Edit: Hạ
Beta: Huyên
Bởi vì chuyện này Lâm Diệc Nhượng đã mấy ngày không liên lạc với Lâm Lung.
Ngay cả người hâm mộ của anh cũng từ bỏ giải thích, bày tỏ đứa nhỏ nhà mình chỉ là có chút lòng hư vinh, mong mọi người hiểu cho.
Tối thứ sáu, sau khi mọi người kết thúc huấn luyện, Lâm Lung đứng dậy đi đến phòng bếp rót nước.
Mấy ngày nay huấn luyện thi đấu, không thể nói không tốt, nhưng cũng không thể gọi là tốt. Ngày mai là một vòng đấu đối kháng mới. Bây giờ chiến đội I.W có thành tích chiến thắng đứng đầu trong bảng.
Chiến đội NBG xếp thứ hai với chính trận thắng và hai trận thua.
Đối với bảng A, chiến đội Vạn Nguyên và chiến đội TT lần lượt đứng thứ nhất và thứ hai.
Bởi vì vẫn còn một vòng thi đấu nội bộ, cho nên thứ hạng cuối cùng vẫn chưa quyết định, thậm chí ngay cả ai có thể vào vòng playoff cũng hoàn toàn chưa có quyết định.
“Xin lỗi, ngày mai tôi không đi được, có trận đấu.”
Lâm Lung vừa cầm ly nước đi ra, đã nghe phía ngoài có tiếng người gọi điện thoại, âm thanh này có chút uể oải, tựa hồ một bộ dạng rất mệt mỏi.
Chờ khi cô đến gần hơn, thấy Lam Cảnh Trình đứng cạnh cửa sổ, một tay cầm điện thoại để bên tai, một tay khác để trước mặt. Nhẹ nhàng nắm chặt, buông ra, nắm chặt lại lần nữa buông ra.
Lâm Lung đứng tại chỗ, nhíu mày một cái.
Lam Cảnh Trình rất nhanh đã chú ý tới Lâm Lung, dường như cùng người ở đầu dây bên kia nói đôi câu sau đó cúp điện thoại.
“Lâm Lung.” Anh ta đem điện thoại di động bỏ vào túi quần, cười chào hỏi.
Lâm Lung cầm ly nước trong tay, suy nghĩ một chút, do dự hỏi: “K thần, có phải cái tay bị thương của anh tái phát hay không?”
Lúc Lam Cảnh Trình ký hợp đồng với chiến đội I.W đã từng thẳng thắng nói qua, tay anh bị thương rất nghiêm trọng. Mùa đấu trước anh không ký với bất kỳ chiến đội nào cũng vì nguyên nhân này.
Nhưng bởi vì lúc này anh không muốn từ bỏ, hơn nữa tình huống trị liệu dần khả quan, nên anh mới trở lại.
Lam Cảnh Trình thấy cô cau mày, vẻ lo âu, giơ một ngón tay đặt bên mép, thấp giọng nói: “Suỵt, không có chuyện gì lớn, cho nên không cần nói cho người khác.”
Mặt Lâm Lung đầy vẻ không đồng ý, Lam Cảnh Trình thấy chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh giải thích: “Thật sự không nghiêm trọng vậy đâu, anh Lam của em chưa yếu ớt đến vậy. Huống chi ngày mai chưa chắc anh phải ra sân, cho nên đừng lo lắng.”
“Bác sĩ của anh hẹn anh lúc nào đi kiểm tra?” Lâm Lung hỏi.
Thấy cô phải hỏi đến cùng, Lam Cảnh Trình đành phải nói đúng sự thật: “Trước cuối tuần này là được, cho nên anh mới nói không nghiêm trọng như vậy.”
“Ừ, ngày mốt đi đi, nếu như anh không đi, em sẽ tố cáo với đội trưởng.”
Lâm Lung ngẩng đầu, mặt đầy vẻ chính khí.
