Chương 22
Edit: Malbec
Beta: Tà + Huyên
Bên trong phòng huấn luyện cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng động mọi người đang gõ bàn phím. Cho tới khi cửa bị đẩy ra, Từ Ứng Hàn nhìn một vòng xung quanh, trực tiếp đi tới phía sau Vương Ngọc Đàn.
Cậu ta đang livestream, bởi vì có camera đang ghi hình, cho nên không ít người nhìn thấy Từ Ứng Hàn đi tới từ phía sau.
“Linh Thụ, nhanh bảo Hàn ca livestream, sắp đến cuối tháng rồi, anh ấy không muốn làm người nữa đúng không.”
“A a a a a, cuối cùng cũng nhìn thấy Hàn ca, thật sự nhớ anh ấy quá.”
Khung bình luận đều là comment từ hoa si của Từ Ứng Hàn.
Từ Ứng Hàn đi tới bên ghế bên cạnh, tháo tai nghe trên đầu Vương Ngọc Đàn xuống, hỏi: “Người đâu?”
Vương Ngọc Đàn ngẩng đầu, thấy anh nâng cằm hất về phía bên kia, ý hỏi người bên cạnh.
Bởi vì đang phát trực tiếp, người xem đều nghe được những lời Từ Ứng Hàn hỏi.
Có người lập tức nói “Hàn thần đang hỏi ai vậy?” “Đúng vậy, người nào?” “Tôi đoán là đang hỏi Piano.”
Vì vậy tin tức về Piano rất nhanh lại được đem ra phổ cập thêm một lần trên khung bình luận.
Từ Ứng Hàn liếc nhìn màn hình một cái, liền duỗi tay tắt camera và mic. Ngay lập tức những người vừa rồi đang bàn luận nhiệt tình nhất thời kêu trời oán đất yêu cầu mở camera, mở mic.
“Em vừa mới thấy em ấy thay một bộ quần áo thể thao, hình như là đi tập thể dục thì phải.”
Giản Dịch ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Thật ra trong căn cứ có một phòng thể dục, bởi vì đều là thiếu niên nghiện game nên không thể để bọn họ ngày ngày cắm mặt vào máy tính được. Cũng vì vậy, câu lạc bộ chuẩn bị đầy đủ các loại máy tập thể hình, chạy bộ các thứ, cái gì cần có đều có.
Từ Ứng Hàn nhìn cậu ta một cái, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Giản Dịch mới cẩn thận vỗ ngực, hơi sợ hãi nói: “Ánh mắt của Hàn Ca lúc nãy thật sự rất đáng sợ, tôi có cảm giác anh ấy muốn giết tôi.”
“Đừng nói Hàn Ca muốn giết cậu, không khéo đến cả tôi anh ấy cũng muốn giết luôn ấy chứ.” Ngô Địch ngồi một bên, rút lót chuột, cuộn lại hai vòng đè đầu cậu ta đánh hai cái, hận rèn sắt không thành thép mà nói.
“Cậu xem lại bản thân mình đi, chuyện thành thì ít chuyện bại thì nhiều, loại tin tức này, cậu còn báo cho Lâm Lung. Cậu không có não phải không.”
Giản Dịch luôn là người nói nhiều, lúc này cũng im lặng hơn bình thường.
Cậu ta gục đầu, ngón tay miết trên con chuột: “Là tôi thì tôi cũng cảm thấy tức giận.”
“Làm gì có loại thầy nào như thế này, cho dù là học sinh không theo đúng đường, lại dùng từ sỉ nhục để hình dung, thật là…” Giản Dịch sờ sờ đầu, càng nói càng giận.
Lúc cậu ta thấy tin tức kia, cảm xúc đầu tiên là rất tức giận.
Nhưng cậu thật sự không ngờ Lâm Lung sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Khi Hàn Ca che mắt cô, cô gái nhỏ ngồi ở trên ghế im lặng thật lâu, cho tới khi cô nói muốn đi ra ngoài, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy tiếng cô khóc nức nở.
Lúc này, Chu Nghiêu đẩy cửa tiến vào, thấy ba người, “Bọn họ không có ở đây?”
“Lâm Lung đi chạy bộ, Hàn Ca mới ra tìm em ấy.” Vương Ngọc Đàn chỉ chỉ bên ngoài nói.
Chu Nghiêu thở dài một hơi: “Tin tức trên mạng các cậu đều đã nhìn thấy, tuy nhiên nếu Lâm Lung chưa lên tiếng mọi người cũng đừng nói gì, đỡ khiến cho mọi việc lệch hướng.”
Không nói cái khác, đây đang là tin tức nằm chễm chệ top 1 hotsearch.
Để ý một chút, tất cả các nick lớn có dấu tick V đều chia sẻ, ngay cả tân lãng giải trí vì chuyện này cũng đã đăng hai tin weibo.
Trước đây, chiến đội Liên Minh Huyền Thoại leo hotsearch cũng không phải chuyện hiếm thấy, thế nhưng tuyển thủ leo hotsearch, hơn nữa còn là lên top 1 lại là chuyện khác.
Còn đứng đầu một thời gian dài.
Vương Ngọc Đàn buông tay, nói thẳng: “Hiện tại không cần chúng ta tham gia, khắp mọi nơi từ diễn đàn, Tieba đến Weibo đều đang sôi sục, may mắn đúng kì nghỉ sau thi đấu, mọi người đều không có việc gì, nếu không đã lớn chuyện rồi.”
Trên diễn đàn nổi tiếng nào đó sáng sớm có một bài đăng, khi tin tức vừa ra liền bùng nổ.
Chủ topic còn đặc biệt nói rằng, sớm biết sẽ có một ngày như vậy, giờ cũng không tính là sớm hay muộn.
“Nói thật mặc dù tôi là fan của Liên Minh Huyền Thoại, thế nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được tâm tư của thầy cô ấy. Vất vả lắm mới bồi dưỡng được một học trò vậy mà lại không thích chơi piano, không làm việc đàng hoàng, bỏ đi chơi game.”
“Mẹ nó, lầu trên nói chó má gì đấy, cha mẹ Piano chưa từng có ý kiến, đồng ý cho khuê nữ nhà mình chơi game đấy nhá.”
“Đúng, người nuôi dưỡng Piano là cha mẹ cô ấy. Cha mẹ không ý kiến, người khác ý kiến cái gì.”
…
Mặc dù ở nơi này đều là fan lâu năm của Liên Minh Huyền Thoại, tuy nhiên nhiều người có ý kiến bất đồng, vì chuyện này mà cãi nhau mặt đỏ tía tai.
Mặc dù vậy vẫn có người thể hiện đồng quan điểm.
“Không cần biết lựa chọn này của Piano có đúng hay không, tôi vẫn luôn cảm thấy vị giáo viên này dùng từ sỉ nhục để nói về học sinh của mình thật sự hơi quá đáng. Dù sao cũng từng là thầy, chẳng lẽ không nên ở cạnh bảo vệ học sinh của mình sao.”
“Đúng đúng, đồng ý, nói thật Piano mới bao lớn, mấy hôm trước vừa qua sinh nhật thứ mười tám. Bị mắng chửi như thế, hơn nữa khi tìm kiếm tên cô ấy, toàn thấy ý kiến chê bai sự lựa chọn này của cô là não tàn, ngu ngốc, chính người thầy này đã đưa học sinh của mình lên giàn lửa.”
“Tôi lướt xem weibo của Piano rồi, tất cả đều mắng cô ấy. Nói thật, chơi piano thì thượng đẳng hơn chơi game? Đều là nghề nghiệp cả, vì sao lại phân cao thấp giàu nghèo.”
“Cái gì mà cao thấp chứ, giới cổ điển suốt ngày kinh thường cái này, coi thường cái kia, kết quả thiên tài thà chơi game cũng không muốn chơi đàn, thể diện không biết ném đi đâu rồi.”
Trên weibo, trận chiến còn căng thẳng hơn nữa.
Thật ra đây vốn là chuyện cá nhân của Lâm Lung, thế nhưng người thầy kia trong lúc phỏng vấn đã chê bai địa vị của eSports, nói chuyện không đúng sự thật, nghiễm nhiên theo lời ông ta, Lâm Lung quyết định chơi game là sai lầm lớn nhất đời này.
Chuyện này khiến fans eSports không thể nào chịu đựng nổi.
Vậy nên các cô gái sử dụng triệt để kỹ năng châm biếm của mình.
Mà bên kia, cũng có một nhóm người thuộc giới cổ điển đứng về phía người thầy này.
Đặc biệt, một người mẹ có con chơi piano đã viết thư ngỏ, bị truyền thông có dụng tâm đổi trắng thay đen khiến chuyện này trở nên hot vô cùng, thiếu chút biến thành diễn đàn phản ánh lỗ hổng giáo dục hiện đại.
**
Lúc này trong tiểu khu yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng còi xe thỉnh thoảng đi qua.
Lâm Lung yên lặng ngồi trên xà đơn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Khi còn bé, hàng năm bọn họ đều nghỉ hè ở vùng nông thôn Tô Châu, bởi vì bà ngoại sống ở đây. Ngôi nhà lớn tĩnh lặng, ngoài đình viện đặt một chiếc ghế dài, Lâm Lung thường làm ổ trên ghế ngắm bầu trời.
Đó là thời gian
Đêm mùa hè vùng sông nước Giang Nam có sự yên lặng và hài hòa rất riêng.
Đáng tiếc, bầu trời đêm Thượng Hải quá cao quá xa, mặc dù khắp trời đầy sao nhưng vẫn không thể tìm lại được cảm giác đó.
“Không sợ ngã xuống sao?” Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, trong trẻo nhưng lạnh lùng, có cảm giác trấn an tâm trạng vô cùng hiệu quả.
Lâm Lung quay đầu lại, nhìn thấy ánh trăng chiếu sáng trên người anh, khuôn mặt anh tuấn thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc này, không ai nói gì.
Mãi cho tới khi Từ Ứng Hàn đi tới bên cạnh xà đơn, cúi đầu móc bao thuốc lá từ túi quần ra, anh cầm bật lửa xoay trong lòng bàn tay vài cái, lại bỏ cả hai vào túi quần.
Hai người cứ yên tĩnh như vậy, Lâm lung vẫn ngồi trên xà đơn của cô.
Từ Ứng Hàn dựa vào một bên xà đơn.
Xung quanh rất yên tĩnh, thi thoảng chỉ truyền đến tiếng côn trùng, chim kêu. Lâm Lung bỗng dưng cảm thấy, nếu cô không chủ động, Từ Ứng Hàn tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện trước.
Vì vậy trong không khí yên lặng chợt vang lên giọng nói có chút mất mát của cô gái nhỏ: “Đội trưởng, không phải anh đến để an ủi em sao?”
Cho nên là, có lời an ủi nào thì nói nhanh chút đi, em có thể nghe bây giờ.
Ai biết Từ Ứng Hàn đột nhiên cười khẽ một tiếng, hỏi lại: “Em muốn anh an ủi?”
Lâm Lung trợn to hai mắt, quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, chỉ tiếc trời đêm quá tối, cô chỉ có thể thấy mái tóc ngắn có chút xốc xếch của anh.
“Em có cảm thấy hối hận không?”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, trên đầu vẫn là trời sao an tĩnh, mặc kệ thời gian có trôi qua bao lâu, ngân hà vĩnh viễn không thay đổi.
“Em không biết.”
Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn cô, trong bóng đêm, Lâm Lung ngẩng đầu, lộ ra vùng cổ mảnh khảnh nhưng quật cường.
“Vậy thì cứ làm đi, khiến mình không thể hối hận, đạt đến trình độ khiến người khác ngậm miệng.”
Lâm Lung còn chưa lên tiếng, chợt nghe người đàn ông cười một tiếng.
“Đương nhiên nếu em không làm được thì những người cười nhạo em ngày hôm nay lần sau sẽ càng cười nhạo em lớn hơn. Xem kìa, thật ngu ngốc, quả nhiên như chúng ta nghĩ, một kẻ vô dụng.”
Lâm Lung mở to hai mắt.
“Cho nên, không nên bị người khác lấy sự ngu ngốc làm trò vui.”
Cô còn lâu mới là kẻ ngốc, Lâm Lung đưa tay sờ mũi mình.
Sau đó cô tung người, nhảy từ trên xà đơn xuống.
Lúc cô nhảy xuống, người đàn ông vẫn đứng dựa một bên xà đơn, lúc này mới cúi đầu nhìn cô.
“Còn có, anh không cảm thấy em là sỉ nhục của giới cổ điển.”
Lâm Lung gật đầu, đang muốn cười, chợt nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Từ Ứng Hàn: “Bây giờ em là thành viên của chiến đội I.W, không tới lượt người khác khoa chân múa tay với em.”
Lúc này đây, cô gái nhỏ thật sự nở nụ cười.
Ừm, bây giờ cô là người của chiến đội I.W.
Trên đường trở về, Lâm Lung và Từ Ứng Hàn nói về thầy của cô, đó cũng là người nổi tiếng trong nước, chỉ là suy nghĩ có chút cổ hủ mà thôi.
Cô thấp giọng nói: “Em biết ông ấy rất thất vọng về em, nhưng mà cuộc sống là của chính em.”
Thầy ôm hy vọng rất lớn với học sinh, Lâm Lung vẫn biết, tuy nhiên cô không phù hợp với chờ mong ấy.
Hơn nữa, khi có tin cô trở thành tuyển thủ eSports, nhà báo đã đi phỏng vấn thầy, vị này liền phá lệ nói càng nặng lời.
Cô hiểu được, nhưng cô sẽ không thay đổi.
Lúc này vừa đến cửa nhà chung, Từ Ứng Hàn đột nhiên dừng bước.
Lâm Lung cũng dừng lại theo, ánh đèn hành lang lách khỏi khe cửa, nhàn nhạt chiếu lên người anh, con ngươi người đàn ông đen nhánh, có loại ánh sáng bức người. Tay anh nắm thành đấm trong túi quần, ban đầu anh vẫn đứng thoải mái, lúc này đột nhiên hơi nghiêng về phía trước.
Anh nói: “Em biết trước khi chơi eSports anh làm gì không?”
Lâm Lung có chút sửng sốt.
Sau đó, Từ Ứng Hàn nói ra một cái tên mà bất kì ai cũng biết đó là trường đại học cao cấp nhất thế giới, anh nói: “Một ngày trước khi tới I.W, anh đã nhận được thông báo trúng tuyển của trường Offer.”
Lúc này cô gái nhỏ hai mắt tròn vo, tràn đầy kinh ngạc.
Từ Ứng Hàn hơi ghé sát, dùng loại ngữ điệu cô chưa từng nghe qua.
“Vậy nên giữa đường đổi nghề không phải chỉ có mình em.”