Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 34


trước sau

Minh bế Tâm tiến đến những người đang đứng trước mình kia. Trong đó người thì là vua một nước, một người thì là bậc mẫu nghi thiên hạ, người thì là muội muội của anh người thì là huynh đệ của anh. Vẫn bế Tâm trên tay, tư thế đứng rất vững chắc, không có hiện tượng là mỏi mệt. Mọi người vẫn theo dõi hoạt động của anh. Vẫn bất động. Ngọc Tâm thấy thế vội nhắc khéo._Hoàng tử bỏ tôi xuống đi. Như không nghe lời Tâm, Minh vẫn bế Tâm trên tay. Tâm đành kề sát môi vào tai Minh thì thầm.

_Tôi sẽ không bỏ chạy đâu, ngài mau bỏ tôi xuống đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc mình làm mà. Nghe thế Minh mới bỏ Tâm xuống. Nhưng lại kéo Tâm sát vào người mình, như sợ Tâm chạy mất. Mọi người chứng kiến đều miệng chữ A mắt chữ 0.

_Hoàng thượng, có thể dành chút thời gian huynh đệ ta cùng nhau nói chuyện không? Sao chứ Thiên Minh muốn nói chuyện với Thiên Phong? Đây là chuyện như trong mơ vậy, Phong nghĩ rằng Phong và Minh sẽ khó có thể nào ngồi xuống nói chuyện với nhau thêm một lần nào nữa, từ khi chuyện Mã Y Nhân sảy ra, nhưng giờ đây Dương Thiên Minh lại đi bắt chuyện với Dương Thiên Phong. Quả là không thể ngờ tới. Có mơ cũng không mơ được. Phong và Băng ngồi trên, Hân và Vũ ngồi bên trái, Y Độc cùng Hiên Vỹ ngồi bên phải. Riêng Minh và Tâm đứng giữa. Tay Minh vẫn đan chặt tay Tâm không bỏ.

_Sao? Đệ có chuyện gì muốn nói với ta? Giọng nói nghiêm nghị cất lên.

_Huynh mau tìm người mà thế chỗ Ngọc Tâm đi, ta sẽ không để huynh đem nàng trao cho nước Tô gì đó đâu. Nhấc môi khẽ cười, Minh nói.

_Trao Tâm cho nước Tô? Phong bất ngờ hỏi. Hân, Vũ, Y Độc, Hiên Vỹ và cả Tâm đều ngơ ngác.

_Hoàng tử lúc nãy người có nhắc đến việc gì mà tôi làm vật thế thân, gì mà gả qua nước Tô? Giờ thì tìm người thế chỗ tôi? Chuyện này là sao? Tâm hỏi một tràng với một dấu chấm hỏi to trên đầu chờ được giải đáp.

_Chẳng phải huynh sắp phong cho Ngọc Tâm làm công chúa rồi gả cho tam thái tử gì đó của nước Tô thay Thiên Hân sao?

_Sao? Ta không hề nói điều đó. Phong nói.

_Rốt cục chuyện này là sao, sao lại có muội trong này nữa? Thiên Hân lên tiếng. Mọi người đều nhìn nhau ngơ ngác, Phong nhìn Minh, Tâm nhìn Minh, Thần Y Độc, Hiên Vỹ cùng Thiên Hân, Điệp Vũ nhìn Phong còn Minh thì lại không nhìn Phong mà lại nhìn người kế bên Phong Ái chà, nãy giờ kể mà không thấy chị Băng nhà ta đâu hết, thì ra là đang ngồi bụm miệng cười tươi.

_Haaaaaaa... Băng cười lớn. Tất cả mọi ánh mắt đều dồn qua Băng.

_Hoàng hậu, chuyện này cô giải thích sao đây? Minh nhìn Băng đang cười nói.

_Hoàng hậu tỷ nói xem lại là trò gì của tỷ hả? Sao tỷ lại lôi muội vào đây? Thiên Hân bức xúc nói. Mọi ánh mắt đang chờ Băng giải thích.

_Thì... Băng đứng dậy từ từ đi xuống xung quanh Minh và Tâm. Nếu tôi không nói vậy liệu cậu và Tâm của tôi có tay trong tay như bây giờ không? Từ đầu tôi đã nhận thấy được rằng người cậu yêu và mong không phải là cô Mã Nhân Nhân gì đó rồi. Mỗi lần cậu nhìn Tâm của tôi với ánh mắt rất....."háo sắc" không khác gì Vũ nhìn Hân là tôi đã biết. Chuyện này tôi chỉ bịa ra để đánh thức lý trí trong cậu đấy, hiểu chưa? Sao? Giờ muốn trách tội tôi à? Băng nói tay khoanh lại hất mặt qua chỗ khác.

_Tỷ tỷ, tỷ đừng giận mà huynh ấy không có ý đó đâu. Tâm chạy lại chỗ Băng nói nhỏ cô sợ Băng giận.

_Sao rồi, chưa gì muội đã bênh vực tiểu Minh rồi sao?

_Muội chỉ là...

