Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Đi về!" sắc mặt Tần Túc âm trầm, tối tăm mà nhìn Trình Diệp cơ hồ muốn khoác tay lên vai Bạch Kỳ, dùng sức lôi kéo, cả người Trình Diệp như chiếc lá thu bay xuống, một cái xoay tròn liền ngã vào trong lồng ngực Tần Túc.
Trình Diệp a a a a lại bắt đầu nhỏ giọng nức nở, vỗ ngực Tần Túc: "Tần đại ca, em thật sự thích anh, so với Tiểu Bạch cũng không kém, em tuy rằng không viết nhật ký giống như cậu ấy, nhưng em thật sự rất yêu rất yêu anh, em lấy mình là minh chứng! Anh đừng không cần em, anh không muốn em, em liền —— em liền ——" cậu bỗng nhiên duỗi tay chỉ vào Bạch Kỳ, khí chấn động sơn hà kêu lên, "Em liền ngủ cùng Bạch Kỳ!"
"Em dám!"
"Em vì sao không dám, Tần Túc, em nói cho anh biết, anh chính là ỷ vào việc em thích anh, em nếu không phải yêu anh, em sao lại vì anh thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, Trình Diệp em làm sao vậy, em vô học, thế nhưng em lớn lên rất đẹp nha, người muốn ngủ với em xếp hàng đến Cổ Thành cũng còn dư một hàng đây! "
Trình Diệp thất thanh khóc lên, cậu nắm lấy quần áo Tần Túc, âm thanh đột nhiên nhỏ đi, ủy ủy khuất khuất nói: "Tần đại ca, em không làm sai chuyện gì, dựa vào cái gì Tô Bạch Duệ nói cái gì anh cũng tin, em không phải là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt anh, ba năm trước em đi tìm anh, em đã đứng ở cửa, em lấy dũng khí muốn cùng anh nói chuyện, nhưng —— nhưng mà em nhìn thấy anh và Tiểu Bạch đứng chung một chỗ, hai người nghị luận về chuyện phú nhị đại, nghị luận chúng em ngoại trừ biết dùng tiền ra thì cái gì cũng không biết, dũng khí của em liền như một chiếc khinh khí cầu, ba một cái xẹp lép, em cảm thấy mình giống như là trò cười, không, ở trong mắt anh, em chẳng là cái thá gì, chuyện cười còn có thể đùa cho anh vui một chút, em có thể làm cái gì? Em ngoại trừ càng ngày càng yêu thích anh cái gì cũng sẽ không! "
Trình Diệp khóc sướt mướt, đem những phẫn hận nguyên chủ dành cho Tần Túc sửa lại thành lời thoại đầy oan ức, nói không dứt, đem phần thầm mến và mong mà không được nói ra, cùng với cuối cùng chuyển hóa thành phẫn hận và bất đắc dĩ đối với Tô Bạch Duệ và Tần Túc, vô cùng nhuần nhuyễn mà thể hiện.
"Tại sao, rốt cuộc là tại sao a, Tần đại ca, anh tại sao không thể thích em?" Trình Diệp xuất phát từ nội tâm hỏi, nói xong liền thấp giọng rù rì nói, "Cho dù anh không thích em, nhưng cũng không thể! " Đuổi tận giết tuyệt a.
"Anh sao lại không thích em, đời này người anh thích nhất chính là em!"
Anh căn bản không phải thích tôi, anh từ đầu đến cuối chỉ là yêu một ảo tưởng.
Bất kể là Tô Bạch Duệ, hay là tôi tạo nên hình tượng Bạch Liên hoa, Tần Túc —— thứ anh yêu thích là chính anh, không phải là ai khác!
Anh bỏ lỡ nguyên chủ đơn thuần yêu thích anh, lại đem Bạch Liên hoa có mưu đồ xem là bảo bối, cũng thực sự là mắt mù, sớm muộn gì cũng phải dẫn anh đi mổ mắt, Trình Diệp vùi ở trong lồng ngực Tần Túc, bám vào quần áo của hắn khóc ròng ròng.
Tần Túc bị cậu nói tới khóe mắt nhảy lên, rốt cuộc nghe không vào nữa, trực tiếp đem người nhét vào trong xe, đóng cửa, tự mình ngồi lên ghế lái, chân cũng đã đạp ở trên phanh xe, Tô Bạch Duệ vội vàng ngồi vào "Túc ca" Sợ mình bị ném xuống.
Tần Túc hít sâu nhiều lần, hắn thấy Trình Diệp say thành một bãi bùn nhão dựa vào ghế, trong miệng cộp cộp còn không biết đang nói cái gì, liền hít sâu nhiều lần.
"Không thể bạo lực gia đình, không thể bạo lực gia đình không thể bạo lực gia đình.
" Tần Túc đọc thầm vài câu Thanh Tâm quyết, tâm tư lúc này mới bình thường mà cài dây an toàn cho Trình Diệp.
Cảm nhận được bầu không khí trong xe ngưng trệ, Tô Bạch Duệ cầm điện thoại dùng sức cúi đầu, tâm lý vừa sợ hãi vừa mừng thầm.
