Đơn giản thu thập vài thứ, đám người bọn họ chuẩn bị rời trường học, dù sao cửa ký túc xá cũng không chắc chắn, không chừng ngày nào đó sẽ bị công phá, lúc đó bắt ba ba trong rọ sẽ không tốt.
Bọn họ tám người tính cả Trình Bạch Nghiên đều có dị năng, chỉ là phân chia mạnh yếu thôi, nhưng trước đây khi Trình Diệp giết tang thi căn bản không biểu hiện ra, cho nên những người khác đều không biết.
Trong đó dị năng của Trịnh Phi và Dương Thịnh giết tang thi lợi hại nhất, nhưng bởi vì dị năng của Dương Thịnh trước đây bị tiêu hao hết, hiện tại thân thể còn chưa khỏi hoàn toàn, hơn nữa Trịnh Phi vốn là lão đại của ký túc xá, cho nên bọn họ bây giờ ai cũng nghe lời Trịnh Phi.
Sau khi phân tích tình thế, Trịnh Phi quyết định mang theo mọi người đi tới B thị, bất kể như thế nào, bên kia cũng là thủ đô, chính phủ sẽ không bỏ cuộc nhanh như thế.
Trình Diệp tính toán trên đường đi sẽ giải quyết bạch liên hoa, hoàn thành nhiệm vụ, cho nên căn bản có đi đến đâu cũng không quan trọng.
Trình Diệp sẽ không ngốc ở thế giới này quá lâu, căn cứ nào an toàn, có thể bảo vệ họ trong lâu dài hay không đối với cậu cũng không quan trọng.
Nhưng những người khác cũng đều cảm thấy B thị rất đáng tin, nên cứ như vậy đoàn người chuẩn bị lên phía bắc.
Bởi vì bọn họ ở bên kia cũng không quen ai thân thích, cho nên không cần sốt ruột chạy đi tìm người, an an toàn toàn là được.
Nếu phải đi, chắc chắn phải cần đến phương tiện di chuyển.
Lúc Trình Diệp tới là có một chiếc xe, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể ngồi vừa năm người, lúc này Đồng Phồn xen vào nói: "Xe thì đơn giản, giáo viên trường chúng ta có tiền như vậy, ở bãi đậu xe loại nào chả có!"
Tề Thịnh vỗ gáy cậu ta một cái: "Cậu cho rằng có xe là được? Không chìa khóa cậu làm sao mở? Dùng siêu năng lực của cậu đẩy đi?"
Đồng Phồn lườm một cái: "Vậy cậu nói thử xem phải làm sao bây giờ?"
Những người khác cũng đều không có xe, hai mặt nhìn nhau không nói gì.
Lúc này Dương Thịnh vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: "Buổi trưa ngày hôm qua, xe tải phụ trách cung cấp đồ ăn cho nhà ăn còn chưa đi, kia đều là xe kiểu cũ, tôi có thể tìm cách nổ máy xe mà không cần chìa khóa.
"
"Vậy cũng được, xe tải so với xe ô tô tốt hơn nhiều, ít nhất xe tải cao như vậy, tang thi nhiều nhất xông lên cũng chỉ có thể đụng vào trên bánh xe, lại nói, chúng ta tìm thấy đồ ăn còn có thể bỏ vào xe tải.
" Đồng Phồn vỗ tay bảo hay.
Trình Diệp nghiêng đầu nhìn Dương Thịnh, hỏi: "Cậu biết lái xe tải sao?"
Dương Thịnh dừng một chút gật đầu: "Biết.
"
Trình Diệp lập tức tràn ngập sùng bái mà nhìn hắn: "Cậu cũng thật là lợi hại!"
666: "! " Vậy cậu cũng thật là biết khen? Từ ngữ nghèo nàn như thế?
Trịnh Phi ho nhẹ hai tiếng: "Vậy chúng ta bây giờ liền qua đó, bây giờ trời tối đặc biệt sớm, đi ra ngoài còn phải tìm nơi ngủ qua đêm.
"
Dương Thịnh thân thể không quá tốt, nhưng chỉ có hắn biết lái xe tải, cho nên lần hành động này hắn phải đi, Đồng Phồn phụ trách đi cùng bảo vệ hắn, những người khác thì cần phải đến quầy hàng trong khách sạn lấy đầy đủ đồ ăn.
Trước khi xuất phát, Trình Diệp suy nghĩ một chút nói: "Lúc đó cũng là giờ ăn trưa, tình huống ở nhà ăn cũng không quá tốt, để em đi cùng Dương Thịnh và Đồng Phồn đi, dù sao lúc Dương Thịnh mở khóa xe tải, Đồng Phồn một mình có thể sẽ không ứng phó được.
"
"Hay là anh cùng đi đi.
" Trình Diệp nói rất hợp lý, nhưng Trịnh Phi lo cho cậu, chần chừ một hồi đem balo đưa cho Trình Diệp, "Em đi với những người còn lại tới quầy hàng trong khách sạn.
