Edit: Malbec
Beta: Tà + Huyên
Buổi tối ngày hôm sau, mọi người tụ tập họp trong phòng huấn luyện.
Giải đấu đã đi đến tuần thứ năm, nhưng tin tức về giải đấu giữa các khu vực càng bùng nổ hơn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Vì Riot Games cân nhắc đến chuyện có quá ít giải thi đấu quốc tế, giải đấu giao lưu giữa các khu vực (*) cũng chỉ có Chung Kết Thế Giới mỗi năm một lần, nên quyết định tổ chức cuộc thi Intercontinental Cup (liên khu vực).
(*) Các khu vực và giải đấu
Bắc Mỹ: League of Legends Championship Series (LCS)
Châu Âu: League of Legends European Championship (LEC)
Đài Loan - Hồng Kông - Ma Cao: League of Legends Master Series (LMS)
Hàn Quốc: League of Legends Champions Korea (LCK)
Trung Quốc đại lục: League of Legends Pro League (LPL)
Mà so với giải đấu LPL thi đấu vì vinh dự chiến đội của mình, thì giải đấu Intercontinental cup thi đấu vì vinh dự toàn bộ khu vực, trong đó điểm tích lũy của mỗi đội trong nhóm nhỏ cộng lại chính là điểm tích lũy cuối cùng của khu vực đó.
Sau đó dựa theo điểm tích lũy, sắp xếp ra hạt giống một, hai, ba.
Hạt giống số hai, ba sẽ tiến hành vòng bán kết, đội thắng cuối cùng sẽ tiến vào trận chung kết tranh giải quán quân với hạt giống số một.
Nói cách khác, mỗi trận mà đội bạn đánh đều liên quan đến vận mệnh khu vực của bạn. Nếu như đội bạn thua những chiến đội khác thắng, vậy đội bạn đã liên lụy đến chiến đội khác.
Chiến đội xuất chiến tham gia Intercontinental cup đã được định ra từ sớm, chính là bốn chiến đội mạnh nhất giải đấu mùa xuân.
Lúc Lâm Lung đang xem quy tắc, đột nhiên hỏi Chu Nghiêu đang nói đến văng nước miếng tung tóe: “Nếu như bốn trận trước không phân thắng bại thì trận thứ năm ai xuất chiến?”
Quy tắc vòng bán kết và trận chung kết cũng rất thú vị, mỗi khu vực có bốn đội thi đấu, trong bốn trận trước không thể xuất chiến lần hai, nói cách khác nếu đội bạn đánh trận đầu thì những trận sau nhất định phải sắp xếp chiến đội khác ra sân. Đương nhiên thứ tự ra sân là áp dụng hình thức tự chọn, nói đúng là từng chiến đội của khu vực ra sân có thể do nhóm huấn luyện viên khu vực quyết định.
Cho nên đây không chỉ khảo nghiệm tuyển thủ mà còn khảo nghiệm huấn luyện viên, thậm chí rất có thể xuất hiện quy tắc điền kỵ đua ngựa (*).
(*) “Điền Kỵ đua ngựa” là câu chuyện về một cuộc cá cược đua ngựa thắng 1000 lượng vàng của Điền Kỵ - vị đại tướng tài ba của nước Tề khoảng năm 340 TCN, nhờ vào tài thao lược của vị quân sư nổi tiếng thời chiến quốc Tôn Tẫn. Nhân dịp Tề Uy vương cùng các công tử, vương tôn quý tộc nước Tề tổ chức đua ngựa, Tôn Tẫn bày cho Điền Kỵ đánh cược với Tề Uy vương một ngàn lượng vàng, rồi chia ngựa của Điền Kỵ lẫn ngựa của Tề Uy vương ra làm ba hạng Tốt, Trung bình, và Kém. Vòng đầu, Điền Kỵ cho ngựa Kém của mình đua với ngựa Tốt của Tề Uy vương nên chịu thua; vòng hai, lấy ngựa Tốt của mình đua với ngựa Trung bình của Tề Vương; và vòng cuối, lấy ngựa Trung bình của mình đua với ngựa Kém của nhà vua. Kết cục Điền Kỵ thắng hai vòng sau nên trở thành người thắng cuộc!
“Nhóm huấn luyện viên sẽ quyết định chiến đội xuất chiến cuối cùng.”
