Editor: Hạc Hiên
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 10: Bạn trai cũ âm hồn không tan
- - -
Dương Tiếu muốn vạch rõ giới hạn với Mạnh Vũ Phồn càng nhanh càng tốt, nhưng có lúc, người tính không bằng trời tính.
Dù sao cũng không ai biết giữa "sự việc ngoài ý muốn" và "bạn trai cũ" việc gì sẽ tới trước.
.......
Tuy rằng [Tâm Sự Đêm Khuya] chỉ là một chuyên mục nhỏ nhưng cũng không phải dễ dàng đạt được đến số phát sóng thứ 200. Đối với số phát sóng lần thứ 200 này, nhà đài cũng dành sự quan tâm đặc biệt. Ban lãnh đạo nhà đài không những bỏ ra kinh phí lớn để mời một vài vị khách quý, thậm chí sau khi hoàn tất phần chỉnh sửa hậu kỳ sẽ được đưa cho ban lãnh đạo đài đặc biệt xét duyệt.
Mà mỗi lần lãnh đạo xét duyệt, luôn phát hiện ra một vài sai sót và yêu cầu chỉnh sửa, cắt ghép biên tập lại.
Cuối cùng, sau một tuần vất vả chỉnh chỉnh sửa sửa, bản chỉnh sửa cũng đã hoàn thiện và chờ ngày lên sóng. Vậy mà, sau một đêm, mọi công sức coi như đổ sông đổ bể - một vị khách mời nam bị một fan hâm mộ tố trong thời gian vợ mang thai lại ra ngoài gạ tình cô đến mang thai, thậm chí còn có cả đoạn ghi âm, clip và hình ảnh chứng minh.
Vị khách mời nam này căn bản không thể tẩy được vết nhơ này, danh tiếng tuột dốc không phanh, thân mình còn lo chưa xong.
Nhà đài khẩn trương chỉ đạo bọn họ cắt ghép biên tập bỏ hết các cảnh quay của vị khách mời nam này, nếu không thể cắt bỏ được, họ sẽ cố gắng chặn lại.
Dương Tiếu còn có thể làm gì đây, chỉ đành phải cùng Lưu Duyệt Nguyệt giam mình trong phòng biên tập, cùng biên tập viên chịu khổ cắt ghép trong suốt hai ngày đêm, cuối cùng cũng kịp hoàn thành trước buổi lên sóng.
Dưới ánh trăng khuya, hai người rời khỏi đài truyền hình, cảm thấy đầu nặng trĩu, não dường như không thể hoạt động được nữa.
"Tiểu Lưu, em sống ở đâu? Chị chở em về." Dương Tiếu nhìn về phía cô trợ lý đang buồn ngủ xốc lại tinh thần, nói "Chị có lái xe đến, đang đậu ngay đằng kia."
"Cám ơn chị Tiếu Tiếu!" Lưu Duyệt Nguyệt nửa tỉnh nửa mơ cố gắng nói ra địa chỉ nhà cô. Rất mừng hai người họ sống không cách xa nhau mấy, và cũng tiện đường.
Hai người đi bộ về phía bãi đỗ xe, đêm thu sương rơi nặng hạt, Lưu Duyệt Nguyệt run rẩy, đút hai tay vào trong túi áo.
Lưu Duyệt Nguyệt hít thở sâu, bùi ngùi nói: "Em vẫn luôn rất thích vị khách mời nam kia, phim nào của hắn ta em cũng đều xem, nhưng sao hắn lại có thể làm điều này thế nhỉ? Trong lúc vợ hắn đang mang thai, hắn lại có thể ra ngoài làm chuyện như vậy, không phải một lần mà là rất nhiều lần lừa dối vợ. Tại sao hắn lại có thể mặt dày vô liêm sỉ đến vậy chứ."
"Chuyện này không đáng nói." Dương Tiếu thản nhiên nói, "Chị đã từng gặp rất nhiều gã cặn bã hơn vậy, cùng lúc gạ tình ba mươi tư phụ nữ."
"Cái gì?!!" Lưu Duyệt Nguyệt trừng to mắt, không ngừng lặp lại, "Ba mươi tư người? Cứ cho một ngày một người, một tháng coi như kín lịch, làm thế nào mà có thể sắp xếp hẹn hò mà không mâu thuẫn nhau được nhỉ?"
Chuyện này Dương Tiếu cũng đã từng nghĩ đến, Vu Hoài Ba đây không còn là chân đạp nhiều thuyền nữa, mà đây rõ ràng là con cá mực đã thành tinh rồi. Nếu như hắn đem tất cả sức lực tán gái đi viết sách “Làm thế nào để lập kế hoạch phân chia thời gian”, chắc chắn lượng tiêu thụ sẽ rất cao.
Mấy ngày nay cô bận rộn đến nỗi bây giờ não bộ bị đình trệ, không còn hoạt động nổi. Đầu óc cô như trống rỗng, đờ đẫn nhớ lại sự việc của Vu Hoài Ba.
"---- Tiếu Tiếu!"
Đó, thấy chưa, cô mệt đến nỗi phát sinh ảo giác, sao lại có giọng nói của Vu Hoài Ba lúc hai giờ rưỡi sáng tại bãi đỗ xe.
Cô vẫn không dừng lại, vừa bước đi vừa nhấn chìa khóa mở cửa xe.
Khóa xe Buick màu đỏ của cô mở lên, còi xe phát ra âm thanh nhẹ, đèn xe nhấp nháy chiếu sáng cả một mảng tối trước xe.
"Á!" Lưu Duyệt Nguyệt la thất thanh, "Anh, anh là ai?"
Dương Tiếu sửng sốt, kéo Lưu Duyệt Nguyệt ra phía sau che chắn theo bản năng, mở đèn flash trên điện thoại, chiếu vào phía đối tượng.
Quả nhiên đúng như dự đoán, người đàn ông đang ngồi chồm hổm đợi ở đây đích thị là âm hồn bất tán Vu Hoài Ba!!
Hắn diện quần tây và áo sơmi phối với áo khoác hiệu Burberry dáng cổ điển, tóc chải chuốt gọn gàng. Hắn vẫn vậy, vẫn là cách ăn mặc như vậy. Căn bản là cách ăn mặc này không thích hợp xuất hiện tại bãi đỗ xe lúc hai giờ rưỡi sáng, mà là nên xuất hiện bên hồ, trong công viên, hoặc bất cứ nơi nào trước mặt những thiếu nữ và lại đánh lừa tâm hồn các thiếu nữ ấy.
Dương Tiếu nhìn hắn đầy cảnh giác và hỏi: "Vu Hoài Ba, anh tới đây làm gì?"
Cô vừa hỏi, vừa âm thầm thò tay vào túi, mò mẫm tìm chai xịt hơi cay mà cô luôn đem theo không rời nửa bước.
Vẻ mặt Dương Tiếu ra vẻ nhẹ nhõm và nói: "Chúng ta đã chia tay rồi, không phải sao?"
"Chia tay?". Nào ngờ Vu Hoài Ba lại lộ ra một vẻ mặt thống khổ, thốt ra một câu thường thấy trong thơ văn, "Anh yêu em nhiều như vậy, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?"
Lưu Duyệt Nguyệt đang ở phía sau Dương Tiếu, nhỏ giọng tò mò hỏi: "Chị Tiếu, đây là bạn trai cũ của chị à?"
"Không phải." Dương Tiếu trả lời, "Đây là một tờ quảng cáo về bệnh tìиɦ ɖu͙ƈ dán trên cột điện, chị đi ngang qua vô tình dẫm phải, phải gỡ mãi mới ra được đấy."
Giọng của Dương Tiếu không quá to nhưng trong bãi đỗ xe thanh vắng này vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Trong chốc lát, biểu cảm của Vu Hoài Ba như thể bị tóm gọn, hắn tự buộc mình bình tĩnh lại, vẫn ra dáng vẻ học giả điển trai và nói: "Tiếu Tiếu, hôm nay tôi tới đây tìm cô không phải để cãi nhau, mà là tới tìm cô nói lý lẽ."
Thật nực cười, ai đời lại có việc một người đàn ông đêm hôm khuya khoắt chạy đến bãi đỗ xe không một bóng người nói lý lẽ với bạn gái cũ?
Vu Hoài Ba lại tiếp tục nói: "Cô có biết hành động của cô đã gây ra cho tôi bao nhiêu rắc rối không?" Bỗng nhiên hắn quay đầu về hướng Lưu Duyệt Nguyệt đang núp phía sau Dương Tiếu, nói với giọng điệu xót xa và đầy uất ức: "Cô gái, cô có điều chưa biết. Tôi và Dương Tiếu tình cảm có xảy ra chút bất hòa, cô ấy liền vu cáo tôi có bệnh tâm thần, đưa vào bệnh viện, hủy hoại danh tiếng của tôi với các đồng nghiệp!"
Hắn cố tình nói chuyện này với người ngoài nhằm mục đích là hủy hoại danh tiếng của Dương Tiếu.
Nào ngờ Lưu Duyệt Nguyệt đảo mắt và nói: "Hai giờ sáng ngồi chồm hổm tại nơi này, tôi thấy anh quả thật giống có bệnh tâm thần!"
Vu Hoài Ba: "......"
Lưu Duyệt Nguyệt lại hỏi: "Không đưa anh đến bệnh viện tâm thần, vậy phải đưa anh đến đâu, tới đồn công an à?"
Nhìn xem, đây quả nhiên là cấp dưới được Dương Tiếu đào tạo, bản lãnh hơn người.
Dương Tiếu cắt ngang màn trình diễn của hắn, nói: "Vu Hoài Ba, này là do anh tự gieo gió gặt bão thôi. Lần trước tôi đã có thể đưa anh vào bệnh viện tâm thần thì lần này cũng có thể gửi bằng chứng việc lừa đảo của anh đến trường đại học. Mang tiếng là phó giáo sư nhưng lại cố ý dụ dỗ sinh viên nữ trong trường, đây là loại đạo đức giáo viên nên có à, anh có muốn bị đuổi khỏi trường không?"
"Cô.....!" Vu Hoài Ba tiếp tục thốt ra những câu thoại kinh điển của kẻ lừa đảo, "Cô không được nghĩ sai lệch, tôi và các cô gái đó thật sự không có gì cả! Tôi chỉ xem các cô gái đó là em gái!"
"Anh giải thích cho tôi làm gì? Tôi lại không phải mẹ anh, không cần quản anh có bao nhiêu cô em gái." Dương Tiếu ngó lơ không nhìn hắn lấy một cái, kéo Lưu Duyệt Nguyệt lên xe.
Vu Hoài Ba rốt cuộc cũng không thể cố tình duy trì dáng vẻ một quý ông lịch lãm, mà đã phơi bày bản tính thật sự của mình, hắn đưa tay ra kéo Dương Tiếu lại.
Mặc dù thân hình hắn gầy gò nhưng dù sao cũng là đàn ông. Dương Tiếu chỉ nặng hơn 45kg, lại mang giày cao gót, bị hắn kéo lại liền mất thăng bằng lảo đảo suýt ngã.
Vu Hoài Ba thấy