Tấn Nguyên muốn giết Tiếu Sở Bạch, tay hắn khẽ run lên, nhưng hắn không thể.
Mặc dù hắn luôn miệng nói hắn đã trả hết nợ cho Tiếu gia, nhưng người khác lại không cho là như vậy, luôn có những người không phân biệt được đâu là trách nhiệm đâu là đạo đức con người và lấy đó để ràng buộc người khác, nếu bị bọn họ mượn đề tài này bàn tán về chuyện của hắn, cho dù bọn họ không thể ngăn cản hắn, nhưng điều đó lại gây ra rất nhiều phiền phức cho hắn.
Hiện tại Tiểu Diệp Tử còn nằm ở trên giường bệnh, Tấn Nguyên cũng không muốn chuyện ngày càng trở nên rắc rối hơn.
Nghĩ đến Tiểu Diệp Tử chỉ còn dư lại mỗi gương mặt là hoàn hảo, thân thể Tấn Nguyên hơi chấn động một chút, tâm tình cực kỳ táo bạo, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại, hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng trấn an bản thân.
Bây giờ không thể loạn, Lâm gia như hổ rình mồi, nội bộ đang có rất nhiều sâu, nếu như hắn loạn, Tiểu Diệp Tử sẽ sao bây giờ!
Vì Tiểu Diệp Tử, hắn phải chống đỡ.
Tấn Nguyên hai mắt ửng hồng, nhìn kỹ có thể nhìn ra con ngươi màu đen ảm đạm đầy chán chường, mắt tràn đầy tơ máu, hắn mệt mỏi mà chà chà mặt: "Đi ra ngoài!"
Dứt lời cầm lấy sổ ghi chép trên bàn, gõ gõ ấn ấn biểu tình cứng nhắc mà xử lý công việc đã chất đống sau hai ngày qua, những việc không cần hắn ký tên đã có người phụ trách giải quyết, còn lại những việc quan trọng cần hắn quyết định thì tồn đọng lại rất nhiều, ngày hôm nay và ngày mai sợ là không thể ngủ.
Đầu Tiếu Sở Bạch vẫn luôn cúi thấp chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh: "Cũng bởi vì lần nhảy lầu này, anh liền lựa chọn tin tưởng cậu ta? Anh à, từ khi nào mà anh trở nên thiếu quyết đoán, hành động theo cảm tính như thế?"
Bàn tay gõ bàn phím của Tấn Nguyên lập tức dừng một chút, hắn xốc mí mắt lên không kiên nhẫn lại táo bạo mà liếc mắt nhìn Tiếu Sở Bạch một cái.
Nếu không phải vì người này, Trình Diệp sẽ không bỗng nhiên muốn nhảy lầu, cậu ta lại còn ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện này, trùng hợp —— trùng hợp Trình Diệp cũng đã nói câu này, chỉ là trong giọng nói tràn đầy trào phúng.
Ánh mắt Tấn Nguyên khổ sở, hắn nhắm mắt hồi lâu, bỗng nhiên hất laptop xuống đất, màn hình chia năm xẻ bảy, thậm chí bàn phím cũng văng ra: "Cút!"
Anh tin tưởng cậu ta như vậy, lẽ nào tình cảm mười mấy năm của chúng ta không sánh bằng một người không rõ lai lịch mới quen biết chưa tới một năm sao.
Lông mi Tiếu Sở Bạch rung động, ánh mắt cậu ta đầy oán hận, đôi môi mấp máy, phun ra một câu nói lãnh đạm: "Lúc đó camera ở tầng đó bị hỏng, trùng hợp lại hư trong vòng 10 phút lúc mà cậu ta lao ra, mà camera ở tầng Tạ Ngôn đứng cũng bị vậy, nhưng sau khi chuyện xảy ra, mọi sắc thái vội vã xuống lầu của Tạ Ngôn lại bị quay rất rõ ràng, cái này chẳng lẽ còn không nói rõ được vấn đề sao? Còn có Tạ Ngôn đến tột cùng tại sao lại trốn ra được, anh thật sự không có một chút nghi ngờ nào sao?"
Tấn Nguyên thấy hai mắt Tiếu Sở Bạch ửng hồng: "Chẳng lẽ không phải do cậu đứng ở đó trước, camera mới hỏng sao?"