"
"Trịnh ca, nếu anh đi, chúng em ở đây làm sao bây giờ?" Trình Bạch Nghiên sợ mình ăn không ngồi rồi sẽ bị bỏ lại, cho nên cũng muốn đi quầy hàng trong khách sạn, dù sao đồ vật lấy vào tay mình mới có thể yên tâm, cô giơ tay vịn Trịnh Phi, váy lớn rộng rãi vừa tới đùi, bởi vì cổ áo quá lớn, chỉ cần động tác nhỏ là nửa bên vai lộ ra bên ngoài.
Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại không quản thể diện trắng đen bọn họ, sắc mặt mọi người liền trầm xuống.
Chẳng lẽ nói không có Trịnh Phi, bọn họ cũng chỉ có con đường chết sao?
Trịnh Phi có chút lúng túng, ngượng ngùng cười cười cái tay đang khoác lên vai mình của Trình Bạch Nghiên xuống, dời đến bên người Trình Diệp, nhưng Trình Bạch Nghiên giống như không chú ý tới bầu không khí quỷ dị lúc này, vẫn như trước tiến tới gần.
Trình Diệp lườm một cái, đem ba lô ném cho Trịnh Phi: "Dương Thịnh, chúng ta đi!"
Nói xong kéo cánh tay Dương Thịnh một cái, một cái tay khác vỗ Đồng Phồn: "Mang theo cái bao, nói không chừng còn có thể tìm thấy vài cái nồi niêu bát đũa hữu dụng hoặc vài thứ có thể sử dụng được.
"
Đồng Phồn nhìn Trình Bạch Nghiên làm nũng, đôi mắt đều sắp bị cay đến chảy nước mắt, vội vàng đáp một tiếng được rồi đi theo sát cậu.
Trình Diệp đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn, đúng lúc thấy Trình Bạch Nghiên dây dưa cùng Trịnh Phi, chỉ thiếu điều hóa thân bạch tuộc trực tiếp bám lên người hắn ta.
Trịnh Phi vốn cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Trình Bạch Nghiên gắt gao kéo lại, vốn đang mặc áo ba lỗ, thiếu chút nữa muốn cởi ra, nhưng cuối cùng lại không thể làm vậy.
Sắc mặt hắn ta thật sự không tốt lắm, nhưng đối đầu với Trình Bạch Nghiên gần như muốn khóc lớn, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: "Được, đừng khóc, chúng tôi không có thời gian, không rảnh để ở đây ngây ngốc.
"
Trình Diệp và Dương Thịnh còn có Đồng Phồn, tránh né tang thi đến cửa phòng ăn.
Nhà ăn cách ký túc xá không xa, chỉ cần đi tới cuối con đường nhỏ lại rẽ một cái là tới.
Ba người đi tới trong nháy mắt liền sáng mắt, quả nhiên, cửa phòng ăn xác thực có một chiếc xe tải, hơn nữa may mắn chính là cửa xe tải đang mở.
Trình Diệp quay đầu nhìn Dương Thịnh, vừa vặn đối diện với tầm mắt đối phương nhìn sang, cậu cười toét miệng, quay đầu nói với Đồng Phồn: "Vận may thật tốt, e rằng nhân viên công tác muốn chuyển xong đồ liền đi ra ngay nên không khóa cửa, phỏng chừng chìa khóa còn ở bên trong.
"
Đồng Phồn cười hì hì, hiển nhiên cũng thật cao hứng.
Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, kéo cái cổ hướng vào bên trong nhìn một chút, mím môi nói: "Tôi thấy sọt, rổ bên trong có bánh mì xúc xích, còn có bọc lớn mì ăn liền!" Nhà ăn cũng sẽ có mì ăn, đồ ăn nhanh cùng bánh mì sữa bò các loại, bởi vì đều đóng gói nên chưa bị tang thi ô nhiễm.
Thậm chí, những thứ đồ này đều ở ngay cửa phòng ăn, không cần đánh giết vào bên trong cũng có thể lấy.
Nhưng Dương Thịnh một mặt không đồng ý: "Bên trong tang thi nhiều lắm, nơi này không có vật gì che lấp, rất dễ bị tập kích.
"
"Không sao.
" Trình Diệp rất chắc chắn, "Tôi và Đồng Phồn đi vào, cậu đi mở khóa xe tải, chờ chúng tôi đi ra liền trực tiếp lên xe phóng đi!"
Đồ vật rất nhiều, một chuyến khẳng định lấy không hết, cần Dương Thịnh ở lại tiếp ứng!
Dương Thịnh mặt âm trầm: "Không được!" Nhưng hắn đối diện với ánh mắt kiên định của Trình Diệp, lời nói mềm mại, "Như vậy đi, cậu lên xe chờ, tôi và Đồng Phồn đi.
"
Trình Diệp lườm một cái: "Tôi cũng không lái xe tải, lại nói tay tôi ngắn như vậy, sức lực cũng không lớn, đến lúc đó thật sự gặp phải nguy hiểm gì tôi không thể làm được thì các cậu thấy vui à.
