Edit: Xiao Zhuang
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Tiêu Diêu
Đinh Man cho rằng bản thân hắn đã “hạ thấp địa vị cao quý” của chính mình để mời Mạnh Vũ Phồn gia nhập, chỉ cần Mạnh Vũ Phồn không phải đồ ngốc nhất định sẽ nhanh chóng đồng ý.
Nhưng mà sự tình phát triển ngoài dự kiến của hắn ―― Mạnh Vũ Phồn thế mà lại từ chối lời mời của hắn!
Chàng trai trẻ cho hắn một cái nhìn kỳ lạ và hỏi: “Tiền bối Đinh, người dẫn chương trình chỉ nói rằng, khả năng của các cầu thủ trong CBA vượt xa những người chơi khác, đội nào có các cầu thủ CBA được phân loại trực tiếp thành đội hạt giống và các đội hạt giống không thể thi đấu với nhau mà là phải thi đấu với đội yếu hơn.”
Nói cách khác, bất kể là Đinh Man ghét Phùng Tương như thế nào đi nữa thì cũng không có cơ hội đấu trực tiếp với anh ta. Đinh Man lôi kéo của Mạnh Vũ Phồn, nói rằng “Cùng nhau dạy cho Phùng Tương một bài học”, là điều hoàn toàn không thể xảy ra.
Ban nãy người dẫn chương trình đưa ra các quy tắc, Đinh Man đã bị phân tâm nên hắn không nhớ chút gì cả, không nghĩ đến lại có thể làm ra trò cười như vậy.
Mạnh Vũ Phồn lễ phép nói: “Tiền bối, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội tốt như vậy, nhưng nếu tôi muốn cùng Phùng Tương thi đấu thì phải tự lập đội của riêng mình mới được, cho nên tôi rất xin lỗi, tôi không thể gia nhập đội của anh được.”
Cậu nói những lời này, ngữ khí uyển chuyển nhẹ lại rất có đạo lý, sắc mặt Đinh Man cũng không khó coi lắm.
Nhưng mà Đinh Man vẫn không từ bỏ cơ hội thuyết phục: “Cho dù cậu không gia nhập đội của tôi nhưng mà trước tiên có thể trở thành đội bạn của tôi.”
“…?”
“Kết đồng minh.” Đinh Man nói, “Thế nào?”
Chỉ cần kết đồng minh, mặc kệ bọn họ có phải cùng một đội hay không, mặc kệ tương lai thi đấu thay đổi như thế nào, bọn họ đều có thể cùng tiến cùng lùi.
Khi đối mặt với cành ô liu được đưa ra bởi một cầu thủ thuộc CBA, nếu là những người khác chắc chắn sẽ bị lay chuyển, nhưng từ đáy lòng Mạnh Vũ Phồn cảm thấy vô cùng phản cảm.
--- --- Bóng rổ là môn thể thao đồng đội mang tính “chiến thuật”, nhưng “chiến thuật” nên được sử dụng trêи sân bằng cách tấn công, phòng thủ và hỗ trợ như thế nào; chứ không phải là ở bên ngoài sân bóng kết bè phái, cùng nhau xa lánh các cầu thủ khác.
Nghĩ đến đây, giọng nói của Mạnh Vũ Phồn chợt trầm xuống.
“Trình độ của tôi vẫn chưa đủ, chẳng qua chỉ là một cầu thủ bình thường, làm sao mà tôi có thể trèo cao kết liên minh với tiền bối chứ?” Mạnh Vũ Phồn nói nhẹ nhàng: “Trong chương trình này còn có nhiều tiền đạo giỏi hơn tôi, tôi không dám nhận sự ưu ái từ anh đây rồi!”
. . .
Trong phòng điều khiển trêи tầng hai, hơn mười màn hình đại diện cho hơn mười chiếc camera, ghi lại hành vi của tuyển thủ từ các hướng khác nhau. Bây giờ là thời gian tự do chia đội, một số tuyển thủ đã tìm thấy đội của riêng họ. Còn mấy tuyển thủ khác thì lang thang giữa các nhóm, tìm kiếm cơ hội phù hợp.
Tầm mắt Dương Tiếu dừng lại ở một màn hình.
“Đạo diễn, làm phiền anh cắt đoạn này ra.” Cô nâng tay chỉ vào màn hình kia.
Đạo diễn bấm nút, hình ảnh trêи màn hình nhỏ lập tức nhảy lên màn hình chính. Chỉ thấy rằng ở góc của khung hình, Đinh Man đưa ba cầu thủ cơ bắp của đội mình cùng nhau vây quanh Mạnh Vũ Phồn.
Không khí nhìn qua có chút không bình thường.
Dương Tiếu lập tức hỏi: “Gần chỗ này có microphone không?”
“Để tôi xem . . .” Nhân viên chỉnh âm thanh tìm kiếm một lát, “Chỗ gần nhất nằm dưới ghế ngoài cùng bên trái hàng thứ ba, khoảng cách hơi xa, âm thanh thu được có thể không đủ rõ.”
Để tạo điều kiện cho các hoạt động của người chơi, nhóm chương trình đã không cài đặt microphone cho người chơi mà đặt một số thiết bị thu âm gần các ghế ngồi.
Đinh Man cố ý tránh phạm vi của thu âm của microphone. Hắn vẫn còn biết động não, biết rằng việc lôi kéo Mạnh Vũ Phồn đối phó Phùng Tương không thể làm một cách lộ liễu như vậy được.
Dương Tiếu yêu cầu nhân viên kĩ thuật âm thanh phóng đại âm thanh của microphone.
Một đoạn đối thoại đứt quãng truyền ra.
“Mạnh Vũ Phồn, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa,” Đinh Man cười lạnh, “Cậu xác định không gia nhập sao?”
“Ban nãy tôi đã nói rồi.” Giọng của Mạnh Vũ Phồn không lớn lắm, nhưng mềm mỏng khéo léo. Câu trả lời của cậu đoạn giữa nghe không rõ, chỉ có vài từ cuối cùng là dõng dạc: “Tôi sẽ thành lập đội của riêng mình, tôi muốn làm đội trưởng.”
“Vậy thì tốt”. Đinh Man đột nhiên giơ tay, nặng nề vỗ vỗ bờ vai cậu. Không, chính xác là đánh một đòn trêи vai cậu. Nhưng Mạnh Vũ Phồn vẫn đứng thẳng như trước, cũng không vì bị lực đánh trêи vai mà lung lay.
“--- --- ‘Đội trưởng Mạnh’, vậy chúng ta gặp nhau trêи sân đấu nhé.”
Cuộc trò chuyện của họ vang vọng trong phòng điều khiển nhỏ. Trong ống kính, Mạnh Vũ Phồn quay người rời đi không chút luyến tiếc, cậu bước tới những người chơi khác nằm rải rác bên ngoài vòng tròn. Đinh Man sắc mặt âm trầm đứng im tại chỗ, mấy người cùng đội đứng đằng sau hắn đi tới, nhìn thấy sắc mặt hắn, cũng không dám hó hé lên tiếng.
“Đây là phân đoạn tốt.” Đạo diễn chính nhận xét, “Khẩu vị khá mạnh. Nghé con mới sinh không sợ hổ, khán giả rất thích xem loại này.”
Các nhân viên công tác khác cũng phụ hoạ theo.
Máy quay nhanh chóng dời đi, các đạo diễn bắt đầu tìm kiếm những thước phim mới. Trong các chương trình tống nghệ, ống kính luôn là cái gì đó tàn nhẫn nhất.
Tất cả mọi người đều quan tâm đến ratings, chỉ có Dương Tiếu quan tâm Mạnh Vũ Phồn.
Trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, người đàn ông Đinh Man này làm cho cô cảm thấy có cảm giác không hề thoải mái.
Đột nhiên, cô cảm thấy có một nguồn nhiệt phía sau mình, một giọng nam nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
“…Cầu thủ này tên gì?”
Dương Tiếu hoảng sợ, không biết Hình Phi đã đứng dậy đi đến phía sau cô từ bao giờ, đứng kề bên cô thân thiết, chỉ cần cô lùi lại phía sau nửa bước, sẽ chạm vào lồng ngực của hắn ta.
Dương Tiếu lập tức bước sang vài bước, đứng cách xa hắn ta.
“Xin lỗi Hình tổng, anh không cần đứng sát tôi như vậy đâu.” Cô thẳng thắn nói, “Cơ thể tôi không tốt, rất dễ mẫn cảm.”
“Mẫn cảm?” Hình Phi giả vờ giả vịt ngửi ngửi trêи người mình, nói, “Tôi cũng có xịt Eau de Cologne* đâu, em mẫn cảm cái gì chứ?”
*Eau de Cologne là một loại nước hoa có nguồn gốc từ Cologne, Đức. Được pha trộn bởi Johann Maria Farina vào năm 1709, từ đó trở thành một thuật ngữ chung cho các công thức có mùi thơm ở nồng độ điển hình là 2% 5% và cũng tùy thuộc vào loại tinh dầu hoặc hỗn hợp chiết xuất, rượu và nước..
“Tôi mẫn cảm với đàn ông.”
“. . .”
Giọng nói của hai người không lớn, cũng không thu hút sự chú ý của đồng nghiệp.
Hình Phi thấy vẻ mặt lãnh đạm của Dương Tiếu, cũng không thấy bẽ mặt mà vẫn nhắc lại vấn đề ban nãy đang nói.
“Anh chàng trêи màn hình ban nãy tên là gì?” Hình Phi hỏi với vẻ đầy hứng thú, “Thế mà lại từ chối Đinh Man, anh bạn nhỏ này cũng thật có khí phách đấy.”
Dương Tiếu giả vờ không nghe thấy, hoàn toàn không muốn trả lời hắn.
Nhưng mà Hình Phi có rất nhiều cách để biết tên của Mạnh Vũ Phồn. Hắn ra ngoài hút thuốc và hít thở không khí trong lành, yêu cầu thư ký gửi cho hắn một bộ trích lục hồ sơ các cầu thủ. Danh sách này là hồ sơ cá nhân chi tiết của từng người, bao gồm chiều cao, cân nặng, trường đại học, v.v. Ngoài ra còn có một hình ảnh tuyên truyền lớn ngay bên cạnh.
Ánh mắt của Hình Phi dừng ở trêи bức ảnh. Chỉ thấy một sợi dây bện đầy màu sắc giữa cổ tay trái của chàng thanh niên. Có một mặt dây chuyền trong suốt gần chỗ mạch đập. Mặt dây chuyền là một nhánh cây bách nhỏ bọc bằng keo.
Hình Phi nhanh chóng đảo mắt, sau đó lật đi lật lại thông tin của Mạnh Vũ Phồn, gọi cho thư ký và nhỏ giọng dặn dò: “Lát nữa chú ý đến cầu thủ này. Nếu cậu ta thể hiện tốt trêи sân, hãy cử người đến trò chuyện với cậu ta. Hỏi xem cậu ta có muốn chơi bóng cho tôi không?”
Cô thư ký lúng túng nói: “Hình tổng, những người trẻ tuổi như vậy rất bướng bỉnh và không dễ bị thu phục đâu.”
“Ngày đầu tiên cô làm việc cho tôi đấy à?”
Hình Phi mỉm cười khinh bỉ: “Nếu cậu ta muốn, chúng ta sẽ có một phương pháp trò chuyện nhẹ nhàng; nếu cậu ta không muốn, thì sẽ có một phương thức trò chuyện bất đắc dĩ khác.”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, Hình Phi cho rằng hắn ta vẫn đánh giá cao những chàng trai trẻ bướng bỉnh như Mạnh Vũ Phồn, nhưng nếu cậu ta quá cứng đầu, hắn ta cũng có thể phá hủy cậu.
…
Thời gian ghép nhóm tự do kéo dài hai mươi phút sắp kết thúc, nhưng sân bóng rổ vẫn hỗn loạn. Nhiều cầu thủ “vô gia cư” tụm năm tụm ba cùng nhau, không tìm được đồng đội để hợp tác.
Bọn họ đa phần là lần đầu tiên gặp mặt nhau, hoàn toàn không hề biết trình độ của đối phương như thế nào. Tất cả mọi người đều muốn ôm đùi của ba cầu thủ CBA kia, nhưng ba đội này rất nhanh đã đủ quân số, còn lại mười lăm người cố gắng lôi kéo nhau dây dưa chưa dứt.
Mạnh Vũ Phồn ngồi xổm bên sân quan sát thật lâu, khi người dẫn chương