Tiếu Sở Bạch đột nhiên trợn tròn mắt, khiếp sợ trừng Tấn Nguyên: "Anh, nghi ngờ em! Anh thế mà lại nghi ngờ em?!"
"Tại sao không thể nghi ngờ cậu?!" Tấn Nguyên cười lạnh thành tiếng, "Diệp Tử lật ba trang văn kiện, mà phần cơ mật bị lộ kia trùng hợp là cậu không ở trong hạng mục đó, nhưng em ấy chỉ giơ lướt qua trước mắt cậu, cậu lại biết hết?"
Tấn Nguyên hỏi ngược lại: "Lẽ nào tất cả những thứ này thật sự chỉ là trùng hợp sao?"
"Tiếu Sở Bạch?" Trầm mặc hồi lâu, Tấn Nguyên bỗng nhiên lại hỏi, "Cậu từ trước đến nay đều phản đối việc công ty mở rộng sang nghiệp vụ mua bán phỉ thúy ngọc thạch, mà hạng mục kia, vừa vặn đàm phán không thành công."
Tấn Nguyên thở dài một hơi: "Tiếu Sở Bạch, cha cậu dù sao cũng là bậc trên của tôi."
Ngay cả hai chữ cha nuôi cũng không gọi sao? Đáy mắt Tiếu Sở Bạch xẹt qua cảm xúc phức tạp, lẽ nào thật sự một chút ôn nhu cũng không còn sao?
"Anh à, anh tỉnh táo lại đi." Tiếu Sở Bạch lạnh nhạt nói, "Chính là bởi vì em đứng ở đó trước mới dễ bị nghi ngờ không phải sao, nếu như tất cả những thứ này đều là kế hoạch của em, em sẽ ngu ngốc như thế sao?"
Tấn Nguyên cười nhạo: "Tôi cũng không phải là con giun trong bụng cậu, làm sao biết cậu đang suy nghĩ gì?"
Tiếu Sở Bạch biết hắn nghi ngờ mình, dù cậu ta có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng không thông, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống.
Vì sao nhiều năm như vậy vẫn luôn yêu anh ấy?!
Tiếu Sở Bạch không biết mình yêu thích Tấn Nguyên vì cái gì, nhưng nam nhân này cơ hồ chiếm toàn bộ sinh mệnh cậu ta, nếu như không có Tấn Nguyên, cuộc đời của cậu ta căn bản không được coi là trọn vẹn.
Mà người này, bị người khác đoạt đi rồi.
Hắn hiện tại không thuộc về mình, sau này cũng sẽ không thuộc về mình.
Tiếu Sở Bạch cau mũi một cái, ấm ức trong nháy mắt lan tràn khoang ngực, hai mắt chăm chú nhìn Tấn Nguyên, như muốn đem một mảnh nhu tình của mình toàn bộ truyền đạt cho Tấn Nguyên.
Chỉ tiếc, Tấn Nguyên buông xuống mí mắt, căn bản không nhìn cậu ta.
"Cậu đi đi." Tấn Nguyên không phải không nghe, hắn chỉ là mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không muốn xử lý chuyện này, tựa hồ không thấy mặt thì sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện hắn lợi dụng Tiếu Sở Bạch bức bách Trình Diệp, cũng không vì thế mà cảm thấy hổ thẹn, không đối mặt sẽ quên mất lúc này Tiểu Diệp Tử đang một thân đau đớn đều là do hắn làm.
Tấn Nguyên đã sắp chạm đến giới hạn chịu đựng, Tiếu Sở Bạch không thể ngang bướng ở lại nữa, nếu không thật sự sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.
Tiếu Sở Bạch biết, mặc dù mấy năm nay Tấn Nguyên chặt đứt hơn nửa sản nghiệp hắc đạo, nhưng tuyệt đối không phải do cậu ta phản đối, mà là do Tấn Nguyên thuận theo xã hội phát triển, dùng cậu ta làm cái cớ mà thôi.
Tấn Nguyên! Anh ấy đem tất cả lửa đạn chỉa vào người mình.
Tiếu Sở Bạch trong lòng cười lạnh, nguyên lai, anh ấy không phải không ôn nhu, mà là cậu ta không phải là người đáng để anh ấy đối xử ôn nhu mà thôi.
