Cho Phép Anh Thích Em

Chương 88


trước sau


Edit: Cỏ

Beta: Huyên + Tà

 

Phòng khách lớn như vậy, yên tĩnh giống như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

 


Là một người đàn ông chân chính, ngay cả Chu Nghiêu cũng có chút khâm phục Từ Ứng Hàn, cậu ta thật sự là chuyện gì cũng dám làm.

 

Lâm Lung nghe được câu này, trái tim giống như đột nhiên được ngâm trong đường mật, còn không ngừng sủi bọt, bầu không khí đều là hương vị ngọt ngào.

 

Lâm Diệc Hoài nhìn thẳng Từ Ứng Hàn, tính cách của anh không tính là lạnh lùng, chỉ là lúc này mặt không cảm xúc, nhìn thật sự dọa người.

 

Thật ra thì Lâm Lung đã sớm nghĩ đến, hai người bọn họ công khai, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn.

 

Ban đầu nghĩ rằng sẽ là fanclub, kết quả cô còn chưa kịp cảm nhận mưa rền gió dữ bên ngoài, Lâm Diệc Nhượng và Lâm Diệc Hoài đã thay phiên nhau khủng bố, khiến cô cảm thấy tình yêu nhỏ bé của cô và Từ Ứng Hàn không dễ dàng gì.

 

"Anh cả." Lâm Lung lại kéo vạt áo anh, nhẹ giọng gọi một tiếng.

 

May mà một bụng công kích muốn nói với người đối diện của Lâm Diệc Hoài còn chưa tuôn ra, đã bị cô nàng nhà mình kéo lấy tay áo.

 

Đây là vì sợ anh lại nói chuyện gì sao.


 

Lâm Diệc Hoài quay đầu nhìn cô, trên mặt thoáng lên một tia bất lực.

 

Chu Nghiêu nhanh chóng kéo những người khác đi, trước khi rời khỏi, đột nhiên nhớ ra tấm chi phiếu trắng của Giản Dịch. Khuôn mặt già nua của anh đỏ lên, hận không thể đạp lên phong hỏa luân, lập tức cao bay xa chạy.

 

Vì vậy, trong phòng khách rốt cuộc chỉ còn lại ba người.

 

"Đội trưởng Từ." Giọng nói của Lâm Diệc Hoài khách sáo lại lạnh nhạt, bày tỏ rõ ràng chúng ta cũng không phải quá thân quen.

 

Không ngờ Từ Ứng Hàn là người vẫn luôn mặt không biểu cảm, ngược lại khuôn mặt nhàn nhạt ý cười, "Gọi thẳng tên tôi là được rồi."

 

"Cậu và Lâm Lung..." Lâm Diệc Hoài mới nói được một nửa, đột nhiên Lâm Lung đứng bên cạnh giống như đi chân trần dẫm lên than nóng, cả người lo lắng không yên.

 

Cô đưa tay kéo cánh tay của Lâm Diệc Hoài, nhẹ giọng nói: "Anh trai, anh có việc gì cứ hỏi em."

 

"Là tôi thích Lâm Lung trước, cũng là tôi bày tỏ với em ấy."

 

"Về phần tại sao tôi lại thích em ấy, là anh trai Lâm Lung, anh hẳn là biết rõ hơn ai hết, em ấy xứng đáng được người khác yêu thích như thế nào."

 

"Còn có, mặc dù em ấy rất nhỏ, tôi cũng còn rất trẻ tuổi, nhưng tôi đã nghiêm túc nghĩ đến tương lai của chúng tôi. Gia đình tôi có truyền thống, yêu đương không lấy kết hôn làm tiền đề, đều là đùa bỡn lưu manh."

 

...

 

Lâm Diệc Hoài nhìn cô gái đứng ngoài xe, hạ cửa xe xuống, dặn dò: "Trở về đi, bên ngoài nắng lắm."

 


Lúc này Lâm Lung lại sinh ra cảm giác nhớ nhung không thôi, đôi mắt hơi ươn ướt, rõ ràng bọn họ đều ở Thượng Hải, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì cô huấn luyện ở căn cứ, cơ hội gặp mặt không còn nhiều như trước.

 

Thấy bộ dáng nhỏ bé của cô, Lâm Diệc Hoài không nhịn được nói: "Nếu không thì em về nhà với anh."

 

Quả nhiên Lâm Lung lắc đầu, vội vã nói: "Không được, tuần này còn có trận đấu, chiến đội không được nghỉ, sao em có thể trở về chứ."