Giản Dịch bên cạnh chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói: “Chỉ định vị trí cõng nồi (nhận tội thay) nha, nếu thắng còn dễ nói, thua còn không phải là bị chửi đến không dám nhận mẹ sao.”
Lời này những người khác vô cùng đồng cảm.
Nếu như vì chiến đội của mình, có thua thì cùng lắm là bị fan nhà mình điên cuồng mắng một trận. Nhưng giải đấu thế này liên quan đến toàn bộ khu vực, ngộ nhỡ vì một mình bạn mà không thể vào trận chung kết hay không giành được quán quân.
Ha ha, nước bọt của cư dân mạng sẽ nói cho bạn biết cái gì gọi là bạo lực mạng thật sự.
Vừa nghĩ tới kết quả, người Giản Dịch run lên.
Cho dù là ngày hè chói chang này cũng hơi lạnh.
“Sao lại không nghĩ tốt đẹp hơn chút, ai nói chúng ta nhất định phải đánh tới trận thứ năm, nói không chừng chúng ta nhẹ nhàng giành được 3:0.” Chu Nghiêu liếc mắt nhìn cậu ta, ngôn từ chính nghĩa nói.
Vương Ngọc Đàn giơ ngón cái với Chu Nghiêu, rất chân thành nói: “Anh thật sự không nhìn người của khu vực bên cạnh sao. Đối mặt với bốn đội mạnh nhất giải đấu LCK, thế mà anh lại muốn tụi em giành lấy 3:0 trước bọn họ, hay lắm, hay lắm, cái này rất không thực tế.”
Intercontinental cup lần này tất cả có ba khu vực tham gia, khu vực Trung Quốc, khu vực Đài Loan còn có khu vực Hàn Quốc bên cạnh.
Trong trò chơi LoL này chắc hẳn không cần kể lại lịch sử huy hoàng của khu vực Hàn Quốc nữa. Chiến đội khu vực Trung Quốc từng hai lần tiến vào trận chung kết của Chung Kết Thế Giới nhưng cũng hai lần thua dưới tay đội ngũ Hàn Quốc.
Nơi đâu cũng có đội ngũ Trung Quốc thi đấu Chung Kết Thế Giới hàng năm bị đội ngũ Hàn Quốc về nhà.
Chính là huyết hải thâm thù, không đội trời chung.
Tuy mỗi lần đều hét khẩu hiệu vang dội nhưng khi gặp đội Hàn Quốc thì thua vẫn cứ thua. Thi đấu theo thể thức BO1 còn có thể đánh ngang tài cân sức nhưng mỗi lần đến BO5 gần như đều khiến bạn tuyệt vọng đến mức không nhìn thấy hi vọng.
“Anh thật sự có thể gia nhập gia tộc lạc quan đấy Chu Nghiêu.” Giản Dịch gật đầu, rất tán thành.
Chu Nghiêu tức giận, cầm máy tính bảng đập vào đầu mỗi người một cái, nói: “Đừng làm phiền anh.”
“Còn có lòng tin đối với chiến đội chúng ta như thế nào? Biết bây giờ chúng ta thắng mấy trận liên tiếp không?” Chu Nghiêu nhìn bọn họ một cái “Thắng bảy lần liên tiếp, chúng ta chỉ kém hai trận so với lịch sử khu vực có số trận thắng cao nhất, lên tinh thần cho anh.”
“Đúng vậy, giải đấu này chiến đội chúng ta cho dù là nhân viên phối hợp cũng có trạng thái rất tốt. Cho dù thật sự gặp đội Hàn Quốc, không hẳn là không có sức đánh một trận.” Lam Cảnh Trình tựa lưng vào ghế, nhún vai nói.
Ngô Địch gật đầu: “Mặc dù đây là thi đấu theo thể thức BO5 nhưng giống như BO1, chỉ cần chúng ta đánh trận của mình, giành được một trận, không bị chiến đội khác kéo chân phía sau, đến lúc đó dân mạng cũng không chửi chúng ta.”
“Dù sao trận đấu mọi người ứng phó toàn lực là được, đánh kém sẽ bị mắng, nên nếu không muốn bị mắng thì cố gắng một chút cho anh.”
Nói xong thời gian thi đấu Intercontinental cup, Ngư ca liền đến nói rõ với họ chuyện trận đấu. Vì cuối tuần bọn họ còn có một trận, đây cũng là trận đấu cuối cùng trước khi bọn họ tham gia Intercontinental cup.
Đối thủ là chiến đội A M7, thực lực ở mức độ hạng hai toàn bộ khu LPL.
Cho nên sau khi biết hết, Giản Dịch lại bắt đầu tìm tòi mỹ thực Đài Loan.
Cậu ta còn hỏi Lâm Lung: “Em từng đi Đài Loan chưa?”
Lâm Lung suy nghĩ một chút, gật đầu nhẹ, nói: “Đã từng đi ạ.”
“Vậy em biết chỗ nào có đồ ăn ngon không, ai cũng nói đồ ăn chợ đêm Đài Loan rất ngon.” Giản Dịch một bên xem hình ảnh trên máy tính, một bên là bộ dáng bắt đầu chảy nước miếng.
Lâm Lung lắc đầu: “Trước đó em chỉ đi qua Đài Loan một lần, vì biểu diễn nên cơ bản đều ở trong khách sạn và nơi biểu diễn, hầu như không có thời gian ra ngoài đi dạo chợ đêm.”
“Trước kia em đến Đài Loan biểu diễn?” Giản Dịch lập tức cảm thấy hứng thú.
Là thiếu niên nghiện game, hàng năm cơ hội ra ngoài của bọn họ có lẽ là kỳ nghỉ ngơi và lúc tham gia thi đấu thế giới.
Vào lúc này, mọi người sẽ nhớ tới thiếu nữ Mid của họ trước kia không phải học sinh cấp ba bình thường mà là thiếu nữ thiên tài dương cầm vô cùng nổi tiếng.
“Chơi dương cầm thú vị hơn hay là chơi game thú vị hơn?” Lam Cảnh Trình vốn dĩ ngồi phía sau cô, đột nhiên hỏi một câu.
Lâm Lung nghe thấy giọng nói của anh ta, có cảm giác chột dạ không hiểu được.
Thế là cô ngừng động tác click chuột, suy nghĩ: “Đều thú vị mà?”
“Cái thú vị nhất ấy?” Dường như Lam Cảnh Trình muốn truy hỏi kỹ càng sự việc.
Lâm Lung nhìn màn hình, sau đó khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh này, ban ngày hôm nay anh muốn ra ngoài cắt tóc. Vốn là anh có gọi Lâm Lung đi cùng, cuối cùng kết quả bị cô từ chối.
Bởi vì hai người họ cứ như hình với bóng như thế, không sớm thì muộn cũng bị người khác phát hiện không thích hợp.
Cuối cùng là Vương Ngọc Đàn đi cùng anh. Ai ngờ từ sau khi trở về, khuôn mặt tuấn tú kia lộ vẻ tôi rất buồn đừng có làm phiền tôi. Giờ phút này, anh mặc một bộ sơ mi trắng đơn giản, tóc đen gọn gàng, lộ ra cái trán đầy đặn, cả người nhìn phá lệ anh tuấn khoan khoái nhẹ nhàng.
Anh không chơi game mà chống cằm xem video thi đấu.
“Gặp mọi người, đồng đội tốt như thế.” Lâm Lung trả lời mang theo ý cười nhàn nhạt.
Giản Dịch bên cạnh văng tục trong nháy mắt, đưa tay lau khóe mắt, quay đầu nhìn cô nói: “Tiểu tỷ tỷ, câu nói này em có thể để lại đến ngày chúng ta lấy được quán quân Chung Kết Thế Giới rồi nói không? Anh tiết kiệm một chút nước mắt.”
“Lăn đi.” Lâm Lung đá vào ghế cậu ta, kết quả dùng sức quá mức, ghế Giản Dịch trực tiếp bay về phía Ngô Địch.
Thế mà Ngô Địch lại lập tức kéo đứt dây cáp, thế là trong nháy mắt phòng huấn luyện vang lên một tiếng rầm.
“Lâm Lung, em thật xấu xa, lúc em mới đến không phải thế này.” Vương Ngọc Đàn chơi game, sau khi bị rút mất dây cáp vô cùng đau đớn nói với kẻ đầu sỏ.