Nháo đi nháo đi, huyên náo, hung ác cho Tần Túc biết Trình Diệp đến cùng có bao nhiêu náo loạn vô lý, sẽ cùng Trình Diệp chia tay ngay tại chỗ!
"Anh tại sao không thích em, tại sao! Là bởi vì Tiểu Bạch sao?! Đúng đúng đúng, Tiểu Bạch tốt hơn em, cậu ấy vì anh mà dù không thích tài chính lại buộc mình học quản trị kinh doanh, cậu ấy biết anh thích thứ đồ gì mà trà liền đặc biệt đi đăng ký lớp học trà đạo, Cậu ấy còn! khụ.
" Trình Diệp tựa hồ bị bị sặc, cậu nuốt nước miếng một cái, dùng sức vỗ lồng ngực của mình, "Em thế mà lại đi nhìn lén quyển nhật ký kia, cho dù là nhặt cũng không thể xem nha, nhưng mà em thấy trên trang bìa có tên của anh liền không nhịn được, Tần Túc, anh là tên khốn kiếp, em tại sao lại thích anh, em tại sao không thể thích Bạch Kỳ, em và cậu ấy xứng đôi như vậy nha.
"
Bạch Kỳ Bạch Kỳ Bạch Kỳ, một buổi tối không biết nghe bao nhiêu lần cái tên này, Tần Túc mặt lạnh liếc cậu một cái, cắn răng không lên tiếng, hắn sợ mình không nhịn được đem cậu mắng cho máu chó đầy đầu!
Hắn cũng đã đặt cậu ở trên đầu quả tim, còn muốn yêu như thế nào nữa đây!
Đầu Trình Diệp chuyển một vòng, cũng không tìm được cái gì, đắng chát mà nói: "Ngay cả Tiểu Bạch cũng nói em và Bạch Kỳ xứng đôi, để em suy xét Bạch Kỳ, đúng rồi, chúng em đều là phế vật, có tiếng nói chung, một tầng hai tầng thì em có thể dùng sức nhảy, nhưng giữa hai ta là cả một ngọn núi!"
"Cho dù anh không thích em, cho dù anh chán ghét em! " Thậm chí cho dù anh hại chết nguyên chủ, cậu ấy vẫn yêu anh!
Nguyên chủ chính là một người đơn giản như thế!
Nguyên chủ coi Tô Bạch Duệ là bạn, cho nên Tô Bạch Duệ ở trước mặt cậu ấy đùa giỡn tâm cơ, cậu ấy cũng coi như không nhìn thấy; cậu ấy yêu Tần Túc, cũng là yêu một cách toàn tâm toàn ý.
Nhưng Tần Túc không thích nguyên chủ, rõ ràng có thể từ chối, lại lựa chọn trực tiếp tổn thương nguyên chủ, điểm này, Trình Diệp không nói ra được, nhưng cậu muốn chuyển hóa thành một loại phương thức khác, khiến Tần Túc bởi vì "Trình Diệp" mà đau lòng!
"Ầm ——" nghe đến run sợ trong lòng trán Tô Bạch Duệ bốp một cái đập về phía ghế trước, còn không dám xoa.
Tần Túc ấn lại vô-lăng, đầu cũng không quay lại, lạnh lùng nói: "Tô Bạch Duệ, tự bắt xe về đi.
"
Tên đầy đủ cũng kêu lên, Tô Bạch Duệ ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Tần Túc, nhưng bóng lưng cương nghị kia cơ hồ bị nhìn chăm chú đến lủng hai lỗ cũng không thèm quay lại nhìn Tô Bạch Duệ lấy một cái.
"Túc ca!"
"Xuống!"
Tần Túc quyết tâm nói lời vô tình, Tô Bạch Duệ lúc xuống xe hai chân đều co giật, đuôi xe phun khói ở trên người khiến cậu ta muốn ói.
Tần Túc liếc mắt nhìn Trình Diệp trong miệng còn đang lầm bầm, mà khí lực lại như dùng hết không phát ra được thanh âm nào, chỉ làm nũng trên ghế dựa chu miệng nhỏ.
Dáng vẻ ấy nhất định là không thể trở về nhà, vừa nghĩ tới mẹ của hắn như trận đồ yêu quái, Tần Túc tìm khách sạn 5 sao gần đây, không để ý tầm mắt người xung quanh kinh ngạc hoặc tìm tòi nghiên cứu, ôm người kiểu ôm công chúa mở cửa tiến vào phòng.
"Ca, em thật khó chịu, khó chịu muốn chết.
" Vừa vào cửa, Trình Diệp liền bị quăng lên giường, lún vào sâu trong chăn mềm mại giãy dụa nửa ngày cũng không đem mặt mình giải cứu ra, đơn giản lăn lăn một vòng nắm thật chặt quần áo nơi tim, lẩm bẩm nói, "Em thật sự rất thích anh ấy, nhưng em làm sao xứng với anh ấy, anh ấy và Tiểu Bạch là thanh mai trúc mã, em làm sao tranh được với người ta.