 

Bởi vì giải đấu Intercontinental Cup cho nên tuần trước toàn bộ LPL không có thi đấu. Tuần này cuộc thi sẽ trở lại, vòng đấu bảng cũng sẽ tiến đến vòng cuối cùng.

 

Thứ bảy chiến đội I.W nghênh đón chiến đội hạng hai bảng A, TT.

 

Bởi vì chiến đội Vạn Nguyên hạng hai ở bảng A, hiện giờ điểm số của bọn họ bám rất sát, đoán chừng chưa đến trận cuối cùng, không thể đoán được rốt ruộc ai sẽ là hạng nhất bảng A.

 

Có lẽ cũng là lo lắng đến trận đấu rất quan trọng tuần này, vì vậy chiến đội không cho bọn họ nghỉ.

 

Lâm Diệc Hoài lại nói với cô vài câu, lúc này mới để tài xế lái xe rời đi.

 

Lâm Lung đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe màu đen chậm rãi đi xa, đến khi biến mất khỏi tầm mắt cô.

 

Cô quay đầu lại, thấy chàng trai đứng dưới ánh mặt trời. Ánh nắng Thượng Hải thật sự không phải đùa, vừa mới đứng ở cửa mấy phút, trên mặt đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

 

Nhưng cô nhanh chóng bước đến gần anh, ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói gì, chỉ là hàng mi dày vẫn luôn rủ xuống, cặp mắt bên dưới óng ánh trong suốt, cũng chứa đựng ngọt ngào không kể xiết.

 

Cô nói: "Hóa ra anh thích em như thế."

 

Không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định đắc ý.

 

Từ Ứng Hàn nghe những lời cô nói, xoay người muốn rời đi, trước khi đi còn đặc biệt để lại một câu: "Mới phơi nắng mấy phút thôi mà đã bắt đầu nói mơ rồi." 

 

Anh ỷ vào mình thân cao chân dài, bước mấy bước đã tới cửa nhà chung.

 

Không ngờ Lâm Lung đã không còn là cô gái hay xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai khi bị anh trêu đùa như trước đây.

 

Cô đuổi theo, trong nháy mắt khi anh mở cửa đi vào, chặn ở trước cửa, cản đường đi của anh.

 

Cô gái ngước gương mặt trắng như ngọc lên, đôi mắt đen nhánh như ngôi sao trên bầu trời đêm, mặc dù bây giờ là giữa ban ngày, cũng vẫn sáng tỏa. Cô nói: "Nhưng anh vừa mới nói, em xứng đáng được người khác thích."

 

Khuôn mặt vô cảm của Từ Ứng Hàn ửng đỏ lên rất đáng ngờ.

 

Anh đưa tay chuẩn bị đẩy cô gái đang chắn trước cửa ra, liền thấy cô nháy mắt mấy cái, giảo hoạt nói: "Anh còn nói yêu đương không lấy kết hôn làm tiền đề thì đều là đùa giỡn lưu manh. Cho nên đội trưởng à, anh muốn kết hôn với em sao?"

 

Kết hôn à, cô gái mười tám tuổi cho đến giờ cũng chưa từng cảm thấy từ này sẽ có quan hệ gì với mình.

 

Nhưng cô nên nên làm gì đây, lúc Từ Ứng Hàn nói câu này, đừng nói cô kinh ngạc, ngay cả Lâm Diệc Hoài cũng bị anh làm khiếp sợ.

 

"Hôm nay em nói hơi nhiều đấy." Từ Ứng Hàn mặt không đổi sắc trực tiếp đưa tay ôm lấy cô, sau đó đặt ở bên cạnh, đẩy cửa đi vào.

 

Lâm Lung đứng trước cửa, hét lên với chàng trai đang bước vào trong: "Em cũng không thích đùa giỡn lưu manh."

 


Đúng lúc Chu Nghiêu từ trên lầu đi xuống, đi ngang qua phòng khách, nghe được câu nói như vậy, Anh kinh ngạc nhìn Từ Ứng Hàn, lại nhìn cô gái đứng trước cửa hét vào bên trong.

 

Anh sửng sốt cả buổi, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: "Hàn ca, hóa ra cậu là người như vậy."

 

Từ Ứng Hàn nhìn vẻ mặt của anh ta, không cần hỏi cũng biết lúc này trong đầu anh ta đang nghĩ bậy. Anh cũng không để ý, trực tiếp lên lầu về phòng của mình.

 

Sau khi anh biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, Lâm Lung mới chậm rãi thong thả bước vào.

 

Chu Nghiêu chỉ lên trên lầu. "Hai người các người làm sao đấy?"

 

Mặc dù Lâm Lung cũng không phải kiểu con gái thích thể hiện, nhưng bạn trai của mình đáng yêu như thế, cô đã hiểu được cảm xúc của những kẻ khi yêu, thất sự khao khát muốn khoe khoang với thiên hạ, bạn trai của mình đáng yêu như thế nào.

 

Vì vậy cô cũng không nói nhiều, trực tiếp chạy lên lầu.

 

"Tô Hiểu Đàm." Lâm Lung gọi điện thoại cho bạn tốt, trực tiếp kêu.

 

Tô Hiểu Đàm vốn đang ở trong phòng học, giáo viên này trong lớp luôn rất nghiêm khắc. Mặc dù cô ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng lúc nghe điện thoại, vẫn phải nằm bò dưới bàn.

 

Cô nhỏ giọng nói: "Lâm Lung, có thể đợi tớ gọi lại cho cậu không?"

 

"Không được, Tô Hiểu Đàm, tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu."

 

Vừa nghe chính miệng cô nói như thế, Tô Hiểu Đàm ngẩng đầu nhìn giáo viên trên bục giảng, không nhịn được thở dài một hơi, sau đó cắn răng một cái, khom người chạy ra cửa sau.

 

Sau khi cô chạy trốn ra ngoài hành lang, lúc này mới thở ra một hơi, nói: "Chuyện gì quan trọng?"

 

Lúc cô đang nghĩ đến loại truyện kiểu như fans Từ Ứng Hàn đánh giết lên căn cứ, Lâm Lung lại ở bên kia điện thoại, cười khúc khích rất lâu, mới thấp giọng nói: "Hóa ra đội trưởng thích tớ như thế."

 

Vì vậy cô thuật lại nguyên vẹn lời hôm nay Từ Ứng Hàn nói với Lâm Diệc Hoài cho Tô Hiểu Đàm nghe.

 

Lâm Lung lăn lộn một vòng lại một vòng ở trên giường, ngay cả giọng nói cũng bay bổng.

 

Tô Hiểu Đàm chăm chú nghe cả buổi, cuối cùng thật sự không nhịn được, cô nói: "Lâm Lung, nói nãy giờ, là muốn khoe tình cảm của hai người với tớ à?"

 

Giọng nói trong điện thoại đột nhiên dừng lại, chỉ chốc lát sau, cô gái nặng nề ừ một tiếng.

 

"Tớ thật sự rất muốn nói cho mọi người biết, đội trưởng tốt bao nhiêu."

 

Tô Hiểu Đàm lệ rơi đầy mặt, cô mếu, cô thế nhưng lại dám ngang nhiên trốn tiết của giáo viên nghiêm khắc nhất khoa, sau cùng chỉ để nghe cô ấy nói Hàn thần tốt như nào.

 

Cô nhịn không được gầm nhẹ: "Cậu nghĩ tớ không biết sao? Tớ chính là fan não tàn của Hàn ca, cậu biết cái gì gọi là fan não tàn không? Chính là nam thần của tớ là đệ nhất thiên hạ."

 

Lâm Lung sửng sốt, ngốc nghếch cười hề hề, cuối cùng bưng gò má mình.

 

Điện thoại dán trên mặt cô, cô nhẹ giọng nói: "Hiện giờ tớ cảm thấy rất vui."


 

Tô Hiểu Đàm dựa vào tường, nghe giọng nói vui vẻ của cô gái ngốc nghếch bên kia.

 

Cuối cùng, Tô Hiểu Đàm vẫn không phá vỡ sự vui vẻ của cô, không nói cho cô ấy biết gió tanh mưa máu trên mạng.

 

Sau khi hai người họ công khai, dư luận trên mạng chẳng những không từ từ hạ nhiệt, ngược lại có xu hướng lan mạnh hơn. Cho dù là fan não tàn hay là fan có lý trí, hoặc là những người qua đường theo lẽ phải, cũng không nhàn rỗi.

 

Nhưng cuối cùng, có một bài viết nổi bật.

 

Chủ đề là "Hàn thần có người yêu tôi không quan tâm, nhưng tôi nghĩ cậu ta không nên công khai trong trường hợp này."

 

Người đăng bài này, đã bày tỏ quan điểm của mình trên topic.