_Thôi không cần muội nói đỡ ta không phải người nhỏ mọn như vậy. Xem kìa ta mới chọc muội có tí thì liền đỏ mặt rồi. Nè Dương Thiên Minh, từ giờ ta giao Ngọc Tâm cho cậu, dù gì ta cũng chẳng thể chăm sóc muội ấy cả đời được, vậy thì giờ cậu thay ta làm công việc đó vậy. Được chứ? Nhưng cậu không được bắt nạt muội ấy, bằng không ta sẽ đòi lại
bằng mọi giá.
Băng nói vừa vỗ vai Minh.

_Tỷ à sao tỷ lại......

_Cô yên tâm, từ giờ trở đi, Ngọc Tâm sẽ là thê tử của ta, ta sẽ không để cô ấy chịu bất kì tổn thương nào nữa, ta sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ không để bất kì kẻ nào có thể làm hại đến cô ấy. Sẽ không phải để cô ấy phải rơi thêm giọt nước mắt nào nữa. Minh nói chắn ngang lời Tâm, anh bám nhẹ vào vai cô mặt đối mặt mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang sưng lên vì khóc của cô. Sao cô lại khóc, cô khóc làm tim anh đau. Khẽ lau nước mắt cho cô anh nói. Tâm nhìn Minh nở một nụ cười hiền hòa, tỏa nắng rồi ôm chầm lấy anh.

Vậy là Ngọc Tâm của Băng là hoa đã có chủ rồi. Haizzzz... đoạn đường thật gian nan làm sao. Từ khi Minh và Tâm làm rõ chuyện của hai người, thì hận thù giữa Minh và Phong cũng được xóa bỏ. Dương Thiên Minh được Dương Thiên Phong phong làm Vương gia và chỉ hôn Ngọc Tâm cho Minh. Phần Dương Thiên Hân và Điệp Vũ, nhờ có sự trợ giúp của Băng nên Phong ban hôn luôn cho hai người. Thần Y Độc được phong làm "Đệ nhất thần y" và cũng được làm quan trong hoàng cung. Thật ra thì Y Độc cũng không ham hố gì đâu nhưng vì những người bạn, người anh em tốt của hắn dường như đều ở trong cung, nên hắn cũng muốn mai danh ẩn tính một thời gian, đành nhờ hoàng cung làm nhà nên nhận lời làm quan. Và đặc ân của Phong cho Y Độc là được một nơi yên tĩnh để nghiên cứu độc dược, chỉ trị bệnh cho nhóm người của Phong, ngoài ra được miễn hết.

Tích cung.

Mọi người ai đã về nhà nấy nghỉ ngơi rồi. Đêm nay Tâm sẽ không ngủ cùng Băng được vì cô nàng đã bị ai đó bắt đi với lý do chăm sóc cho người bệnh. Trong phòng một mình Băng nghĩ..

_"Cuối cùng Tâm Tâm cũng đã có người chăm sóc, điều mình lo đã lo xong, giờ chỉ còn tìm ra cách để về thôi. Cái hồ đó có gì đó đáng nghi lắm. Không được, ngày mai mình phải xem lại thêm lần nữa." Đang mải nghĩ thì.

Cốc cốc....

_"Ai mà còn gõ cửa vào giờ này?" Băng bước ra ngoài mở cửa.

_Hoàng thượng? SaO anh lại... Băng chưa nói hết câu thì Phong đã ngã xuống nằm xõng xoài trên mặt đất. Băng đỡ Phong lên giường nằm.

Sao anh ta lại đến đây? Băng nhìn Phong nằm trên giường đang bất tỉnh. Anh ta.. sao anh ta lại nóng thế này? Anh ta bị sốt ư? Vậy là cả đêm Băng mất ngủ vì phải chăm sóc Phong.

_Băng nhi, nàng hãy tha lỗi cho ta đi. Ta thật sự chịu không nổi khi thấy nàng thơ ơ, lạnh nhạt với ta như vậy. Ta biết ta sai. Ta có lỗi với nàng nhiều lắm, nhưng xin nàng tha lỗi cho ta. Băng nhi..... Phong mê mê tỉnh tỉnh cứ gọi tên Băng và nói những câu nói làm cho ai kia ngồi kế bên không khỏi đau lòng.

_"Phong, em xin lỗi, em mới là người phải xin lỗi anh, tha lỗi cho em. Em thật sự không muốn, không muốn làm anh đau, vì như vậy em cũng đau. Nhưng em buộc lòng phải làm như vậy xin hiểu cho em, xin quên em đi, em không xứng, thật sự không xứng với anh." Ai đó quỳ xuống bên giường, nắm tay ai đó. Rồi một giọt lệ tuôn rơi, rồi hai giọt, cứ thế từng giọt lệ bắt đầu thi nhau rơi xuống ướt hết cả một bàn tay. Ai đó nắm tay ai đó đi vào giấc mộng của hai người.

LẠI MỘT NGÀY NỮA TRÔI QUA VỚI BAO NHIÊU CẢM XÚC TRONG TÔI

___________(còn nữa)____________________


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện