Trình Diệp vùi ở trong lồng ngực Trịnh Phi, cùng Dương Thịnh nhìn nhau nửa phút, sau đó chậm rãi nheo mắt lại, không quá chắc chắn nói: "Trịnh Phi, người kia như tỉnh rồi?"
Trịnh Phi phản ứng một chút, lúc này mới vội vàng quay đầu: "Dương Thịnh? Cậu không sao chứ? Vừa nãy thật đúng là doạ giết bọn tôi!"
Trình Diệp trơ mắt nhìn ánh mắt Dương Thịnh từ ác liệt trở nên nhu hòa, tuy rằng không được coi là ôn hòa, nhưng hiển nhiên so với lúc nãy như muốn ăn thịt người thì đã tốt hơn nhiều, cậu sờ mũi một cái, không biết nguyên chủ có phải là từng đắc tội đối phương không.
Dương Thịnh lắc đầu một cái: "Tôi không sao.
"
Trong dữ liệu thế giới, đoạn thời gian này nguyên lai vừa có một đợt tang thi đột kích, mọi người đem hết toàn lực chống lại, mà Dương Thịnh bởi vì dị năng hệ lôi (sấm sét) cho nên nhận hơn nửa giá trị cừu hận, cuối cùng tang thi bị giết lui, người khác cũng bởi vì tiêu hao hết dị năng mà té xỉu.
Trịnh Phi còn chuẩn bị nói cái gì đó thì Đồng Phồn đi tới, đứng ngay lưới sắt chống trộm trước cửa sổ nhìn nửa ngày, ngữ khí nôn nóng nói: "Trời sắp tối rồi, trường học càng ngày càng nhiều tang thi, căn bản giết không hết, còn tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị ép chết trong ký túc xá này!"
"Sẽ không!" Trình Diệp thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy một đám tang thi đang du đãng không có mục đích, cậu vác balo đã trống rỗng lên vai, quay người nhìn Trịnh Phi, "Trịnh Phi, thừa dịp mới vừa ăn no thể lực còn nhiều, chúng ta đi siêu thị nhỏ trước trường học của các anh kiếm đồ ăn đi, đợi đến sáng sớm ngày mai đói bụng đến hoa mắt chóng mặt sẽ không thể xông ra ngoài được nữa!"
Siêu thị nhỏ cách tòa ký túc xá này tòa, chủ tiệm là một bà lão năm mươi tuổi, Trình Diệp lúc tiến vào chỉ nhìn thấy trước cửa có hai, ba con tang thi, cũng không thấy rõ chủ tiệm có còn ở trong hay không.
Trịnh Phi còn chưa kịp nói, Đồng Phồn vừa nãy còn đang oán giận lập tức bình tĩnh lại, hưởng ứng đầu tiên: "Tớ đồng ý, vẫn là thừa dịp đang có năng lượng chúng ta đi tìm chút thức ăn đi.
"
Hắn vừa dứt lời, những người khác cũng dồn dập gật đầu: "Được, tôi cũng đi nữa, càng nhiều người càng lấy thêm được nhiều thứ!"
Tất cả mọi người nói muốn đi, Trịnh Phi cũng không do dự, gật đầu nói: "Được.
"
"Trình Diệp, cậu vẫn nên ở lại đây đi, cậu mới vừa từ bên ngoài lao vào, thân thể khẳng định vẫn còn mệt, cậu ở lại đây nghỉ ngơi một chút.
" Đồng Phồn đè vai Trình Diệp, không chờ Trình Diệp phản đối đã tiếp tục nói, "Lại nói tình huống của Dương Thịnh bây giờ không rõ, em gái cậu cũng nằm như thi thể ở đây, thế nào cũng phải có người ở lại canh chừng, cái phòng này nếu như bị tang thi chiếm lĩnh, trong thời gian ngắn chúng ta hoàn không tìm được nơi để nghỉ chân.
"
"Đúng vậy, đừng xem nơi này là ký túc xá, tang thi ngay trước mắt cũng không dễ dàng đánh, cậu vẫn nên ở lại chăm sóc hai người bọn họ đi.
"
Một người rồi lại một người dồn dập khuyên cậu, cuối cùng Trịnh Phi nặn nặn mặt Trình Diệp bị làm khó dễ, cúi đầu ám muội mà nói: "Nếu tất cả mọi người đã nói như vậy thì em ở lại đây đi, hôm nay đã đủ mệt rồi, đi theo nếu lỡ có sai lầm gì anh phải làm sao bây giờ?"
"Anh! " Trình Diệp oán trách lườm hắn ta một cái, tựa hồ cảm thấy nhiều người khuyên cậu như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng tất cả mọi người đã nói như vậy, cho nên cậu không thể chối từ cũng không thể làm gì khác hơn là nói, "Được rồi, mọi người cẩn thận một chút, giết tang thi thì chặt đầu hoặc chém vào đầu là hữu hiệu nhất, một nhát thật chuẩn ngay gáy.
"
Trình Diệp như lão quản gia thao thao bất tuyệt dặn dò, cậu đưa một con dao róc xương của mình cho Trịnh Phi, một con khác thì đưa cho người Đồng Phồn, cậu lôi ống tay áo Trịnh Phi, lo lắng không thôi, "Các anh nhất định phải về trước lúc trời tối, không cần lấy quá nhiều đồ ăn, nếu có sôcôla hoặc là nước khoáng gì đó thì mang về một ít, có thể bổ sung năng lượng, người ăn ít cũng sẽ không bị choáng đầu!"
Đồng Phồn cũng đã đứng ở cửa túc xá, quay đầu lại hướng Trịnh Phi cười: "Trời ạ, Trịnh ca, cậu đây là tìm một bà quản gia a, Trình Diệp, cậu xem Trịnh ca đi, còn cao hơn cậu một cái đầu, mình cậu cũng có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới, khoảng cách ngắn như vậy cậu còn lo lắng cho Trịnh ca?"
Một nam sinh bên cạnh vỗ gáy Đồng Phồn một cái: "Một tên cẩu độc thân như cậu thì biết cái gì, đây mới gọi là chân chính để ở trong tim!"
Đồng Phồn bĩu môi, xoa xoa đầu lẩm bẩm nói: "Hứ, để ở trong tim rồi cũng phải lấy ra, nếu còn không đi trời sẽ tối mất.
"
Trịnh Phi cười hì hì, lôi kéo Trình Diệp tay quơ quơ: "Không cần lo lắng, anh nhất định sẽ an an toàn toàn trở về, mang cho em thiệt là nhiều đồ ăn, không phải em thích ăn que cay sao, nếu tìm thấy anh sẽ đem toàn bộ về cho em.
"
"Được.
" Trình Diệp cong cong khóe môi, khẽ cười thành tiếng, nhưng đáy mắt vẫn chứa sự lo âu nồng đậm, sau khi tiễn người ra cửa, Trình Diệp lập tức đóng cửa lại thật chặt, chỉ lo tang thi tiến vào, nhưng một mình cậu đứng ở cửa một lúc lâu, tựa hồ như đang chấn chỉnh lại tâm tình.
Sau khi xác định không có ai quay lại, Trình Diệp lập tức tiến vào, chặt chẽ đóng kín cửa hoàn toàn không cho bất cứ ai có cơ hội mở ra bên ngoài mở ra, sợ tang thi tiến vào, cũng sợ bọn họ làm gì đó khiến tang thi lại đây.
"Ôi chao? Lại hôn mê?" Lúc Trình Diệp xoay người, Dương Thịnh liền nhắm hai mắt lại, không giống như bộ dạng hai hàng lông mày nhíu chặt vừa nãy, như là đã ngủ.
Không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy Dương Thịnh này rất kỳ lạ, nhưng lại không hiểu đến tột cùng là kỳ lạ ở đâu.
Trình Diệp kìm nén bất an đang lăn lộn trong lòng, đứng ở bên giường nghiêng đầu nhìn đối phương một lúc lâu, cậu sờ sờ cằm suy tư nói: Dáng dấp kia có chút quen? Nguyên chủ trước đây thật sự có quen biết Dương Thịnh?
Kệ nó vậy, binh tới tướng chặn nước đến đất ngăn (*), Trình Diệp thực sự không nhớ ra được cũng không thèm suy nghĩ nữa, cậu đang chuẩn bị quay người kéo ghế dài ngồi xuống, người giường đột nhiên mở mắt ra.
(*) Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm – 兵来将挡,水来土掩 – bīng lái jiàng dǎng, shuǐ lái tǔ yǎn (quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó).
"M*! !" Trong giây lát đối diện với một đôi con ngươi ác liệt, Trình Diệp sợ hết hồn, cổ họng cậu khô khốc, nỗ lực nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Cậu tỉnh rồi?"
Ngũ quan Dương Thịnh thâm thúy, đặc biệt là đôi mắt, rất giống là con lai, một đôi mắt đồng đen kịt, viền mắt hơi lõm vào, càng lộ ra cảm giác lạnh lẽo lại thần bí, bên trong như ẩn giấu vòng xoáy, không cẩn thận liền bị hút vào trong.
Đối phương không nói gì, Trình Diệp khó giải thích được có chút lúng túng, vốn là đang chuẩn bị ngồi xuống lại chậm rãi đứng thẳng, nuốt nước miếng một cái ngượng ngùng lại hỏi: "Vậy cậu có đói bụng hay không? Muốn ăn chút gì không?"
Sữa bò và sữa chua vốn là để dành cho Dương Thịnh, Trình Diệp giơ sữa bò lên thăm dò nhìn về phía Dương Thịnh.
Đối phương vẫn không nói chuyện, nhưng lại nháy mắt một cái.
Trình Diệp hé mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cậu có phải là không thể nói chuyện?"
Dương Thịnh liền nháy mắt một cái nữa.
"Haizz.
" Trình Diệp thở ra một hơi, chẳng trách từ vừa nãy cậu vẫn luôn cảm thấy không đúng lắm, luôn cảm thấy tóc tai ngứa ngáy, nổi hết cả da gà.
Nguyên lai không phải Dương Thịnh không để ý tới cậu, mà là căn bản không có cách nào nói chuyện.
Trình Diệp mang theo ý cười ôn hòa: "Cậu là vì tiêu hao hết thể lực mới khiến cho cơ thể không có sức, ăn một chút gì đó là đỡ hơn chút thôi.
"
Trình Diệp thả sữa bò xuống, cầm lấy sữa chua, tìm ra ống hút đâm vào, cậu đến sát bên giường ngồi xuống để sát vào: "Cậu trước tiên bổ sung năng lượng đi, chờ bọn họ về xem có đồ ăn bổ sung nhiều năng lượng không.
"
Tay cậu mới vừa giơ ra, bỗng nhiên con ngươi Dương Thịnh hơi mở lớn, nhấc tay nắm lấy tay Trình Diệp đột nhiên vươn mình tới, Trình Diệp đột nhiên không kịp đề phòng, một cái đảo lộn liền bị đặt ở dưới thân.
Cậu khiếp sợ trợn tròn mắt, tay dùng sức khiến bịch sữa chua vỡ tung, chất lỏng màu trắng sền sệt bắn tung tóe đâu cũng có, thậm chí trên mặt cậu cũng dính không ít.
Sững sờ trong giây lát, Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, vùng vẫy muốn lật hắn lại, nhưng Dương Thịnh quá khỏe, hai cánh tay giống như sắp thép gắt gao giam cầm tay cậu, một chút cũng không thể nhấc lên nổi.
Đơn giản Trình Diệp trực tiếp không thèm giãy dụa nữa, nghiêng đầu nhìn hắn.
Dương Thịnh cũng không nói gì, hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc lâu, thậm chí Trình Diệp đều có thể đếm rõ lông mi cong vểnh đen thui của hắn.
Vừa rồi khoảng cách quá xa không thấy rõ, bây giờ lại phát hiện khuôn mặt Dương Thịnh cương nghị, mà đuôi mắt mắt phải có một nốt ruồi nhạt, tròn vo, có chút đáng yêu.
Rốt cục, Trình Diệp thua trận trước, mặt cậu tối sầm lại: "Bạn học Dương à, cậu có thể đứng lên khỏi người tôi trước không?"
Dương Thịnh nguyên bản mặt không hề có cảm xúc, nhưng nghe lời cậu nói bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng.
Trình Diệp: "! " Người này không phải là bị điên rồi chứ? Hay là không cẩn thận bị tang thi cắn hoặc cào trúng? Ảnh hưởng tới trung khu thần kinh của não bộ?
Trình Diệp há mồm đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên Dương Thịnh cúi người, cảm giác ấm áp mơn trớn hai má trắng mịn, Trình Diệp bỗng dưng trợn tròn mắt: "! !!!"
Ngọa tào, hắn con m* nó là biến thái đi! Hắn liếm cậu!!
Mới ngày đầu của tận thế liền đói bụng đến mức không thể chờ được nữa mà muốn ăn thịt người, không đúng, sẽ không phải là bị bệnh độc tang thi lây nhiễm chứ?
Trình Diệp dùng sức đẩy Dương Thịnh một cái, nhưng đối phương vẫn như tượng đá, không hề nhúc nhích.
Nhận ra được sự phản kháng của cậu, Dương Thịnh liếm càng càn rỡ, đầu lưỡi xẹt qua khóe mắt của cậu, hai má, rồi rơi vào khóe môi cậu, thậm chí Trình Diệp còn có thể nghe thấy đối phương chẹp chẹp miệng, cảm giác như mùi vị rất tốt.
Sắc mặt Trình Diệp cứng đờ, chỉ lo một giây sau da dẻ liền bị hàm răng sắc nhọn đâm thủng, cậu cứng ngắc lại lắp bắp nói: "Cậu đến cùng là muốn làm cái gì?"
Từ đầu tới đuôi, Dương Thịnh đều không nói một câu nào, nhưng động tác của hắn lại khiến cậu cho rằng cậu là vật sở hữu của hắn, bị xâm phạm là chuyện đương nhiên.
Lẽ nào ——
Dương Thịnh cứu nguyên chủ không phải bởi vì lòng tốt, mà là cũng coi trọng khuôn mặt này của nguyên chủ?!
Chân mày Trình Diệp nhảy một cái, đột nhiên cảm thấy nếu Trịnh Phi có thể cho nguyên chủ đội nón xanh, tại sao mình không thể cho đội nón xanh cho hắn ta, nhưng mà!
Cậu nhíu mày nhìn Dương Thịnh, hắn không bị bệnh dại, cũng không bị bệnh độc tang thi lây nhiễm đúng không?
Sắc mặt cậu từ âm trầm phút chốc thay đổi, cười nhạo một tiếng, cùng Dương Thịnh mặt đối mặt, bờ môi cơ