 

"Chức quán quân Intercontinental Cup là cả khu vực thi đấu LPL giành được, mọi người rất vất vả mới đoạt được quán quân, kết quả lại bị loại tình cảm nam nữ này chiếm spotlight, tôi cảm thấy tôi thật sự không thể chấp nhận được."

 

Ban đầu fans buôn dưa của các chiến đội khác sau khi thấy bài post này, lập tức nói ra bức xúc của mình.

 

"Tôi là fans của Tạ thần, nói thật, thấy đứa trẻ ngốc nhà mình giành được quán quân bộ dạng vui vẻ, kết quả truyền thông như ong vỡ tổ đều đưa tin Hàn thần

và Piano yêu nhau."

 

"Con mẹ nó, thì ra không chỉ một mình thôi cảm thấy thế. Tôi còn tưởng lòng dạ mình quá mức hẹp hòi, chúc phúc thì chúc phúc, nhưng công khai trong trường hợp này, thật sự không thích hợp."

 

"Tôi xin cậu, Hàn thần là người thế nào? Anh ấy là loại người cố ý cướp danh tiếng của người khác sao? Anh ấy thực sự là rất vui khi giành được quán quân mới kích động công khai. Nếu như mọi người cảm thấy làm vậy là không tốt, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi."

 

"Lầu trên ghê gớm thật, người ta có bạn gái, cô tính là gì? Thay hắn nói xin lỗi, cô có khả năng để Từ Ứng Hàn đích thân xin lỗi à. Đúng là không biết xấu hổ."

 

Tieba vốn dĩ không thân thiện với các fan girl lắm, lúc này fan trả lời, cũng sắp bị cười nhạo phát điên.

 

Chu Nghiêu vô cùng để ý đến động tĩnh trên Tieba, kết quả thấy bài post này, hơn nữa có xu hướng càng ngày càng tăng.

 

Sau khi mọi người nghỉ ngơi, lập tức xuống lầu bắt đầu tiếp tục đấu hạng.

 

Lâm Lung vẫn không xuống lầu, thế nhưng Từ Ứng Hàn và Ngô Địch cùng nhau đi xuống.

 

"Xem cái gì đấy?" Từ Ứng Hàn bước tới bên cạnh cậu ta, cúi người nhìn lướt qua, Chu Nghiêu đang muốn thu về.


Sau đó anh thấy Từ Ứng Hàn dừng bước, xoay người, trực tiếp lấy điện thoại trong tay anh ta, động tác liền mạch lưu loát.

 

"Quên đi, quên đi, đám người trên Tieba này đều nói vậy thôi. Cậu xem một chút là được, đừng để trong lòng."

 

Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn, lúc này mới trả lại điện thoại cho Chu Nghiêu.

 

Thấy anh đi về phía phòng huấn luyện, Chu Nghiêu đuổi sát theo sau, "Bây giờ là lúc đầu sóng ngọn gió, cậu đừng làm loạn thêm nữa."

 

"Tôi làm loạn thêm cho anh à?" Từ Ứng Hàn liếc mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi.

 

Lời nói gợi đòn như thế, Chu Nghiêu thật sự không hiểu nổi tại sao cậu ta có thể nói ra miệng. Nếu không phải là cậu ta làm ra chuyện như vậy lúc trao giải, điện thoại của anh có đến nỗi nổ tung, tin nhắn Wechat đến mức bùng nổ không?

 

Chu Nghiêu hít sâu một hơi, kết quả còn chưa nói gì, chợt nghe Từ Ứng Hàn gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ừ, tôi biết rồi."

 

Cậu biết? Cậu biết cái gì?

 

Năm phút sau, bên dưới comment của fangirl kia xuất hiện một comment mới.

 

Woshixyh: Nếu mọi người nghĩ tôi đã cướp danh tiếng của việc đoạt giải quán quân lần này, tôi muốn xin lỗi tất cả các tuyển thủ của chiến đội khác, chuyện này thật sự là tôi suy nghĩ không chu toàn. Ngoài ra, tôi nói xin lỗi, cho nên làm phiền lầu dưới mắng cô gái này cũng phải xin lỗi cô ấy, tôi không biết bạn là ai, nhưng vừa lên đã chửi người khác, có lẽ bạn cũng không phải tốt đẹp gì."

 


Comment này khi được đăng lên, mọi người trong bài post đều điên lên.

 

"Tôi không tin, đây không phải là Hàn ca chứ? Hàn ca sao có thể tự mình trả lời."

