có mà ước gì mình bị chiếm tiện nghi, còn có thể tìm được một vị kim chủ!"
Trình Diệp không tin, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, mím mím môi do dự nhìn về phía cửa.
Bạch Kỳ đè lại vai cậu, để cậu ngồi, tiếp tục dụ dỗ từng bước nói: "Đến, cậu coi người ta là bạn tốt, người ta lại coi cậu là oan gia, cậu ta thật đúng là coi chúng ta như người mù, không thấy được ánh mắt cậu ta nhìn cậu có bao nhiêu ác liệt và chán ghét sao?"
Trình Diệp đứng hình, trợn tròn mắt, nói: "Cậu là có ý gì!"
Bạch Kỳ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, chà chà than thở một tiếng: "Cũng chỉ có cậu cảm thấy Tô Bạch Duệ là người tốt, cậu không thấy cậu ta đố kị cậu bao nhiêu sao, cũng đúng, trong nhà của cậu có tiền, lớn lên lại đẹp, cùng với đám không có lý tưởng như chúng tớ khác một trời một vực, tốt nghiệp đại học danh tiếng, đây chính là có thể tay làm hàm nhai, Tô Bạch Duệ cái nào cái nào cũng không sánh nổi với cậu, thế mà lại bị cậu mang theo bên người, ngay cả cái lá xanh cũng không bằng, tâm lý không vặn vẹo mới là lạ, trước đây tớ còn thực sự lười đánh thức cậu.
"
Con ngươi Bạch Kỳ chuyển động, vô cùng thần bí mà tiến đến bên tai Trình Diệp: "Cậu có muốn biết Tô Bạch Duệ ở trước mặt chúng tớ nói xấu cậu như thế nào không? Cậu ta cứ tưởng chúng tớ là kẻ ngu si không nghe hiểu sao, chúng tớ chỉ là lười cùng cậu ta tính toán, đều là bạn nhậu, hai ba câu nói có thể gây xích mích chúng tớ đấu với anh cậu sao? Cậu ta đúng là khi dễ chúng tớ ngốc, vẫn là bản thân cậu ta ngốc, trong đầu cậu ta có khả năng đều là! "
"Cậu, cậu nói bậy!" Trình Diệp đứng lên, viền mắt ửng hồng, cậu không muốn tin, nhưng hai ngày nay Tô Bạch Duệ đã quét mới ranh giới cuối cùng của cậu, cậu không thể không tin.
Bạch Kỳ nhìn phản ứng của cậu liền biết trong lòng cậu sớm đã ý thức được, chỉ là bản thân còn đang tự lừa dối mình mà thôi, lôi kéo tay vỗ vỗ lưng cậu: "Tớ nói cậu cũng đừng nóng giận, càng không có gì phải thương tâm, người như vậy, không đáng để cậu lấy chân tâm để tiếp đãi, chính là chó còn biết hộ chủ, người không! "
Nói rồi hắn phát hiện ánh mắt Trình Diệp có chút thẳng, thuận tầm mắt của cậu nhìn sang, Tô Bạch Duệ đứng ở cửa không biết bị làm sao, vạt áo hơi mở rộng, tóc tai ngổn ngang, trên mặt còn có vết tích bị đánh, một thân chật vật.
Bạch Kỳ lườm một cái, căn bản không quan tâm Tô Bạch Duệ có phải là nghe thấy hắn nói xấu sau lưng cậu ta hay không, thậm chí còn khiêu khích nhìn Tô Bạch Duệ, tựa hồ muốn nói có bản lĩnh thì phản bác đi!
Tô Bạch Duệ không dám phản bác, cậu ta mím chặt môi hãy còn nhẫn nại, cậu ta cũng không muốn bị đám người ở trong phòng này hợp nhau tấn công!
Mà Trình Diệp lại không thể tin giật mình lăng lăng nhìn cậu ta, đem tâm lý thương tâm một người bị bạn tốt nhiều năm phản bội diễn đến vô cùng uyển chuyển, Bạch Kỳ đứng bên người nhìn đều bị cảm động lây, đau lòng không kìm chế được.
Thấy Trình Diệp không