Lam Cảnh Trình nhìn cô bé trước mặt đem Từ Ứng Hàn trở thành thượng phương bảo kiếm, nhất thời cảm thấy buồn cười, nhưng mà trong lòng vẫn thấy ấm áp.
Ngày thứ hai, chính là cùng chiến đội Lucky Star thi đấu.
Hiện tại Lucky Star ở bảng B xếp hạng thứ tư, thuộc diện có thể đi tiếp vào playoff, tuy nhiên lại là một thứ hạng nguy hiểm.
Nhưng mà Lucky Star là một chiến đội có năng lực tranh chấp rất mạnh, sức bền cũng lớn, không ít lần xuất sắc đảo ngược tình thế. Trận đấu của họ sẽ kéo dài đến cuối cùng, vì họ không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng.
Đối với đội ngũ như vậy, mọi người tự nhiên sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Chẳng qua là lúc Lâm Lung lên xe, ngồi tại chỗ, không yên tâm nhìn sang Lam Cảnh Trình.
“Nhìn cái gì?” Từ Ứng Hàn đưa tay nắm cằm cô, đem đầu thiếu nữ xoay về phía mình, thấp giọng nói: “Không cho phép tùy tiện nhìn người khác.”
Lâm Lung sững sốt một giây, sau đó bật cười.
Cô thấp giọng nói: “Anh là tổng tài bá đạo à?”
“Ừ,” Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, Lâm Lung ngứa ngáy đưa tay chọc chọc gò má anh.
Gò má Từ Ứng Hàn đại khái như mông cọp cái vậy, bình thường ai dám đi sờ loạn. Nhưng giờ phút này, Lâm Lung không chỉ đưa tay sờ, còn dám nhéo.
Vương Ngọc Đàn ngồi ở hàng phía sau, thật sự là không nhìn nổi.
Cậu ta đưa chân khẽ đá lưng ghê Lâm Lung, thở dài nói: “Bà cô, cho con đường sống đi.”
Vốn cẩu độc thân nhìn tình nhân người ta ân ái ve vãn đánh yêu cũng rất bất đắc dĩ, kết quả vai nam chính lại còn là Hàn ca, loại cảm giác này thật không nói nên lời.
“Không cho.” Lâm Lung mắt đầy ý cười nhìn Từ Ứng Hàn.
Vương Ngọc Đàn ngã lên ghế, hô lớn: “Tôi tuyên bố chiến đội I.W hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt, tôi cũng muốn tìm một cô gái, tôi cũng muốn yêu đương.”
“Toàn mơ mộng giữa ban ngày, ngồi yên nhanh lên, xe lập tức chạy.”
Chu Nghiêu đi lên xe thấy cậu ta đang gào rú như quỷ khóc thần sầu, liền tặng cậu ta một đập.
Vì vậy bạn nhỏ Vương Ngọc Đàn đang phản kháng cứ như vậy không tiếng động tắt ngúm.
Hôm nay Lâm Lung một lần nữa bước vào trung tâm thi đấu Espost, sớm đã quen thuộc. Bởi vì hôm nay là trận đấu của bọn họ xếp thứ hai, cho nên cần chờ hai đội thi đấu trước đó kết thúc mới có thể chính thức bắt đầu.
Cũng may đợi cũng không lâu, chiến đội VG lấy tỉ số 2:0 ung dung chiến thắng.
“Tốt lắm, chuẩn bị một lát ra sân.” Chu Nghiêu xem tình huống trên ti vi, đứng lên thúc giục mọi người.
Lâm Lung cởi áo khoác ra, bên trong phòng nghỉ có điều hòa không khí rất đầy đủ, nhưng bên trong trường đấu thì chưa chắc.
Hôm nay đội hình mở đầu vẫn là năm người Ngô Địch, Giản Dịch, Lâm Lung, Từ Ứng Hàn cùng với Vương Ngọc Đàn.
