Edit: Phong Ca
Reup: Mèo Tai Cụp
. . . . . .
Sau khi rời khỏi trường quay, Dương Tiếu lập tức chạy tới bồn rửa tay, tỉ mỉ rửa tay mấy lần, cô vừa xắn tay áo lên liền thấy, quả nhiên cánh tay cô đã đỏ cả lên, nói không chừng tới tối sẽ bầm tím lại.
Cô liên tục mắng trong lòng, tám đời tổ tông nhà Hình Phi cũng bị cô mắng khắp một lượt.
Nghĩ đến chuyện ba tháng chương trình ghi hình, sẽ phải thường xuyên giao tiếp với Hình Phi, cô cảm thấy vừa đau đầu vừa ghê tởm. Nhưng mà, cô lại không thể nói thẳng chuyện này với Chu Hội, sợ cấp trêи sẽ cho rằng cô công tư không phân minh, hành động cảm tính . . . Thôi vậy, không cần nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Cô lái xe đến cửa hàng trang sức gần nhất, tự chọn cho bản thân một chiếc nhẫn kim cương đơn giản nhất. Từ lúc vào cửa hàng đến lúc chọn xong nhẫn, trước sau không quá ba phút.
Cô đeo chiếc nhẫn lên ngón giữa tay trái, ngắm nghía dưới ánh đèn ―― Ừm, ánh sáng trong suốt tỏa ra, trông rất giống với nhẫn đính hôn.
Nhưng mà người giống như cô, một cô gái tự mua nhẫn đính hôn cho mình như thế, có lẽ trêи đời này là độc nhất vô nhị.
Sau khi dạo phố xong, cô lại phải về đài tăng ca.
Tới gần ngày phát sóng chương trình, lượng công việc càng nhiều. Đồng nghiệp đều bật đèn chiến đấu, đương nhiên cô không thể làm một kẻ đào ngũ được. Cô về đến đài lại tiếp tục bận rộn đến mãi gần sáng mới xong, lúc này cô mệt đến nỗi không có sức để lái xe về nhà, cô nghĩ, hay là đến căn hộ mà Mạnh Vũ Phồn mua nghỉ ngơi cho rồi.
Căn hộ này tuy rằng trêи danh nghĩa Mạnh Vũ Phồn, nhưng phần lớn thời gian cậu đều ở trường học, mỗi tuần chỉ chạy đến đây một lần để hẹn hò cùng Dương Tiếu. Căn hộ mua gần đài truyền hình này, những lúc công việc của Dương Tiếu bận quá, thường xuyên một mình ngủ lại, quần áo giày, đồ trang điểm, đem từng chút đến, làm cho nơi này dần dần trở thành sào huyệt của cô, có không khí của gia đình.
Cô mệt mỏi mở cửa vào nhà, đá đôi giày cao gót ra, bỏ chiếc túi đựng laptop xuống, mở công tắc trêи tường tách một tiếng――"A!" Dương Tiếu bị dọa giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới trong phòng khách lại có người đang ngồi đó!
Chỉ thấy Mạnh Vũ Phồn cúi đầu ngồi trêи sofa, im hơi lặng tiếng, quần áo cũng chưa thay, hai bả vai rũ xuống dưới.
Như là một ngọn núi tĩnh mịch.
Dương Tiếu nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, lập tức lại gần, ngồi xổm xuống dưới, nhìn cậu.
Ở góc độ này, mới có thể nhìn rõ biểu cảm của Mạnh Vũ Phồn.
Trêи mặt cậu biểu tình phức tạp, thậm chí còn có phần nghiêm trọng, có phần phẫn nộ, có phần mờ mịt.
Đôi mắt cậu hơi phiếm hồng, giống như vừa mới khóc xong.
Trong lòng Dương Tiếu căng thẳng, vội hỏi: "Sao vậy?"
Giọng cậu trầm thấp: "Từ Đông. . ."
"Từ Đông làm sao?"
"Từ Đông đã xảy ra chuyện rồi." Giọng nói Mạnh Vũ Phồn nhỏ đến nỗi hầu như không nghe thấy, "Là do chơi bóng cá độ nên xảy ra chuyện, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện."
"! ! !" Dương Tiếu hít một ngụm khí lạnh.
Tình cảm cô dành cho Từ Đông rất phức tạp, có lúc cô chán ghét vì cậu ấy dẫn Mạnh Vũ Phồn đi chơi bóng cá độ, cho rằng cậu ấy muốn lôi kéo Mạnh Vũ Phồn đi vào con dường hư hỏng, nhưng mặt khác cô lại cảm thấy bản chất cậu ấy không xấu như vậy, chỉ là vì kiếm tiền mà đi nhầm đường thôi.
"Có biết tình huống cụ thể không? Có bắt được hung thủ không?"
Mạnh Vũ Phồn chán nản lắc đầu: "Manh mối gì cũng không có. Cấp cứu 120 nhận được một cuôc gọi nặc danh, khi bọn họ đến, Từ Đông ngã trêи mặt đất, bên cạnh một người cũng không có. Trời lạnh như thế, trêи người cậu ấy vẫn còn mặc một bộ quần áo bóng rổ, đồ trong túi xách không thiếu món nào, máu mũi chảy đầy mặt, gãy ba ngón tay, rạn xương trán, xương mũi cũng rạn, tụ huyết nghiêm trọng, bác sĩ bảo không biết cậu ấy bị đụng vào cái gì nữa. Nhưng chúng tôi biết ―― có người lấy bóng hung hăng ném vào mặt cậu ấy, cậu ấy dùng tay cản bóng."
May mà Từ Đông dùng tay cản, nếu không vết thương của cậu ấy còn nghiêm trọng hơn.
Dương Tiếu không thể tưởng tượng nổi, hỏi: "Bóng rổ cũng có thể tạo ra vết thương nghiêm trọng như vậy à?"
"Ừ." Mạnh Vũ Phồn cười khổ nói, "Rất khó tưởng tượng ra phải không? Một quả bóng cao su bơm hơi vào, vậy mà có thể tạo nên thương tổn lớn như thế . . . Trêи thực tế, sức mạnh tấn công của bóng rổ rất khủng khϊế͙p͙. Những cầu thủ có sức mạnh tuyệt vời đó luôn tự hào về việc chụp lại rồi thực hiện những cú ném rebound* (bắt bóng bật bảng)."
Rebound là một thuật ngữ bóng rổ – Mô tả 1 tình huống rebound xảy ra khi cầu thủ bắt bóng bật từ trêи bảng rổ xuống. Nói một cách chính xác hơn, thuật ngữ rebound trong một trận đấu bóng rổ phản ánh việc một cầu thủ bắt được quả bóng sau một cú ném hỏng, bóng dội từ bảng xuống dưới sân. Thực hiện kỹ thuật rebound thành thục là điều rất quan trọng đối với các cầu thủ trong các trận đấu bóng rổ chuyên nghiệp. Thậm chí, các huấn luyện viên còn coi kỹ năng rebound là điểm chính yếu để đánh giá chất lượng cầu thủ.
Cái gọi là rebound, là chỉ lúc vận động viên bóng rổ nhảy lấy đà ném rổ, bóng bật vào bảng rổ rồi nảy ra ngoài.
Cầu thủ vĩ đại cá mập O"Neal ở NBA, đã nhiều lần chụp được những cú bật bảng rổ như vậy, thậm chí anh ta còn lợi dụng chiều cao và cân nặng của mình thực hiện cú úp rổ, đến cả chiếc vòng giỏ rổ cũng bị anh ta bẻ cong.
Shaquille Rashaun "Shaq" O"Neal là một cựu vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp Mỹ. Anh được coi là một trong những cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia (NBA). Với chiều cao 2,16 m và 147 kg, anh là một trong những cầu thủ cao nhất và nặng nhất từ trước đến nay. O"Neal đã chơi cho sáu đội trong sự nghiệp 19 năm của mình.
Đương nhiên, ở giải CBA trong nước chưa xuất hiện cầu thủ nào lợi hại như vậy, nhưng điều này đủ để chứng minh lực tấn công của bóng rổ có lớn bao nhiêu.
Một quả bóng rổ bơm căng còn có thể phá tan tấm kính thủy tinh nữa là, nói gì đến đầu người cơ chứ?
Răng Dương Tiếu run lên.
Một người cách đây không lâu cô còn gặp, còn cùng cô trêu trêu ghẹo ghẹo, thế mà chỉ vì chơi mấy trận cá độ mà người đã bị đánh cho nhập viện!
Bóng rổ rõ ràng là một môn thể thao quang minh chính đại, các cuộc thi đấu thể thao đều chú trọng sự hợp tác, nhưng những động tác đen tối trong lòng người lại trở thành trò chơi tràn ngập nguy hiểm, biết bao đáng sợ, biết bao nực cười.
Cô nắm chặt cánh tay Mạnh Vũ Phồn, cảm thấy trong