"
666: "Nói mình tay ngắn thật sự ổn không?"
Trình Diệp ghét bỏ: "Vốn dĩ có dài đâu.
"
Tranh chấp hai phút, Trình Diệp vẫn kiên trì với quyết định của mình, nếu còn tiếp tục trì hoãn, đừng nói là đồ ăn đến cả xe tải bọn họ cũng không thể lái về, Dương Thịnh không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, một mặt lo lắng nhìn theo bọn họ, nói đúng hơn là nhìn theo Trình Diệp.
Ánh mắt của hắn giống như cái lưới, rất muốn quấn quanh Trình Diệp, làm cho đối phương không thể rời đi.
Lúc đi ra, Trình Diệp bỗng nhiên quay người lại, nhìn Dương Thịnh nháy mắt một cái, còn ném một cái hôn gió, cười híp mắt rời đi.
Dương Thịnh hai tay nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, thiếu chút nữa không khống chế được kích động muốn đem người kéo trở về mạnh mẽ đặt dưới thân.
Hắn thở một hơi thật dài, thả lỏng thân thể, hai ba lần lao ra leo lên xe tải.
Chìa khóa xe đúng là còn cắm trên xe, trang bị của xe này tương đối cũ, nhưng Dương Thịnh trước kia từng lái qua xe tải, sờ soạng hai cái liền lên tay, hắn vẫn duy trì trạng thái cửa xe mở rộng, nôn nóng mà nhìn hai bóng người nhanh nhẹn tránh né tang thi, đi gom đồ.
Gom qua lại hai chuyến, đã có bốn vali bánh mì lạp xưởng còn có một vali nước ngọt và nước khoáng, đủ bọn họ ăn mấy ngày, Trình Diệp bất động thanh sắc đem một phần còn lại toàn bộ cất vào không gian: "Lên xe đi.
"
Nhìn phía sau một chút, Đồng Phồn tiếc của nói: "Lại gom thêm một chút đi.
"
Dương Thịnh là người đầu tiên phản đối: "Không được, các cậu vừa tạo ra tiếng vang, kinh động tang thi, rất nhanh nơi này sẽ bị bao vây.
"
"Nhưng mà! " Đồng Phồn dùng sức nghiêng đầu, chính là không muốn lên xe, cứ như vậy giằng co một trận, Trình Diệp không có cách nào giải hòa, "Như vậy đi, một chuyến cuối cùng, thích ăn cái gì thì tận lực lấy cái đó, cũng không có lần sau.
"
Có thể là bởi vì Trình Diệp luôn luôn dễ dàng khống chế toàn cục, Đồng Phồn ngoài ý muốn nghe theo phân phó của cậu, chiếm được sự đồng ý của Trình Diệp, Đồng Phồn lập tức cao hứng, thậm chí không thèm quản sắc mặt Dương Thịnh trong nháy mắt đã trở nên âm trầm, kéo theo Trình Diệp liền trốn đi.
Lén lén lút lút, Đồng Phồn kinh ngạc "Ồ ——" một tiếng: "Tối nhớ là vừa nãy đồ còn lại không phải như vậy?" Hình như thiếu rất nhiều.
Trình Diệp nhìn tang thi bị đá lăn khắp nơi nhanh chóng nói: "Nhìn lầm rồi đi, động tác nhanh lên!"
Chính cậu lại nâng lên một sọt bánh mì đi theo phía sau Đồng Phồn, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Đứa nhỏ này điển hình của kiểu người buồn lo vô cớ, có bao nhiêu đồ vật đều muốn mang đi, cho nên Trình Diệp chỉ thật là cẩn thận mà nhét vào không gian một phần, làm cho những đồ ăn còn lại cũng không quá giả tạo.
Nếu không lúc Đồng Phồn quay lại thì sẽ chỉ thấy khung trời hoang vu!
Đồng Phồn liền dời một cái thùng nước khoáng, dù sao con người có thể trong thời gian ngắn không ăn cơm, nhưng tuyệt đối không thể không uống nước, vừa nãy đã gom vài chuyến, cánh tay đau đớn mệt mỏi hiện đã có dấu hiệu không nhấc lên nổi, trọng tâm không ngừng truỵ xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Mắt thấy Đồng Phồn lảo đảo liền muốn ngã nhào xuống đất, Trình Diệp vội vàng giơ tay kéo lại tay cậu ta: "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"
Đồng Phồn đột nhiên phục hồi tinh thần, vội vội vã vã lắc đầu: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, đi nhanh đi.
" Sợ là hai ngày nay ăn quá ít, cho nên có chút hạ đường huyết, hoạt động càng nhiều càng nhanh tiêu hao sức lực.
Mấy bịch nilon rơi trên mặt đất bị đạp mấy phát, âm thanh ma sát xoạt xoạt xoạt xoạt đặc biệt vang dội, cách đó không xa mấy con tang