Khi năm người bọn họ bước vào sân, người hâm mộ đã chờ đợi từ lâu nhất thời hét lên. Trong sân nhất thời sáng lên một mảng đèn cổ vũ, tiếng tiếp ứng của người hâm mộ làm người ta không thể phớt lờ.
Ghế bình luận viên là hai người đã hợp tác lâu với nhau, Minh Phong và Kỳ Tập.
Minh Phong nói: “Được rồi, trận đấu kế tiếp là cuộc tranh tài của chiến đội Lucky Star và chiến đội I.W, tôi tin là người ở hiện trường hay người xem qua màn ảnh đều đã chờ đợi rất lâu rồi phải không?”
Kỳ Tập: “Đến lúc này, chiến đội I.W vẫn như cũ duy trì thành tích toàn thắng trong cả mùa đấu, dù là bình luận viên chúng ta hay người hâm mộ đều rất muốn biết thành tích toàn thắng này của họ có duy trì được đến khi mùa đấu kết thúc hay không.”
Minh Phong òa một tiếng, cười nói: “Anh nổi tiếng độc mồm độc miệng, hôm nay mà có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tôi sợ anh không đi ra khỏi đây được đâu đấy.”
“Không muốn đâu.” Kỳ Tập hô to một tiếng.
Lúc này trong sân đã bắt đầu tiến vào giai đoạn BP, biểu cảm trên mặt tuyển thủ hai bên đều rất nhẹ nhàng.
Ai ngờ thời điểm trận đấu chính thức bắt đầu, bọn họ lại gặp phải vấn đề.
Lucky Star không biết có phải đã rút kinh nghiệm từ trận tranh giải tuần trước, biết TOP và JG của chiến đội I.W không có trạng thái tốt. Mới năm phút mở đầu đã lên đường TOP gank ba lần.
Ngô Địch bị chết một lần, đến lần thứ ba phải dùng dịch chuyển mới miễn cưỡng chạy thoát thân.
Cũng may đường MID và BOT vẫn duy trì ưu thế.
Sợ xuất hiện vấn đề như lần trước, Vương Ngọc Đàn trực tiếp gọi Giản Dịch lên đường TOP giúp Ngô Địch, ít nhất cũng giảm bớt một chút áp lực của TOP.
Chẳng qua không biết là năng lực hành động của đối phương tốt hay là năng lực phòng Gank mạnh.
Giản Dịch lên đường TOP hai lần, đối phương tình nguyện mất một đám lính cũng lập tức rút lui ra khỏi trụ, không cho Giản Dịch bất kỳ cơ hội nào.
Vì Lâm Lung ngồi bên cạnh Giản Dịch nên có thể cảm giác được cậu đang nôn nóng, lập tức mở miệng nói: “Đừng gấp, em và BOT đều đang có ưu thế, chúng ta có thể thắng.”
Cũng may, cuối cùng nhờ vào lợi thế của Mid và Bot, đem lại chiến thắng cho ván này.
Nhưng mà loại vận may này không kéo dài đến ván thứ hai. Lucky Star giống như tìm được bí quyết, bắt đầu chơi mạt chược ở đường TOP, không kể đến JG vẫn luôn “quan tâm” đến đường TOP.
Thậm chí khi Lâm Lung đối đầu với địch, mấy lần nhìn thấy Gario biến mất sau đó lại xuất hiện ở đường TOP.
Giản Dịch bởi vì giúp Ngô Địch mà cũng bị đánh chết một lần.
Trong lúc nhất thời Top và JG đều lâm vào hoàn cảnh xấu. Đặc biệt bởi vì JG không dẫn tiết tấu nổi, ảnh hưởng đến toàn đội vô cùng lớn.
Đến phút thứ hai mươi, đối thủ đã đặt mắt quan sát ở hố Baron, lại lấy thế nhanh như sấm chớp không kịp bịt tai, cướp Baron.