Nhưng mà cậu ta vừa nói xong, Từ Ứng Hàn ngồi bên cạnh quay đầu nhìn về phía cậu ta, lông mày nhíu lại, môi mỏng khẽ mở: “Sao nói nhảm nhiều vậy?”
Vương Ngọc Đàn: “...” SP Tiểu Vương bị sự bất công
Lâm Lung một bên nghe thấy, đáy lòng ngọt lịm, cho là anh tức giận, kết quả dạy dỗ SP người ta xong, đưa tay lấy điện thoại trên bàn, lại tiếp tục xem video thi đấu.
Không phải chỉ là không đi cắt tóc với anh thôi sao, có nhất thiết phải tức giận thế không?
Mặc dù Lâm Lung chưa từng yêu đương nhưng ít nhất cũng đã thấy heo chạy. Nên cô lấy điện thoại ra, gửi Wechat cho người ngồi bên cạnh.
“Còn tức giận sao?”
Ba mươi giây, anh vẫn không trả lời.
Một phút sau, anh vẫn không trả lời.
Thế là Lâm Lung lại gửi một tin nhắn: “Chúng ta nói chuyện chút được không?”
Lần này ngược lại đối phương lại chậm rãi trả lời: “Đi chỗ nào?”
Lâm Lung suy nghĩ một chút về địa điểm nói chuyện, nếu như nói chỗ an toàn nhất toàn bộ căn cứ, cô nghĩ tới nghĩ lui, hình là phòng của cô.
Thế là thiếu nữ không mang theo chút tạp niệm, gõ ba chữ vào điện thoại: “Phòng em.”
Cô vừa gửi đi thì nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh di chuyển ghế về phía sau, rồi cả thân hình mới đứng lên, đi ra ngoài.
Lâm Lung ngồi trên ghế, sửng sốt nửa ngày, lúc đang muốn hỏi anh làm gì vậy, Wechat lại vang lên.
“Còn chưa lên?”
Vậy cô đã biết hóa ra anh đứng dậy đi lên phòng mình.
Thế là cô cũng đứng dậy, nhanh chóng trở về phòng của mình.
Vừa đẩy cửa ra, một cách tay vươn ra từ cánh cửa đóng cửa trong nháy mắt, cô bị ngăn lại trên ván cửa, cổ tay bị anh giữ lại, cả người bị kẹp giữa anh và cửa, gần như không thể động đậy.
Lâm Lung ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đơn thuần nhìn anh như vậy, còn hỏi: “Hôm nay anh rất tức giận?”
Ai ngờ người đàn ông vùi vào vai cô trước, cười khẽ một tiếng, lúc ngẩng đầu trong ánh mắt đều là chế nhạo.
Anh nói: “Nếu như không như vậy thì anh có thể tùy tiện vào sao?”
Từ sau chuyện Lam Cảnh Trình tối hôm qua, Lâm Lung từ chối không cho Từ Ứng Hàn vào phòng cô.
Lại thêm hôm nay cô không đi cắt tóc với anh, nên cô cho là anh thật sự tức giận, đâu nghĩ tới tâm cơ người này sâu như thế, thế mà dùng chiêu lấy lui làm tiến này với cô.
Cô giơ tay muốn đánh anh nhưng gương mặt anh đã lại gần.
Ngũ quan anh tuấn của người đàn ông ngay trước mắt cô, con ngươi đen nhánh nhưng sáng bức người, mũi cao thẳng, ngay cả hình dạng đôi môi cũng vừa đúng hoàn hảo, làm sao mà anh lại có thể đẹp trai như vậy.
Thế là lúc Từ Ứng Hàn hôn cô, thiếu nữ đã quên mất cuối cùng vừa rồi muốn nói cái gì.
Anh buông cổ tay cô ra, ngược lại đưa tay ôm lấy cô. Cô mặc áo phông và quần đùi trong ngày hè, dưới áo phông rộng rãi là vòng eo không đủ một nắm tay, anh ôm lấy eo của cô cách lớp vải, đến khi động tác hai người quá gần gũi, vạt áo cô bị hất lên, bàn tay dày rộng kia không khỏi chạm phải da thịt cô.
Da thịt thiếu nữ tinh tế tỉ mỉ bóng loáng, kích thích giác quan của anh, giống như đánh một liều thuốc.
