Edit: Xiao Zhuang
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Tiêu Diêu
[Khoảnh khắc thứ nhất: Sống chung]
Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn quyết định chính thức ở chung.
Sau khi Dương Tiếu thương lượng với Đường Thư Cách, không thuê căn hộ chung của hai người nữa mà chuyển đến căn hộ nhỏ gần đài truyền hình.
Trêи thực tế, cô và Mạnh Vũ Phồn đã sống với nhau ở đây một thời gian dài rồi, nhưng lần này cô mới thực sự chuyển đến.
Trong tủ quần áo có thêm quần áo bốn mùa của cô, lối ra vào kê thêm một tủ giày cao gót, ban công có thêm một máy giặt nhỏ chuyên dùng để giặt đồ lót… từng chút từng chút một, nơi này dần có hương vị của gia đình.
Dương Tiếu sống chung với chàng trai cao hơn mình ba mươi centimet cũng có chút bất tiện.
Ví dụ như, trước khi Dương Tiếu chính thức dọn đến ở, giá treo quần áo ngoài ban công gắn cố định ở trêи sát mái nhà, không thể nâng lên hạ xuống. Dù sao thì đối với độ cao ấy mà nói, Mạnh vũ Phồn khẽ vươn tay là có thể chạm đến, nhưng mà mỗi lần Dương Tiếu phơi quần áo đều phải bắc thêm chiếc ghế đẩu để đứng lên.
Sau này, việc phơi đồ do Mạnh Vũ Phồn đảm đương.
Lại ví dụ như, giường trong phòng ngủ rộng đến dọa người. Lúc Dương Tiếu vừa mới chuyển đến, đêm nào cô cũng gặp ác mộng, mơ thấy mình bị lạc trong rừng rậm, không tìm thấy lối ra. Còn chăn mền lại càng to nữa. Kϊƈɦ thước thông thường là rộng 1.5 mét, dài 1.9 mét; nhưng chăn của Mạnh Vũ Phồn được đặt may theo kϊƈɦ thước đặc biệt, rộng 2 mét và dài 2.5 mét. Mỗi lần thay vỏ chăn Dương Tiếu mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Sau này, Mạnh Vũ Phồn kiêm luôn nhiệm vụ thay vỏ chăn.
Lại ví dụ như, Mạnh Vũ Phồn dùng ô đều lớn hơn người bình thường một size. Những chiếc ô bình thường không che hết được cơ thể cậu, cậu chỉ dùng một chiếc ô có tay cầm thẳng, mở ra trông như một mái nhà, khi gập lại trông như một thanh kiếm. Có một lần trời mưa, Dương Tiếu đi đến cửa tiểu khu nhận đồ chuyển phát nhanh, cầm theo ô của Mạnh Vũ Phồn, kết quả là nhân viên chuyển phát trông thấy thế bèn nói đùa với cô: “Chị à, sao chị lại trộm dù che nắng của trạm gác an ninh thế?” Dương Tiếu giận vô cùng.
Sau này, Mạnh Vũ Phồn đảm nhận nhiệm vụ lấy đồ chuyển phát nhanh.
Ví dụ như… ví dụ như… lại ví dụ như…
Về sau. . .về sau . . . lại về sau. . .
Dương Tiếu hỏi Mạnh Vũ Phồn: “Chúng ta đã sống với nhau lâu như vậy. Em đã nói cho anh nghe những điều bất tiện, còn anh thì sao? Có chỗ nào thấy bất tiện không?”
Mạnh Vũ Phồn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu – Dương Tiếu thấp hơn cậu rất nhiều, điều đó có gây ra sự bất tiện cho cuộc sống của cậu không?
Không, hoàn toàn không có.
Cô không đóng được cửa sổ bèn kêu cậu đến giúp, thật dễ thương. Cô không với tới tầng cao nhất của tủ bát, thật dễ thương. Khi cô treo áo khoác lên móc phía sau cửa cũng phải kiễng chân, thật dễ thương. Khi nấu ăn cô cần phải đứng lên một chiếc ghế nhỏ, rất dễ thương.
Cô chỉ cao một mét sáu mươi tám, ở trong mắt cậu chỗ nào cũng đáng yêu hết.
Nhưng mà nếu để cô biết trong lòng cậu thầm gọi cô là “người lùn bé nhỏ”, cô nhất định sẽ tức giận.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu cũng có thể nghĩ ra được một vấn đề.
“Tiếu Tiếu à, vòi hoa sen trong phòng tắm không phải là có thể chỉnh cao thấp à?” Cậu khua tay múa chân một hồi, “Mỗi lần em tắm đều để nó rất thấp, khi anh tắm, cái vòi đó chỉ có thể phun đến ngực thôi.”
Dương Tiếu sảng kɧօáϊ nói: “OK, em nhớ rồi!”
Sau đó, bọn họ thuận lợi thương lượng biện pháp giải quyết vấn đề.
Đó chính là ---- từ nay về sau mỗi ngày tắm cùng nhau.
[Hoàn]
[Khoảnh khắc thứ hai: Cãi nhau]
Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu cãi nhau. Nói ra cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng mà bời vì một chút chuyện nhỏ lại thêm chút chuyện nhỏ nữa, hai người ở trong nhà trình diễn toàn bộ các chiêu thức tỉ võ ra.
Mạnh Vũ Phồn bẻ gãy mười thỏi son môi của Dương Tiếu.
Dương Tiếu đâm thủng ba đôi giày AJ của Mạnh Vũ Phồn.
Mạnh Vũ Phồn tức giận, lên án cô: “Em dám chọc thủng giày AJ của anh à?”
Dương Tiếu một tay chống nạnh nói: “Giày AJ của anh đều do em mua, em thích chọc thì em chọc thôi, em còn chưa tính chuyện anh dám bẻ son môi của em đấy, gan cũng how big nhỉ?”
Mạnh Vũ Phồn rốt cục bắt được nhược điểm của cô, vô cùng đắc ý nói: “Son môi của em cũng là do anh mua, anh thích bẻ thì bẻ thôi!”
Dương Tiếu lập tức lỡ miệng nói: “Nói xàm! Anh mua cho em màu hồng baby, Neon yellow, Ultra violet em đều đăng lên Xianyu* bán rồi, những cái anh bẻ đều là em tự mua đấy.”
* Xianyu App: là một nền tảng thương mại trực tuyến, trực thuộc Alibaba, nơi mọi người có thể thực hiện các hoạt động mua bán hàng hóa second-hand.
Mạnh Vũ Phồn: “…” Cậu bị tổn thương, hóa ra son môi cậu tặng cô đều đem bán hết. Chuyện này so với chuyện cô đâm thủng giày AJ của cậu càng đau lòng hơn.
Cậu chạy một mạch ra khỏi nhà, hơn nửa đêm chạy tới sân bóng trong công viên trút giận.
Sân bóng công viên trước giờ đều là chỗ tụ tập của học sinh trung học, nhưng mà bây giờ cũng đã khuya rồi, mấy bạn nhỏ đã về nhà từ lâu, chỉ còn lại mấy người đàn ông trung niên thấp, béo, hói, trạch* tìm thú vui dưới bảng rổ.
* Trạch: chỉ người ăn rồi ru rú trong nhà chơi game hoặc lười ra ngoài vận động
Sau khi chương trình lên sóng, Mạnh Vũ Phồn cũng coi như là có chút nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người chào hỏi, xin chụp ảnh chung. Nhưng mà người yêu thích cậu chủ yếu là thanh niên trẻ tuổi, đối với nhóm đàn ông trung niên đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây chơi bóng mà nói thì cậu chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Mạnh Vũ Phồn hỏi: “Có thể cho cháu ném một trái không?”
Người đàn ông trung niên đang cầm bóng kia chuyền bóng cho cậu, coi như cho phép cậu tham gia,
Đây là lần đầu tiên Mạnh Vũ Phồn chơi bóng rổ dưỡng sinh bên đường. Bóng rổ dưỡng sinh trọng điểm không phải là bóng rổ mà là dưỡng sinh.
Mọi người truyền bóng hết sức chậm chạp, chậm rãi dẫn bóng, chậm rãi ném rổ… Bây giờ công việc văn phòng cực kì buồn tẻ, một ngày đi qua đi lại cũng không quá một trăm bước, chỉ có buổi tối rảnh rỗi chạy đến sân bóng rổ vận động một chút.
Mạnh Vũ Phồn vừa chơi bóng vừa nghe mấy người bọn họ nói chuyện phiếm.
Đến tuổi trung niên, đủ thứ phiền não. Nào là nhà cửa, xe cộ, tiền nong, vợ con, mọi thứ đều cần phải lo nghĩ.
Người này nói: “Trường học của đứa nhỏ nhà tôi tổ chức đi trại hè ở Mỹ, nửa tháng đóng năm vạn tệ. Vợ tôi nói không thể để con thua thiệt bạn bè.”
Người kia nói: “Cha vợ tôi nằm viện, vợ sinh con thứ hai…Mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa hai bên, phiền quá.”
Người thứ ba nói: “Người nhà giục tôi lấy vợ, cuối tuần nào cũng phải đi xem mắt sáu lần, mọi người đều là tìm cớ cho qua chuyện.
Mấy người kể khổ một lượt, cuối cùng