Ngay cả Minh Phong ngồi ở ghế bình luận cũng lắc đầu nói: “Ván này chiến đội I.W đặt mắt quan sát thật không tốt, hố Baron bên này hoàn toàn bị Lucky Star nắm trong tay, chuyện Baron bị cướp, dám chừng bọn họ cũng không nghĩ tới.”
Bởi vì con Baron này nên kinh tế vốn đang ngang hàng đã bị kéo giãn khoảng cách.
Ván thứ hai, không ngoài dự liệu của mọi người, thua.
Lúc này sóng gió tuần trước vất vả lắm mới lắng xuống lại lần nữa nổi lên.
“Ván này TOP và JG không hề có tiết tấu nào, Mid cùng Bot không có ưu thế tuyệt đối, quả nhiên là thua. Sự thật chứng minh, đây vẫn là hoạt động tập thể."
“Khoan hãy nói, nhanh chóng đổi Giản Dịch xuống đi, ván này càng xem càng cay mắt.”
“Ván này công nhận đánh thật tệ, tôi đoán là I.W sẽ thua.”
“Không thể nào đâu, I.W vẫn còn có K thần, nhất định sẽ đem K thần lên.”
Mặc dù ván thứ hai thua, mọi người chửi mắng cứ chửi mắng, nhưng mà không có quá nhiều lo lắng. Dẫu sao chiến đội I.W còn có JG khác, JG này không được, vậy thì cử một người khác lên.
Chẳng qua là người hâm mộ không biết là hiện giờ trong phòng nghỉ của chiến đội I.W đang phát sinh một trận tranh chấp.
Ngư ca vốn đã sắp xếp Lam Cảnh Trình ra sân.
Lam Cảnh Trình còn chưa kịp đứng dậy đã bị Từ Ứng Hàn ở phía sau đè lại.
Người đàn ông mặt không đổi sắc mà nhìn mọi người, ngũ quan thâm thúy giờ phút này thoạt nhìn nghiêm túc đến đáng sợ, môi mỏng khẽ động, nói ra hai chữ: “Không được.”
Với tư cách đội trưởng của chiến đội, cho tới bây giờ Từ Ứng Hàn chưa từng ở trước mặt mọi người từ chối quyết định của Ngư ca.
Cho nên sắc mặt Ngư ca lúc này cũng trầm xuống.
Giản Dịch ở một bên rũ đầu, nhìn không ra thần sắc.
Lâm Lung và Vương Ngọc Đàn ngồi ở một bên, không dám nói lời nào, cản bản không giúp được gì.
Chu Nghiêu cũng có chút sốt ruột, nói: “Hàn ca, cậu đừng làm loạn, để cho K thần ra sân thay thế, đây là quyết định bình thường của huấn luyện viên.”
“Giản Dịch.” Từ Ứng Hàn đột nhiên gọi một tiếng, nam sinh to lớn ngồi bên cạnh, bị anh gọi ngẩng đầu lên.
Từ Ứng Hàn nhìn cổ tay Lam Cảnh Trình nói: “Cổ tay K thần bị
Lời này vừa nói ra Chu Nghiêu cũng khiếp sợ trợn to hai mắt.
“Tại sao không ai nói với tôi vậy?” Chu Nghiêu từ đáy lòng cảm thấy mình làm quản lý thật sự là không hợp cách.
Thậm chí ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết.
Lam Cảnh Trình quay đầu nhìn về phía Lâm Lung, thiếu nữ mặt đầy kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt anh mới lập tức xua tay: “Thật sự không phải em nói.”
“Đừng trách em ấy, không phải em ấy nói cho tối.” Từ Ứng Hàn thấp giọng nói.
Lam Cảnh Trình đột nhiên cười khổ một tiếng, bỗng dưng ngộ ra, gật gật đầu: “Tôi nên nghĩ đến sớm hơn, bác sĩ này là chính cậu giới thiệu cho tôi.”