"
"Tiểu Bạch nói em chỉ là con ông cháu cha, không xứng với anh ấy, kêu em suy xét Bạch Kỳ, nhưng em, không thích Bạch Kỳ, chỉ thích Tần đại ca a.
" Trình Diệp ở trên giường lăn lộn, khàn cả giọng mà rống giận.
Tần Túc thô thở hổn hển, dùng sức lôi ca-ra-vat, gỡ rơi một cái nút áo sơ mi trắng, hắn phảng phất như không có ý thức, cũng chỉ là đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn Trình Diệp.
Vốn tức giận như thế nhưng bị vài câu oan ức lầm bầm lầu bầu và tỏ tình tưới tắt một đốm lửa cũng không còn.
Nhìn cậu khổ sở, tâm lý Tần Túc cũng không dễ chịu, rõ ràng hai người đều ở cùng một chỗ, rõ ràng Tô Bạch Duệ chẳng đáng là gì, nhưng Tiểu Diệp Tử tại sao còn muốn tự tìm phiền não, đây không phải là tự dằn vặt lẫn nhau không lý do à.
666: "! " Ai, anh rốt cục hiểu rồi sao.
Tiểu Tần Túc đáng thương, không phải là dằn vặt lẫn nhau, từ đầu đến cuối người bị dằn vặt cũng chỉ có anh thôi! Đại Diệp Tử nhìn anh thống khổ, tâm lý không biết có bao nhiêu sảng khoái đó!
Tần Túc không hiểu, hắn chỉ biết là Tiểu Diệp Tử bởi vì yêu hắn mà chịu không ít oan ức, bởi vì yêu hắn mới khó khăn như vậy, Tần Túc chẳng giống như Trình Diệp biểu hiện ra ngoài, mà âm thầm cảm thấy đau thấu tim gan.
Nếu như có thể, hắn thậm chí muốn lấy trái tim của mình ra cho Diệp Tử xem, chứng minh hắn từ đầu đến cuối đều chỉ yêu có một người, tim hắn cũng chỉ đập vì một người.
Tên của người đó là Trình Diệp.
Tần Túc chậm rãi nheo mắt lại, cúi người, ngón tay chạm hai má Trình Diệp: "Em rất tốt, là anh gặp được người tốt nhất, bất kể là sau này hay là tương lai.
"
Trình Diệp tựa hồ như nghe được, trở mình cà cà ngón tay của hắn, trong miệng lặp đi lặp lại hai lần rõ ràng không lộn xộn.
Tần Túc ngửi mùi rượu và mùi của nam nhân khác trên người cậu, giữa hai lông mày hiện ra một tia chán ghét: "Anh trước tiên giúp em tắm, sau đó mới có thể ngủ.
"
Đứng nửa ngày, hắn lại nói: "Em không trả lời, anh coi như em đồng ý.
"
Ba ——
Hai ——
— ——
Tần Túc tự nhẩm thời gian cho cậu quyết định, ngay tại giây cuối đối phương ngầm thừa nhận liền cởi quần áo đã sắp nhăn thành giẻ lau trên người Trình Diệp.
"Em nha ——" nhìn Trình Diệp co rúc cong như con tôm trên giường, Tần Túc hít một hơi, mắt nhìn thẳng mà ôm người vào nhà vệ sinh.
——————
"Thuê phòng, ngủ ở bên ngoài?" Sầm Hạ đang sơn móng tay, liền bật dậy, ngón tay lưu lại một vệt vết tích màu đỏ, đôi mắt đẹp của bà trợn lên tròn xoe nhìn về phía Tô Bạch Duệ.
Con trai bà rốt cục cũng chịu không nổi nữa rồi?
Chưa từng thấy Sầm Hạ luôn luôn đoan trang tự tin thất thố, Tô Bạch Duệ cuối cùng cũng coi như tìm thấy thứ có thể hạn chế hai người bọn họ, cậu ta cực lực đè xuống khóe miệng cong lên, làm bộ kinh hoảng giải thích: "Cũng không phải lỗi của Túc ca nha, một người bạn tổ chức sinh nhật, con và Diệp Tử ở bên ngoài đều uống chút rượu, Diệp Tử tửu lượng không quá tốt, lại cùng cậu bạn đó quan hệ thân cận, cho nên! "
Cậu ta mím mím môi, "Diệp Tử hình như rất say, liền không muốn về nhà, cho nên Túc ca bất đắc dĩ tìm nơi nào đó gần đây.
"
Sầm Hạ nhưng hình như không nghe ra hàm ý trong đó, cắn môi hãy còn đắm chìm trong vui sướng của bản thân: Ở cùng một phòng!!
Tiết tấu này có phải là có chút nhanh, nhưng nhanh cũng không sao, đứa con trì độn nhà mình làm sao có thể đem người mang về là được.
Sầm Hạ cực kỳ cao hứng.
Bà lúc trước đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút ám muội, mà mỗi khi bà hỏi, con trai cũng chỉ cười thần bí, không nói lời nào, mà Diệp Tử, da mặt