Khiến anh không dễ dàng muốn buông tay.
Cho đến khi bàn tay cẩn thận giống như đang thăm dò di chuyển trên cái hông của cô.
Trong đầu cô toàn là mộng, môi lưỡi vẫn dây dưa sít sao như cũ, anh tham lam không muốn từ bỏ bất kỳ chỗ nào, ôm eo cô thật chặt rồi mới nhẹ nhàng trượt lên.
Ở giữa lưng mảnh mai của thiếu nữ có nơi hơi lõm vào, giống như đang câu dẫn anh, khiến bàn tay anh lưu luyến ở đó không ngừng, không muốn rời đi.
Ngay tại lúc ngón tay anh chạm đến lớp vải sau lưng cô kia, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Vốn dĩ anh đang yên lặng mạnh mẽ hôn thiếu nữ, đột nhiên mở mắt ra.
Cô ôm anh thật chặt, không dám nói lời nào, đôi mắt trơn bóng lại vô tội và chờ mong nhìn anh như vậy.
Thế là bàn tay vốn đã cầm lấy nút thắt lại rụt về.
Anh ôm cô, khẽ nói bên tai cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Thế là lần đầu tiên, Từ Ứng Hàn trắng tay trở về dưới tiếng bước chân không biết là của ai.
**
Giải đấu cuối tuần, cho dù là fan hay bình luận viên đều cảm thấy trạng thái hôm nay của Từ Ứng Hàn vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là thăng hoa.
Thậm chí dưới tình hướng bốn người đối phương vây quanh có thể giết hai người rồi thành công chạy được.
Một loạt thao tác tuyệt vời này không thể nghi ngờ khiến anh chiếm được MVP trận đấu này.
Ai ngờ sau khi kết trúc trận đấu kết thúc, đúng lúc bọn họ gặp được chiến đội VG đang về phòng ngủ. Mid Trần Quân Kiệt một đầu tóc vàng cho dù đi phía sau cùng vẫn dễ thấy như cũ.
Vốn dĩ cậu ta đang đeo tai nghe, kết quả lúc nhìn thấy người chiến đội I.W đi tới đột nhiên trở nên hưng phấn.
Cậu ta chạy tới bên cạnh Lâm Lung, cười hì hì nói: “Piano, hai ngày trước khi kết thúc trận đấu không kịp xin Wechat của em thì đã bị quản lý kéo đi.”
Trận đấu hôm đó, bọn họ bị Lâm Lung một giết năm, người ta là người thắng ở lại phỏng vấn, bọn họ kẻ thua còn không mau về nhà khổ luyện đi.
Lâm Lung chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trần Quân Kiệt: “Trao đổi Wechat đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, nên giao lưu trao đổi nhiều chút, đến lúc đó cùng đánh đội Hàn Quốc thật tốt.”
Là một trong bốn đội mạnh nhất của giải đấu mùa xuân, chiến đội VG cũng sẽ tham gia Intercontinental cup lần này.
Trần Quân Kiệt nói muốn xin Wechat của cô trước mặt nhiều người như thế, lại thêm cậu ta rất đường hoàng, tất nhiên Lâm Lung không tiện từ chối. Thế là cô và Trần Quân Kiệt thêm bạn bè.
Vốn dĩ cô cũng không nghĩ nhiều, đến khi Từ Ứng Hàn trở về sau khi nhận phỏng nghe được chuyện này từ miệng Giản Dịch, người chỉ hận không thể để khắp thiên hạ đều biết Mid chiến đội VG câu dẫn Mid chiến đội chúng ta, sắc mặt anh trở nên rất đẹp.
“Thật sự là nhà chúng ta có con gái mới lớn, khó trách Fox lúc livestream nói muốn em lúc ba mươi tuổi mới được yêu đương. Hôm nay CJJ muốn xin Wechat của em, anh cũng có cảm giác cải trắng nhà mình bị heo ăn mất.”
Giản Dịch một bên tức giận nói.
Sau đó, Từ Ứng Hàn nhìn về phía cậu ta, Giản Dịch còn vô cùng ngây thơ hỏi anh: “Anh Hàn, anh nói xem có đúng không.”
Về phần Từ Ứng Hàn là con heo đã ăn mất cải trắng Lâm Lung kia bỗng nhiên cười lạnh.