Bởi vì bác sĩ của anh là cấp bậc chuyên gia, muốn hẹn trước cũng rất khó, ban đầu Lam Cảnh Trình chính là nhờ vào quan hệ của Từ Ứng Hàn mới có thể được vị bác sĩ này chữa trị, cho nên lúc này anh cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Cậu có biết vấn đề của cậu nằm ở đâu không?” Từ Ứng Hàn hỏi Giản Dịch.
Thật ra thì bất kể là kỹ thuật hay việc điều khiển tướng Giản Dịch đều không có vấn đề. Có điều dường như tâm lý xuất hiện tật xấu, chỉ cần đến lúc quyết định thắng bại, I.W có thói quen thay Lam Cảnh Trình ra sân.
Từ đó làm Giản Dịch sinh ra một loại tâm lí ỷ lại.
Không sao cả, trận này thua, sau đó có thể đổi người.
Một tuyển thủ không đánh được những trận đấu quyết định, một tuyển thủ đến phút mấu chốt liền tuột cương, vĩnh viễn không đi được xa. Có lẽ bọn họ có thể mang theo Giản Dịch như vậy toàn thắng ở quốc nội, thậm chí là đoạt quán quân giải đấu mùa hè.
Nhưng một khi đến thi đấu giải quốc tế, đối mặt với các đội ngũ ưu tú trên toàn thế giới, những đội Hàn Quốc như lang như hổ kia thì sẽ như thế nào?
Nếu thương tích trên tay Lam Cảnh Trình lần nữa tái phát, không có cách nào đánh trận quyết định được thì sao?
Anh là đội trưởng nhưng cũng không thể chỉ nghĩ đến một người, anh phải dẫn cả đội cùng đi, càng đi càng xa.
“Huấn luyện viên, tôi cảm thấy ván này K thần không thích hợp lên, cứ tiếp tục để Giản Dịch đánh đi.” Từ Ứng Hàn nói với Ngư ca.
Nếu tay Lam Cảnh Trình bị thương, Ngư ca cũng không muốn làm chuyện giết gà lấy trứng, chỉ đành phải gật đầu.
Từ Ứng Hàn lần nữa nhìn người cúi đầu như đứa bé lớn, đưa tay đè lên bả vai anh, thấp giọng nói: “Cũng không phải chỉ có K thần mới đánh được trận phân thắng bại, cậu cũng có thể như vậy. Mọi người chúng ta tin tưởng cậu có thể.”
Giản Dịch không lên tiếng.
Cho đến khi Từ Ứng Hàn cười nhẹ một tiếng: “Nếu thua thì sao chứ, chúng tôi gánh cùng cậu.”
Sau khi trận thứ ba chính thức bắt đầu, khi thấy vẫn là Giản Dịch xuất hiện trong trường đấu, cả hai bình luận viên cũng có chút kinh ngạc.
Minh Phong lắc đầu cười nói: “Không giống phong cách của chiến đội I.W, tôi cho là ván này họ sẽ thay đổi JG.”
Kỳ Tập cười nói: “Có lẽ đây là ưu điểm của Ngư ca, tuyệt đối tin tưởng tuyển thủ của mình.”
Lần đấu thứ ba bắt đầu, tất cả mọi người đều phát hiện Giản Dịch so với hai trận trước chủ động hơn, mà không còn một mực ở rừng farm.
Thậm chí cậu ta còn chủ động đến đường TOP gank đối phương.
Bởi vì ván này đối thủ bị cấm dùng Gallio, MID đối phương không có cách nào tiếp viện nhanh, bị Lâm Lung khóa ở đường MID.
Cho nên các lane đang trong tình thế 2v2, I.W chiếm thế thượng phong.
Chẳng qua là thế cục tốt đẹp này kéo dài không quá lâu, rất nhanh Giản Dịch bắt đầu mất tiết tấu.
