Edit: Vân
Beta: Tà + Huyên
Cả phòng bỗng cười vang. Lâm Lung cầm cái ly của mình chạy mất dạng.
Cô rót cho mình một ly nước, uống một hơi hết phân nửa mới chịu dừng. Đợi cô quay lại, Ngư Ca và Chu Nghiêu đều đã có mặt tại phòng huấn luyện.
"Nhanh vậy đã hẹn đấu thử à?" Giản Dịch nói.
Lâm Lung đứng trước cửa, không nhịn được nắm chặt ly nước trong tay.
Đấu thử, ý nghĩa như tên, hai đội mô phỏng theo phương thức thi đấu thường lệ, đánh theo kiểu Bo3 để tranh giải. Theo quy tắc của Liên minh huyền thoại, thi đấu thường nếu đấu ba trận thắng hai thì thắng, nhưng sau khi vào đấu giải, đấu năm thắng ba thì thắng. Cho nên thi đấu thường là Bo3, vào mùa giải là Bo5.
Đấu thử là mắt xích không thể thiếu trong việc huấn luyện thường ngày của các tuyển thủ, đặc biệt với tuyển thủ mới, đây là dịp để cảm thụ bầu không khí thi đấu.
Trong game có rất nhiều tuyển thủ lúc đánh rank mạnh như hổ, nhưng khi lên sân so tài lại liên tục sơ suất.
Giản Dịch cười hô hố: "Nếu đã được hẹn đấu thử, chẳng phải chuyện đội ta có tuyển thủ đi MID mới cũng nên được đưa ra ánh sáng rồi sao?"
Bởi I.W hoàn toàn không tiết lộ bất kì thông tin gì liên quan tới tuyển thủ đi MID mới, vì vậy dù là những đội khác hay fans đều không biết bọn có rốt cuộc có người đi MID hay không, người đó là người Trung hay Hàn.
Bây giờ người Hàn thi đấu ở khu vực Trung Quốc là chuyện hết sức bình thường, có rất ít đội chỉ toàn người Trung.
Giải đấu khu vực Trung Quốc chuyên sản sinh ADC, thiên tài đi MID cũng không ít. Thế mà vị trí JG và đi TOP cứ lên trường quốc tế lại bị đội Hàn Quốc dập tơi bời.
Trước đây I.W cũng từng có tuyển thủ JG người Hàn Quốc, nhưng sau khi Giản Dịch thành tài, đội ngũ tinh hoa lần nữa lại toàn người Trung Quốc.
Chu Nghiêu không nhịn được gõ đầu cậu ta, giận dữ nói: "Lâm Lung là người mới, phải mau chóng thi đấu chung với các cậu, chỉ có đấu thử mới tìm được vấn đề. Nếu không ngày nào cũng cho em ấy lên xe tang, biết bao giờ mới phối hợp ăn ý được?"
Giản Dịch ôm đầu tủi thân, "Vương Ngọc Đàn cũng thế, sao anh không đánh cậu ta?"
"Nó ở xa quá." Mặt Chu Nghiêu vẫn không đổi sắc.
Giản Dịch âm thầm "đậu má" trong lòng một câu. Xem ra vị trí gần cửa này chẳng tốt chút nào.
Cũng may có người đi TOP giải cứu cậu ta. Ngô Địch tò mò hỏi: "Vậy khi nào mọi người định công bố chuyện đội chúng ta có tuyển thủ đi MID mới? Chắc sẽ không giấu đến khi mùa đấu bắt đầu đâu nhỉ?"
Cậu ta đưa tay chỉ ra bên ngoài, lắc đầu, "Tôi sợ giấu nữa, fans sẽ xông vào đây mất."
Mấy ngày nay, fans của các tuyển thủ đều bình luận rất sôi nổi. Dù gì thì ở phiên bản hiện tại, MID cũng là một trong hai carry, Từ Ứng Hàn có năng lực chống trời thế nào đi chăng nữa cũng không thể gánh hết cả đội được.
"Nghiêu Nghiêu, tôi làm chứng lời Địch thần nói là thật, fans của tôi đã chuẩn bị tới nhà chung hai ngày trước rồi."
"Thứ hai là sinh nhật 18 tuổi của Lâm Lung, đến lúc đó bên trên sẽ công bố, chỉ sợ phía các cậu thôi. Tôi nói cho các cậu biết, nhất định phải trấn an các chị gái nhỏ cho tốt, sợ nhất là các tiểu tổ tông này đấy."
Trong khi Chu Nghiêu vẫn còn lải nhải, trừ Từ Ứng Hàn, tất cả mọi người đều lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, nơi có Lâm Lung.
Từ Ứng Hàn chậm rãi ngẩng đầu, điềm tĩnh nhìn sang cô bé cầm ly nước đứng đó.
Gò má trắng mịn xinh xắn bỗng ửng hồng nhàn nhạt, lộ vẻ hơi bối rối.
Một hồi lâu sau, cô mới bĩu môi nói với Chu Nghiêu: "Sao anh có thể rêu rao tuổi tác con gái người ta khắp nơi thế cơ chứ."
"Em chẳng phải là đóa hoa 18 tuổi sao." Chu Nghiêu vội vàng dỗ cô gái nhỏ.
Ngô Địch lớn tuổi nhất đội, tuy mới chỉ 23, nhưng con số này trong giới thể thao điện tử đã là tuổi xế chiều rồi.
Còn Từ Ứng Hàn đã bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp từ series 3.
Năm nay mới chỉ 21 tuổi, thế mà anh đã là lão tướng chinh chiến trong nghề 4 năm rồi.
Trái lại, hai người Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn đều chưa tròn 20, mới gia nhập chiến đội từ năm ngoái.
Cuối cùng, chuyện đấu thử là chắc chắn, nhưng chọn đội ngũ nào thì tổ huấn luyện viên vẫn cần phải cân nhắc.
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Lung về lại vị trí của mình, cả nửa ngày vẫn chưa xếp đội vào trận.
"Ngẩn ngơ gì đó?" Chàng trai bên cạnh đột nhiên kéo tai nghe trên đầu xuống, hỏi.
Lâm Lung lắc đầu, "Không có gì ạ."
"Không có gì thì chơi game đi."
Lâm Lung nhìn anh. Từ Ứng Hàn không đổi sắc nhìn lại, nói: "Không phải không có gì."
Qua một lúc lâu, Lâm Lung mới nhỏ giọng nói: "Thật ra thì em vẫn hơi hồi hộp."
Từ Ứng Hàn cười, anh cũng biết cô giả vờ. Vừa nãy lúc cô cầm ly nước đi tới, người khác không thấy, nhưng anh để ý tay cô cầm ly khẽ run.
Còn dám nói không có gì, mạnh miệng.
Từ Ứng Hàn nheo mắt, giọng nói hơi lạnh, "Tặng em một câu."
Lâm Lung ngẩng đầu.
Anh nói: "Sự tự tin của em trên đấu trường đến từ trình độ cố gắng lúc bình thường em tập luyện."
Những lời này khiến cô gái nhỏ hơi sững sờ, chắc là không ngờ được những lời "bổ như canh gà" vậy lại được thốt ra từ miệng đội trưởng.
"Cho nên bây giờ em có thể đi đấu rank được rồi."
Nói xong, anh thuận tay sờ đầu cô gái nhỏ. Mái tóc dài suôn mượt mềm mại, sờ vào thật mẹ nó sướng tay.
Lâm Lung đấu rank cả ngày, hơn nữa còn đi chung với Từ Ứng Hàn, hai người làm một chuỗi 10 trận thắng liên tiếp.
Nick chính của Từ Ứng Hàn đã là Thách đấu, không thể chơi chung với cô.
Vì vậy, anh đặc biệt dùng nick phụ Cao thủ.
Không ngờ chuỗi liên thắng 10 trận của họ khiến rất nhiều streamer phải xem bọn họ thi đấu theo yêu cầu của fans.
"Trời móa, anh giai Piano này cũng mạnh quá đi, có phải đã lên top 10 rồi không?"
"Một vua đi đường nữa ra đời rồi, cầm Syndra không ai địch lại được."
"Nick phụ đi cùng cậu ta là Hàn thần đấy, đừng hỏi sao tôi biết."
Sự kiện này ngay lập tức nổ tung, khung bình luận trên màn hình văng tung tóe.
"Mẹ ơi, trước có người tung tin trên diễn đàn nói Cao thủ đi MID này chính là người đi MID mới của I.W, tôi còn không tin."
"Chẳng phải trước giờ Hàn thần không đi rank đôi sao?"
"Nếu đây đúng là nick phụ của Hàn thần thì tôi sẽ tin đây là người đi MID mới của I.W."
Tuy nhiên trong phút chốc, chuyện Piano rốt cuộc có phải người đi MID mới của I.W không đã bị trôi đi giữa hàng nghìn bình luận.
Che che đậy đậy, bây giờ liền bị suy đoán xiêu vẹo chả ra cái dáng gì.
"Thật ra tôi cảm thấy phong cách đánh của Piano rất được. Lúc nãy xem livestream, rõ ràng cậu ta và JG bị ba người vây đánh, kết quả JG chạy mất, cậu ta cứ thế xông lên, một chấp ba,
"Lầu trên thì biết cái gì, có biết bao nhiêu tuyển thủ đánh rank thì ghê gớm, đến lúc ra sân rồi lại bị người ta cho sấp mặt."
"Tôi mặc kệ, phải gọi điện cho anh giai này mới được, ủng hộ quốc sản đi MID mới của chúng ta."
Lâm Lung vừa đánh xong trận cuối đã thấy Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn đang tụm lại một chỗ xem điện thoại.
Hai người còn cười ha hả, thấy cô đã xong, Vương Ngọc Đàn chỉ màn hình điện thoại nói: "Có bạn trên mạng nói muốn điên cuồng gọi điện cho anh giai Piano kìa."
Lâm Lung: "..."
Vương Ngọc Đàn ngồi xổm trên ghế, cười đến nỗi suýt ngã lộn xuống.
Cậu ta nói: "Lỡ mà bạn í phát hiện anh giai Piano lại là tiểu thư Piano thì..."
"Móa, cậu nói vậy làm tôi mong chờ ngày công bố lắm đó." Giản Dịch được nhắc nhở, cũng kích động không kém.
Lâm Lung: "Hai anh cười trên sự đau khổ của người khác như vậy vui lắm sao?"
Kết quả là hai người gật đầu cái rụp, còn đồng thanh nói: "Vui chứ."
Không ngờ hai người vừa dứt lời, đầu liền bị người sau lưng bất ngờ gõ một cái.
Từ Ứng Hàn đúng lúc đi ngang qua, ổ bánh mì dài trong tay còn chưa bóc vỏ, nhìn hai người bọn họ mà cười. Anh khẽ nâng hàm, ngạo mạn nói: "Để ý điểm số tháng này của hai cậu đi, người chỉ biết giậm chân tại chỗ không có tư cách nói nhảm."
Hôm nay Giản Dịch đã "bị" Từ Ứng Hàn chiếu cố hai lần rồi, cậu ta ôm cánh tay mà uất ức: "Đội trưởng, anh thiên vị."
Từ Ứng Hàn nhìn lại cậu ta bằng ánh mắt không chút nhiệt độ.
"Nếu điểm cậu còn tụt nữa, tôi sẽ cho cậu lĩnh hội sâu sắc thế nào là sự quan tâm của đội trưởng."
"Đừng đừng đừng, Hàn ca, em sẽ nghiêm túc đấu rank mà." Giản Dịch vội vàng về lại chỗ ngồi của mình.
**
Mấy ngày nay Lâm Lung đều ngồi lì trong nhà chung để luyện tập thi đấu, nếu không phải Kiều Y gọi điện thoại cho cô, cô cũng suýt quên luôn mai là sinh nhật mình.
"Để mai mẹ bảo chú Trương đi đón con sớm một chút, lần này là sinh nhật mười tám tuổi của con, không giống những lần sinh nhật bình thường khác."
Lâm Lung đang uống sữa chua, bỗng nhiên sững sờ.
Đúng rồi, mai sẽ là sinh nhật mười tám tuổi của cô.
Kiều Y ở đầu máy bên kia vẫn còn cảm khái. Mới chớp mắt mà Đậu Đỏ nhỏ bé của bà sắp thành con gái lớn rồi.
Lâm Lung có chút thất vọng nhìn xung quanh. Hôm nay, lúc cô rời giường đã phát hiện mọi người không có ở đây, một lát sau cô mới biết hôm nay là cuối tuần, từ giữa mùa giải đến giờ chiến đội không có ngày nghỉ cho nên hôm nay mọi người mới nghỉ một ngày.
"Mẹ, con có thể mời mọi người trong đội đến không?"
Kiều Y có chút do dự, nhẹ giọng nói: "Đậu Đỏ, đương nhiên mẹ rất hoan nghênh các đồng đội của con, nhưng mà danh sách khách khứa đã sớm định xong rồi, nếu tùy tiện thêm người sẽ khó sắp xếp."
Lâm Lung ồ một tiếng.
Kiều Y lập tức an ủi cô: "Nếu không thì thế này đi, hôm nay mẹ sẽ bảo người đưa một chiếc bánh kem thật lớn đến chỗ các con, con có thể tổ chức sinh nhật với đồng đội trước."
"Được rồi, không cần đâu ạ, cũng chẳng phải ngày quan trọng gì, không cần làm phiền mọi người."
Lâm Lung cắn ống hút, nói qua loa.
Cho đến 11 giờ vẫn không một ai trở lại.
Lâm Lung xem xong bộ phim Mĩ dang dở, cuối cùng lại lặng lẽ ngồi trong phòng huấn luyện chơi game.
Thế nhưng lúc cô đang chơi, đèn trong phòng đột nhiên đều tắt ngúm.
Cô hét "A" một tiếng, xung quanh tối thui, không nhìn rõ năm ngón tay.
Cô hoảng hốt đứng lên định tìm điện thoại di động, nhưng lại quá luống cuống nên tay vừa chạm vào điện thoại đã làm nó rơi mất.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống đất tìm điện thoại.
Bỗng nhiên, cửa phòng huấn luyện bị đẩy ra, toàn thân cô trở nên cứng đờ, lúc mở miệng, ngay cả cô cũng không nhận ra giọng mình đang nức nở: "Ai ở ngoài đó?"
Một ánh lửa chợt bừng lên giữa căn phòng tối.
Không biết ai đó cất giọng gọi: "Lâm Lung."
Sau đó cô nghe được rất nhiều giọng nói cùng đồng thanh: "Chúc mừng sinh nhật."
Cô đưa hai tay bụm mặt, lúc này tiếng hát "Happy birthday to you..." đã vang lên khắp phòng, đám người này thật là...
Không ai hát dễ nghe một chút được sao.