Mà sản nghiệp của Tấn Nguyên tuyệt đối không đơn thuần, sạch sẽ như bề ngoài, thậm chí không chỉ có mỗi nghiệp vụ mua bán phỉ thúy ngọc thạch, ở một nơi khác chỉ có số ít người có thể xem qua sổ sách, giết chết một người đối với Tấn Nguyên mà nói như giẫm chết một con kiến, huống chi cậu ta còn dư nghiệt của đời trước (đời trước là đời ông trùm hắc bang nha), nguyên vốn là người không nên sống sót.
Trong công ty sớm đã có người có ý đồ với cậu ta không một chút đậy, một khi cậu ta chết, sợ là lý do giải vây cho Tấn Nguyên cũng hơn trăm cái!
Cậu ta còn không thể biện giải cho bản thân, bởi vì Tấn Nguyên nhất định không tin, thậm chí còn sẽ tức giận hơn, lập tức muốn giết cậu ta.
Tiếu Sở Bạch cúi đầu, mang theo hận ý nồng đậm đối với Tấn Nguyên và Trình Diệp, tự đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của Trình Diệp cũng xuất hiện một người mà cậu gần như quên mất, vẫn là 666 nhìn nửa ngày, nhắc nhở: "Đây không phải là người vệ sĩ thân cận của Tấn Nguyên mà cậu đã cứu hay sao."
Trình Diệp nghiêng đầu đánh giá nửa ngày, hình như là có chút ấn tượng.
666: "..." Đây chính là tra từ trong trứng mà!
Trình Diệp đang nằm trong ổ chăn, hai ngày nay cằm đã gầy nhọn hơn rất nhiều, càng làm lộ một đôi mắt lớn ngập nước, lóe sáng nhìn chằm chằm Tề Khải.
Tề Khải cố bỏ qua đôi mắt đó, chậm rãi đi tới, mặt không hề cảm xúc nói: "Tôi có thể giúp cậu, cậu muốn rời đi sao?"
Trình Diệp sâu sắc cúi đầu, giọng ồm ồm: "Tôi có thể đi đâu đây?"
Tề Khải vừa nghe, mi tâm cũng nhíu lại, nói: "Trong sổ tiết kiệm của tôi có chút tiền, tốt xấu gì cũng đủ để cậu ra nước ngoài."
Trình Diệp vừa nghe, đôi mắt nhất thời liền sáng lên, cậu trịch trục nói: "Anh...!Giúp tôi?"
Tề Khải nói: "Cậu cũng từng cứu tôi, tôi không thích nợ ân tình."
Dừng một chút, hắn thấy Trình Diệp không tin, lại nói: "Tạ Ngôn, cũng là tôi tạo cơ hội cho hắn ta trốn đi."
Trình Diệp bỗng dưng trợn tròn mắt: "Tại sao?"
Tề Khải không trả lời, dù sao đầu óc hắn có chút loạn, hắn cũng không biết tại sao, nhưng thấy Trình Diệp tự bế, tâm tình hắn khó giải thích được mà rất khó chịu, rất muốn mang cậu đi, triệt để rời xa mảnh đất đầy thị phi này.
Mà thân phận của hắn không cho phép hắn làm như thế, cho nên hắn gần đây liền nghĩ đến Tạ Ngôn.
Gốc gác của người này hắn đã ngầm điều tra, không nói cái khác, Tạ Ngôn nhất định sẽ nguyện ý mang Trình Diệp rời khỏi Tấn Nguyên.
Chỉ cần cách xa Tấn Nguyên, phạm vi hành động của Tề Khải cũng lớn hơn không ít.
Hắn có thể đem người đưa đến chân trời góc biển mà Tấn Nguyên không thể tìm ra được, chỉ muốn rời khỏi sự khống chế của Tấn Nguyên, Trình Diệp...! Có lẽ có thể một lần nữa nở nụ cười thật tươi.
Đêm đó qua đi, Tề Khải liền không quên được con người mềm mại có nụ cười tựa như mang theo mùi sữa kia.
Hắn biết như vậy là không đúng, nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại, gương mặt tính xảo của Trình Diệp, nụ cười mang theo ngượng ngùng kia sẽ như súng đạn bắn vào đầu óc hắn.
Thấy Trình Diệp rầu rĩ không vui, Tề Khải cảm thấy nếu hắn còn không làm gì, hắn sẽ nghẹn chết.
Hắn