Quái cậu ta muốn farm vài lần bị đối phương cướp, một lần là F6, một lần là heo, một lần lại là sói.
Mười chín phút bốn mươi giây, lúc Baron sắp đổi mới, bởi vì sơ xuất, Giản Dịch bị đối phương thừa cơ hội, ba người MID, TOP, JG hợp lực hạ gục.
Sau đó Lucky Star lập tức chiếm Baron, không lãng phí chút thời gian nào.
Ngô Địch lúc này đang ở đường BOT, bởi vì vừa sử dụng dịch chuyển cho nên phải mười giây nữa mới có thể sử dụng trở lại.
Cho nên khi anh ta dịch chuyển đến nơi, đối thủ đã hạ được Baron.
“Đừng gấp gáp”. Từ Ứng Hàn vẫn luôn trầm mặc cất tiếng nói.
Nhưng càng như vậy, tình thế càng ngày càng không tốt. Khi bùa Baron hết hiệu lực, tỷ lệ đầu người trong sân là 2:6, kinh tế thua khoảng 4000.
Lâm Lung mở giao diện ra nhìn một chút, cô bị đánh chết một lần.
Từ Ứng Hàn chính là không đánh chết, không chết, không trợ công.
Số xác lính của anh hoàn toàn không kém ADC bên kia, vàng cũng ngang ngửa nhau.
Cho nên 4000 vàng đó chủ yếu tập trung ở MID, TOP, JG ba người. Tình huống này làm cho trạng thái của Lâm Lung cũng có chút phập phồng.
Phút 38, MID của chiến đội I.W tìm được cơ hội mở combat, lấy 1 đổi 3. Sau đó họ lập tức quay lại chiếm Baron.
Vì vậy tình cảnh chênh lệch 6000 vàng lập tức giảm xuống còn 3000.
Phút thứ 42, hai đội gặp nhau ở chỗ rồng ngàn tuổi.
Lần này bởi vì chỗ đứng của Vương Ngọc Đàn có vấn đề, bị đối phương hợp lực giết chết. Bởi vì thiếu SP bảo vệ, Từ Ứng Hàn trở thành người thứ hai tử trận.
Cuối cùng đợt combat này, bọn họ lấy 3 đổi 1.
Như vậy, trận đấu kéo dài đến phút thứ 52, hai bên không ngừng tranh đoạt tài nguyên trên bản đồ, lợi dụng bùa Baron hoặc rồng ngàn tuổi muốn chiếm cao điểm đối phương.
Đến phút thứ 55, hai bên gần như cùng lúc đánh rồng.
Chiến đội I.W lựa chọn đánh Baron, Lucky star lại chưa đến cướp, mà trực tiếp bỏ Baron, lựa chọn rồng ngàn tuổi.
Hơn nữa bọn họ có ưu thế về lính, con nên so với bùa Baron, họ lựa chọn rồng ngàn tuổi.
Mỗi bên chiếm được thứ mình muốn, trở về thành bổ sung trang bị.
Ai cũng biết, đây chính là một đợt chiến cuối cùng.
Vì vậy khi trận đấu diễn ra được 56 phút, hai bên gặp nhau ở MID, lần này Lucky star không do dự tiến lên trước. Ulti của Sejuani của Giản Dịch chuẩn bị ném lên người ADC đối phương, ai ngờ đối phương vừa chạy vừa dịch chuyển, làm cậu ta đánh trượt.
Lâm Lung tử trận đầu tiên, SP bị giây sát, Từ Ứng Hàn miễn cưỡng giết được MID đối diện, lại bị ADC phun chết.
Một màn combat hoàn hảo 1 đổi 4.
Lucky star xông thẳng vào cao điểm, phá thủy tinh.
Lúc Lâm Lung nhìn thấy trụ thủy tinh nổ mạnh, đột nhiên trên màn hiện lên thông báo.
[I.W Key đã rời khỏi trò chơi.]