 

"Nếu thật sự là Hàn ca, fan nữ này quá hạnh phúc rồi."

 

"Giả ư, không phải nói Hàn thần nổi tiếng lạnh lùng xa cách sao."

 

Mười phút sau, Từ Ứng Hàn phát livestream.

 

Anh vừa mở giao diện trò chơi, vừa phát livestream, lại còn mở ở phòng livestream trực tiếp của mình, lúc này màn hình gần như là dày đặc.

 

"Tieba?" Có người ở trên bình luận hỏi chuyện Tieba, sau đó chàng trai gõ trên bàn phím, gật đầu: "Ừ, ID kia là của tôi."

 

Không gì có thể so sánh với việc người trong cuộc chính miệng thừa nhận, ban đầu bài post cũng ầm ĩ dữ dội, đa số mọi người vẫn không tin Từ Ứng Hàn có thể tự mình trả lời thay.

 

"Tại sao lại trả lời cái kia?" Bình luận trên mạng hầu như đều muốn biết.

 

Lúc này Từ Ứng Hàn nhìn màn hình, biểu cảm bình tĩnh nghiêm túc, anh nói: "Bình thường tôi không xem Tieba, vừa rồi thấy bài post này và trả lời của bọn họ trong điện thoại của quản lý chiến đội chúng tôi. Tôi cũng suy nghĩ một chút, quả thật cảm thấy phải xin lỗi tuyển thủ của những chiến đội khác một chút. Bởi vì quán quân cũng phải là chuyện của một mình chiến đội I.W, tất cả mọi người đều có phần, tôi không nên để chuyện riêng tư của mình làm ảnh hưởng tin tức đạt giải quán quân."

 

Lúc này, những người khác trong phòng huấn luyện đều nhìn Từ Ứng Hàn bằng vẻ mặt hoảng sợ.

 

Trùm cuối của chiến đội lại thật sự đứng ra xin lỗi?

 

Còn chủ động xin lỗi.

 

"Ừ, cũng phải xin lỗi đội viên nhà mình." Đây là fan trên mạng đang hỏi đội của anh.

 

Giản Dịch rụt cổ lại, nhanh chóng nói: "Hàn ca, anh không cần xin lỗi, chúng em tuyệt đối ủng hộ hai người."

 

Đối với hành động chân chó này của Giản Dịch, bình luận trên mạng tất nhiên đều khinh bỉ.

 

Nhưng cũng có bình luận chỉ ra, Từ Ứng Hàn chắc chắn là bởi vì mất fans quá nghiêm trọng, cho nên mới phải trả lời trên Tieba, cố tình ra vẻ, muốn kéo fans lại.

 

Nhưng mà không ngờ, người nói lời này còn chưa bị quản trị viên block, còn tự lật thẻ bài của mình.

 

"Nếu như fans chỉ bởi vì tôi có người yêu mà không yêu thích nữa, tôi chúc các cô ấy cuộc sống vẫn tốt đẹp như trước. Trả lời chỉ là bởi vì tôi khôn quen nhìn nhiều người như thế bắt nạt một cô gái. Có chuyện gì chửi tôi là được, hãy tôn trọng fan của tôi. Tôi là một tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng là một người bình thường, thích một người cũng là việc rất bình thường. Cho nên có bạn gái cũng là việc một người bình thường sẽ làm."

 

"233333 anh sao có thể là người bình thường chứ."

 

"Đứa trẻ này có hiểu lầm gì với bàn thân mình à?"

 

"Hàn thần, rốt cuộc là ai nói với anh, anh là người bình thường?"

 

"Cũng bởi vì anh có người yêu, chúng em mới phát hiện không còn bình thường nữa."

 

Từ Ứng Hàn cau mày nhìn bình luận trên mạng, không nói gì nữa.

 

Lúc anh livestream, đừng nói là trò chuyện với fans, ngay cả mở miệng nói cũng ít, cho nên vẫn có danh hiệu streamer câm điếc. Không ngờ, hôm nay lại là lần đầu tiên nói nhiều như thế.

 

Đến khi trên màn hình có người hỏi, Hàn thần, anh thật sự thích Piano sao? Thích đến mức độ nào?

 

Chàng trai mặc áo phông màu trắng, ngón tay gõ trên bàn phím hơi dừng lại.

 

Sau đó anh nói: "Rất thích, thích đến mức muốn dành trọn đời này ở bên cô ấy." 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện