Edit: Vân
Beta: Tà + Huyên
Giọng cô gái nhỏ trong điện thoại rất ấm ức, mà Từ Ứng Hàn bên này đang ngồi trên ghế bỗng nhảy dựng lên. Nếu để những người khác trong chiến đội I.W thấy, chỉ sợ sẽ chết khiếp, bởi Hàn ca trước giờ luôn vững như Thái Sơn cũng có lúc hoảng hốt thất thố như vậy.
Anh lập tức phủ nhận: "Không có."
Lâm Lung khoanh chân ngồi trên giường, làn váy xòe ra xung quanh giống như đóa hoa đang nở rộ.
Rõ ràng mới sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị trang điểm chải chuốt kĩ lưỡng, vậy mà người này lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, thật sự rất quá đáng.
Chuyện quan trọng như vậy...
Lâm Lung có chút hụt hẫng, biết đâu chỉ mình cô thấy đây là chuyện quan trọng, còn với anh thì không hề.
Từ Ứng Hàn ngồi bên máy tính, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thượng Hải hôm nay có mặt trời lên cao chiếu sáng rực rỡ, đúng là thời tiết hợp cho hẹn hò. Chẳng qua, lúc sớm thức dậy, Từ Ứng Hàn bỗng có cảm giác do dự.
Hàn thần luôn kiêu ngạo, không ngờ cũng có ngày bị loại tâm tình này bủa vây.
Ngay tự ngẫm lại anh cũng thấy buồn cười, nhưng với anh mà nói, anh thật sự do dự bởi loại cảm xúc này. Nếu bây giờ Từ Ứng Hàn vẫn không hiểu rõ trái tim của mình thì anh chính là kẻ ngốc rồi.
Rốt cuộc anh thích cô từ bao giờ?
Câu hỏi này có lẽ ai "thích" một người cũng đều tự hỏi. Là từ khi người đó bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của mình, hay là góp nhặt từ mỗi ngày bầu bạn cùng nhau?
Nhưng có thể khẳng định ngay rằng, thứ tình cảm thích này không phải lúc bạn phát hiện thì mới có.
Nó tồn tại sẵn ở đó cho đến khi nồng đậm, khiến bạn không thể không chú ý đến sự hiện diện của nó.
"Lâm Lung, em có khỏe không?" Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Ứng Hàn chợt hỏi một câu hẳn là khá nhảm nhí.
Lâm Lung ở đầu kia vẫn còn cảm thấy hụt hẫng, thật lâu sau mới miễn cưỡng đáp một câu: "Em rất khỏe."
"Anh xin lỗi vì không thể bảo vệ em tốt." Dù là với tư cách là đội trưởng hay là người mà cô thích, để cho cô rơi vào tình huống đó khiến trong lòng anh hiện tại vô cùng áy náy.
Đúng là anh không thể bảo vệ cô, nếu anh có thể đi phía sau cô, nếu anh có thể quay đầu nhanh hơn chút nữa, nếu anh có thể ngăn tên biến thái kia gặp cô lần nữa, cô sẽ không phải tổn thương như vậy.
Lâm Lung vốn đang nghĩ chuyện anh quên cuộc hẹn, không ngờ lại nghe được câu xin lỗi đầy bất ngờ từ anh.
Đợi định thần lại, cô mới hiểu Từ Ứng Hàn đang xin lỗi chuyện cô bị tấn công bất ngờ. Cô gái nhỏ có chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Đây không phải do anh sai, không ai ngờ được chuyện sẽ xảy ra như vậy."
Sau một buổi tối nghỉ ngơi, Lâm Lung hầu như không còn hoảng sợ nữa.
Lúc này cô vẫn còn nói đùa được: "Nếu em sớm biết có chuyện như vậy, nhất định sẽ dùng bàn phím máy tính đập vào đầu hắn."
"Với hai cánh tay như cái que của em sao?"
Giọng Từ Ứng Hàn có chút bông đùa, để Lâm Lung khỏi buồn, anh bỗng đổi giọng tức giận: "Đảm bảo đập hắn bể đầu luôn."
Thế mà sau khi nói xong, cả hai không hẹn mà cùng cười phá lên. Từ Ứng Hàn hỏi: "Lâm Lung, còn muốn ra ngoài chơi không?"
"Muốn chứ, đương nhiên em muốn." Cô gái nhỏ không chút do dự trả lời, nhảy chân trần từ trên giường xuống.
Từ Ứng Hàn mỉm cười: "Chờ anh."
Sau khi cúp máy, chàng trai cúi đầu nhìn đồ mình đang mặc một lượt. Nào là áo thun trắng cũ và quần đùi đen, cả người mặc đồ ở nhà. Thế nên anh vội vàng đứng dậy, lập tức chạy về phòng. Cứ một bước nhảy hai bậc cầu thang, chỉ mất mấy giây anh đã leo lên tầng 2.
Anh đẩy cửa phòng ra rồi mở luôn tủ quần áo.
Mặc dù quần áo treo trong tủ đa số chỉ có mấy màu trắng, đen, xanh, nhưng anh vẫn nhanh chóng chọn được một bộ. Vì tiếng anh mở cửa lớn, cho nên Ngô Địch đang ngủ trong phòng bị đánh thức.
Anh ta kéo lại chăn mỏng trên người, ngáp một cái, lim dim buồn ngủ nhìn Từ Ứng Hàn, mơ màng hỏi: "Hàn ca, đang làm gì vậy?"
"Tôi ra ngoài một chuyến." Từ Ứng Hàn nói ngắn gọn, sau đó trực tiếp cởi áo ra, thay một chiếc sơ mi màu lam nhạt, sau đó là một chiếc quần dài màu đen.
Vốn là chàng trai mặc đồ trong nhà áo thun quần đùi, bây giờ bỗng biến thành đại soái ca đi đường người người ngoái nhìn, ngay cả Ngô Địch là con trai cũng muốn cảm khái một câu. Ở bên con người như vậy quả thật khiến anh ta bị đả kích lòng tự ái của giống đực mà.
Ngô Địch nửa ngồi trên giường, có ý hỏi: "Cậu chuẩn bị đi xem mặt đấy à?"
Lúc này Từ Ứng Hàn lại cầm keo xịt tóc trên bàn, xịt vài cái lên đầu.
Thứ đồ chơi hay ho này là do fans tặng Từ Ứng Hàn, cũng bởi anh thường xuyên phát sóng trực tiếp mà không sửa sang tóc tai, bê nguyên hình tượng trai thẳng không thích trang điểm mà đi.
Không ngờ Ngô Địch lại có thể thấy thời điểm anh chải chuốt, cho nên mới cảm thấy mới mẻ.
Từ Ứng Hàn nhìn mình một cái trong gương: "Đi ra ngoài một chuyến."
"Ăn mặc như vậy sao?" Ngô Địch nghi ngờ hỏi lại một câu, hiển nhiên không tin mấy câu trả lời qua loa này lắm.
Vậy mà Từ Ứng Hàn hiểu nhầm ý anh ta, cúi đầu nhìn lại mình một cái, không hiểu hỏi: "Như vậy sao là sao? Khó coi à?"
Ngô Địch dùng vẻ mặt "Cậu có phải Hàn thần của chúng tôi không?" nhìn anh, lắc đầu nói: "Không phải khó coi mà là quá dễ coi."
"À." Sau khi nghe được câu này, Từ Ứng Hàn lại khôi phục vẻ mặt bất biến.
Anh mở ngăn kéo, lấy chìa khóa ra, lúc này mới xoay người rời đi.
Lúc xuống lầu, vừa hay gặp phải Chu Nghiêu đang uống nước, anh ta đang bưng ly nước, nhìn Từ Ứng Hàn từng bước xuống cầu thang cũng phải ngẩn người.
Từ Ứng Hàn đi thẳng ra cửa đeo giày, lúc này Chu Nghiêu mới đuổi theo.
"Cậu ra ngoài à?" Chu Nghiêu nhìn cách ăn mặc của anh, hỏi.
Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn anh ra, kiểu như "Anh không biết sao còn hỏi?", Chu Nghiêu vội giơ tay: "Cậu ăn mặc như vậy khiến tôi cũng có chút hoài nghi về cuộc sống. Nhưng mà nói thật, Hàn ca cậu mặc như này soái lắm đấy. Phiền lần sau lúc chúng ta tham gia hoạt động thương nghiệp của chiến đội cậu cũng ăn mặc bảnh bao như vậy nhé."
Với đại diện nhà mình mà mỗi lần nghe đến phải tham dự hoạt động liền trưng ra bản mặt khó ưa, Chu Nghiêu cũng không biết làm thế nào.
Gương mặt đẹp như vậy, con người điển trai như vậy sao có thể có tính tình kém vậy được nhỉ?
Từ Ứng Hàn không phản ứng gì, mang giày xong liền đẩy cửa đi ra ngoài. Chu Nghiêu vội vàng kéo anh lại, thấp giọng nói: "Không phải tối nay chúng ta có hẹn đấu luyện sao? Không phải cậu nói Lâm Lung sẽ trở lại à?"
"Biết rồi." Chàng trai nói chắc như đinh đóng cột, làm cho Chu Nghiêu phải sửng sốt một chút.
Sau đó anh ta vui vẻ hỏi: "Cậu gọi điện cho Lâm Lung rồi sao? Em ấy chắc chắn sẽ trở lại chứ?"
Vậy mà Từ Ứng Hàn lại chẳng đáp một chữ, đẩy cửa rồi chuẩn bị đi luôn. Chu Nghiêu giận dữ ở sau lầm bầm: "Lần nào cũng như vậy, nói nhiều thêm một chữ thì chết ai à? Nếu không phải tôi ngại gọi điện cho Lâm Lung thì..."
Là quản lí của chiến đội, nghĩ đến việc đội viên mình vừa gặp phải, Chu Nghiêu cảm thấy vô cùng áy náy, cũng không còn mặt mũi nào gọi điện giục Lâm Lung trở về.
Từ Ứng Hàn không rảnh đáp lại tâm tư của Chu Nghiêu, đi thẳng ra bãi đỗ xe. Sau khi lên xe, cài dây an toàn, anh lấy điện thoại gửi cho Lâm Lung một tin nhắn thoại.
Anh không nói nhiều, chỉ ba chữ: "Anh tới đây."
Cô gái nhỏ đang đợi tin tức của anh, khi nhìn thấy tin nhắn trong Wechat liền cầm túi xách, đeo giày chạy ra ngoài.
Lúc cô xuống lầu, Kiều Y đang ngồi nói chuyện với người giúp việc trong nhà, thấy cô lật đà lật đật chạy xuống, còn dặn dò một tiếng: "Đậu Đỏ, chạy chậm chút, cẩn thận kẻo ngã."
"Mẹ, con ra ngoài đây." Lâm Lung vọt tới cửa, chuẩn bị mang giày.
Kiều Y hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Giờ này ư? Sắp ăn cơm trưa
"Dạ, con với bạn đi ăn trưa." Lâm Lung vừa mang giày vừa nói, biểu cảm vui sướng trên mặt cô gái nhỏ hoàn toàn không che giấu được.
Kiều Y nhìn cô, đột nhiên cười hỏi: "Bạn trai à?"
Lâm Lung đã mang giày xong, đột nhiên cả người như bị điểm huyệt, ngẩn người tại chỗ. Sau đó cô đưa lưng về phía Kiều Y, ngữ khí không đủ kiên định mà nói: "Không phải đâu mẹ."
Kiều Y bảo người giúp việc về phòng bếp, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Lung, nhìn cô bé trước mặt nay đã cao hơn mình một chút. Con bé ngốc nhà mình còn tưởng chút tâm tư này không ai nhìn ra, biểu cảm lộ hết trên mặt rồi.
Dù là một giường quần áo khi sáng hay bộ dạng vội vã lúc này của cô còn không phải dáng vẻ khi Kiều Y lần đầu hẹn hò với Lâm Lập Khâm sao.
"Dù thế nào thì Đậu Đỏ nhà ta cũng phải vui vẻ nhé."
Kiều Y kéo cô gái nhỏ xoay người, sửa sang váy cho cô lần nữa. Đây chính là điểm khác biệt giữa ba và mẹ. Nếu hôm nay Lâm Lập Khâm biết Lâm Lung muốn ra ngoài hẹn hò, nhất định hận không thể nhốt cô trong nhà, sau đó tìm cho ra thằng nhãi nào dám có ý đồ dụ cô đi mà đánh gãy chân chó hắn, xem hắn còn dám dụ con gái ông nữa không.
Vậy mà Kiều Y lại không phản đối, bởi chính bà cũng gặp Lâm Lập Khâm ở cái tuổi này.
Thật ra thì ở thời điểm mười tám tuổi, gặp người mình thích cũng không tệ, nói không chừng đó có thể là người dắt tay mình cùng đi hết đời lắm.
Không cần giống những người khác phải đi nhiều đường quanh co.
Hốc mắt Lâm Lung hơi nóng, bĩu môi nói: "Mẹ, mẹ nói như hôm nay con phải cưới chồng vậy."
"A, cưới chồng thì không được." Kiều Y không chút do dự nói. Dù bà là một người mẹ khoan dung thì cũng không thể để con gái lập gia đình sớm được. Kiều Y gõ nhẹ trên ót cô, "Nghĩ bậy gì đó."
Lâm Lung lè lưỡi, lúc này mới đi ra cửa.
