*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một cái chớp mắt như vậy, Quý Nguyên cảm thấy Chu Diễn trước mặt này chính là người tùy ý khống chế cuộc sống đời trước của anh, tùy tiện xâm phạm không gian an toàn của anh, tự mình quyết định lại cho là đương nhiên lẫn lộn trong chuyện đến gần hay xa lánh trong quan hệ của hai người.
Chu Diễn buông lỏng tay một chút, tạm thời đặt đôi đũa đang cầm trong tay lên chén, tay cậu thả lại trong túi, để tránh Quý Nguyên nhìn thấy nắm đấm nổi đầy gân xanh của cậu lúc này.
Trong lòng có vô số giọng nói dụ dỗ Chu Diễn, nói cho cậu biết Quý Nguyên sẽ hôn môi với người khác, sẽ thân mật với người khác, cho nên không bằng vây anh lại trong thế giới của bản thân, không bằng giấu Quý Nguyên đi. Tâm ma như vậy đã quấn Chu Diễn hai đời, cậu thường xuyên cảm thấy điều này cũng có lý, thậm chí đã quyết định làm như vậy.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tràn ngập sinh khí của Quý Nguyên, Chu Diễn lại không có cách nào xuống tay làm như vậy. Cậu biết mình không bình thường, tự chủ hôm nay chỉ sợ cũng là tạm thời, rõ ràng Chu Diễn biết việc cố chấp của mình sợ rằng còn nghiêm trọng hơn đời trước.
Cậu nhìn Quý Nguyên, có lúc muốn biến thành bươm buớm nhẹ nhàng đậu trên mí mắt của anh hôn anh một cái, như vậy trong lòng Chu Diễn sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng có lúc cậu lại không nhịn được hận không thể từng miếng từng miếng ăn tươi nuốt sống Quý Nguyên, như vậy mới có thể làm hoàn toàn biến anh thuộc về mình.
Nhưng vào giờ phút này, Chu Diễn còn bảo vệ được lý trí của mình hiểu rõ Quý Nguyên thích mềm không thích cứng, cho nên lúc này còn phải tiếp tục giả vờ thành dáng vẻ vốn có của Chu Diễn mười bảy tuổi. Hoặc có thể nói, khó có thể làm giả được dáng
vẻ của Chu Diễn mười bảy tuổi.
Chu Diễn mười bảy tuổi nghiễm nhiên trở thành người không có sự khác thường trong tam quan, chuyện khác cậu hạ đao không do dự, nhưng mà đụng phải chuyện của Quý Nguyên thì ranh giới cuối cùng là anh không bị thương tổn chỉ là giơ tay lên chém xuống mà thôi.
Nội tâm Quý Nguyên đang nhảy thùm thùm, mặc dù là nhìn chằm chằm người ta, nhưng không có sức, hai chân mềm nhũng muốn quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ bây giờ Chu Diễn kéo mình vào trong phòng làm một vài chuyện không thích hợp với giá trị cốt lõi của Xã Hội Chủ Nghĩa.
Ánh mắt và động tác của Chu Diễn, giống như mãnh thú đang ẩn núp, tùy lúc chuẩn bị săn thú.
Mẹ, mẹ à, con trai bảo bối của người sợ rằng sẽ gặp nạn trong tay biến thái.
"Anh biết rõ nói như vậy em sẽ không vui, " Chu Diễn mở miệng, giọng nói không đáng sợ giống như trong dự đoán của Quý Nguyên, ngược lại trong giọng nói không vui còn lộ ra một chút uất ức nói, "Em thích anh lắm."
Câu tỏ tình này không chứa một chút cảm xúc giả dối nào, cho nên nghe cực kỳ động lòng người.
Hai đời, mặc dù Quý Nguyên biết rõ Chu Diễn thích mình, nhưng nói thật tỏ tình vừa bình tĩnh mặt đối mặt vừa thật thà như vậy thì đây là lần đầu tiên anh nghe được.
Tim anh lại đập nhanh lên, nhưng mà khác với cảm giác vừa rồi, mới vừa rồi là sợ, bây giờ là hoảng, tâm hoảng ý loạn cực kỳ.
"Chớ có nói lung tung, " Quý Nguyên mặt đỏ tới mang tai,