Vì khu biệt thự này rất ít cho xe cộ bên ngoài đi vào, cho nên Lâm Lung đi thẳng từ cửa nhà đến cổng chờ Từ Ứng Hàn. Cô đã gửi địa chỉ nhà cho anh rồi.
Bảo vệ ở cổng thấy cô đứng dưới nắng, còn cẩn thận chạy ra hỏi: "Lâm tiểu thư, cô có muốn vào ngồi một chút không?"
Lâm Lung vội lắc đầu, nói tiếng cảm ơn, sau mới bày tỏ không cần.
Cô đi qua đi lại từ chỗ đứng đợi đến gốc cây bên kia những ba lượt. Cũng không biết có phải là do chờ đợi người mình thích hay không mà quãng thời gian này trôi qua chẳng thấy nhàm chán gì cả.
Lâm Lung cứ đi qua đi lại như vậy, gót chân trái dán mũi chân phải, cứ từng bước từng bước, giống như đang dùng chân đo vậy. Cô đo đạc quá nghiêm túc, ngay cả chiếc xe thể thao màu đen mờ dừng bên cạnh mình cũng không thấy.
Cho đến khi người trong xe từ từ hạ kính, nhìn cô bên ngoài.
Lâm Lung mặc chiếc váy liền trắng Kiều Y chọn cho cô, đôi chân thon dài trắng nõn xinh xắn lộ ra bên ngoài, làn váy tung bay, tràn đầy hương vị mát mẻ vui tươi.
Ngay cả trong không khí cũng phảng phất hơi thở của tuổi trẻ ngọt ngào.
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Lung quay đầu nhìn cửa xe bên cạnh, thấy Từ Ứng Hàn đang nhìn mình, kinh ngạc nói: "Đội trưởng, anh đến lúc nào thế?"
"Lúc em còn đang ngây ngốc." Từ Ứng Hàn vẫn dựa trên cửa sổ xe, bộ dạng nhàn nhã hiếm thấy.
Lâm Lung trợn to hai mắt, phản bác: "Em đâu có."
Từ Ứng Hàn đưa tay chỉ chỗ cô vừa đi qua đi lại, giương môi hơi cười: "Em đi qua đi lại vậy đấy."
Gò má Lâm Lung bỗng đỏ lên, cô còn tưởng anh vừa mới tới không lâu, ai ngờ bây giờ Từ Ứng Hàn nói thế, cô lại thấy thẹn quá hóa giận.
Vì vậy cô gái nhỏ nắm chặt túi xách, không thèm nói chuyện.
Từ Ứng hàn phải đẩy cửa xuống xe, nắm bàn tay cầm túi xách của cô, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
Từ Ứng Hàn kéo cô vòng qua đầu xe, mở cửa cho cô ngồi cạnh ghế lái, cài dây an toàn cho cô, lúc này mới về lại ghế lái.
Sau khi lên xe, Từ Ứng Hàn nhìn phòng an ninh được trang hoàng khá sang trọng kia, hỏi: "Sao không ở trong chờ anh?"
"Em sợ anh không nhìn thấy em." Lâm Lung thấp giọng nói.
Từ Ứng Hàn hơi nhíu mày, giữa hai hàng lông mày có sự vui mừng không nói nên lời, anh nhẹ giọng nói: "Có phải không chờ nổi muốn gặp anh không?"
Lâm Lung quay đầu nhìn anh, còn tưởng mình nghe nhầm.
Lúc này Từ Ứng Hàn đã nổ máy, chuẩn bị quay xe rời đi.
Dù anh không quay đầu, nhưng liếc mắt thấy cô gái nhỏ nhìn anh khiếp sợ, anh cười nhỏ: "Anh là vậy đấy."
Lâm Lung càng sửng sốt, nhưng liên hệ với câu ở trên, chẳng phải ý anh là anh không chờ nổi muốn gặp cô sao? Lâm Lung nghĩ đến khả năng này, cảm thấy gò má nóng vô cùng.
Sau đó, Từ Ứng Hàn quay xe xong, trước khi xe chạy, rốt cuộc anh cũng quay đầu nhìn cô.
Dường như anh đang xem trong lòng cô nghĩ gì.
Con ngươi của chàng trai đen nhánh, tràn đầy ý cười: "Phải, chính là không chờ nổi muốn gặp em."
Tác giả có lời muốn nói: Hai ngày không gặp, có phải Hàn ca càng thêm ngầu không?
Hàn ca: Cô cũng biết là hai ngày không gặp?
Đồng thiếu nữ tỏ vẻ: Là tôi sai, bây giờ tôi sẽ cho các người mỗi ngày đều gặp.