Editor: Sư Tử Biển
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 22: "Ba nó à, tôi đưa cậu về trường."
- - -
Đoạn video ngắn phát xong một lượt, nhanh chóng chuyền tới bạn đồng nghiệp phía trước Dương Tiếu.
Điều này khiến cho ngay cả việc cô đến nhà ăn để ăn bữa trưa cũng bị đồng nghiệp trêu ghẹo, nói cô là “căn phòng cũ bốc hỏa”, bị chú sói nhỏ mê hoặc đến hồn xiêu phách lạc.
Dương Tiếu khó chịu nói: “Tôi là căn phòng cũ sao? Có căn phòng cũ nào trẻ tuổi như vậy không?? Tôi lớn hơn cậu ấy ba tuổi, chứ không phải lớn hơn ba mươi tuổi!”
Hơn nữa, nói là hồn xiêu phách lạc, cũng là Mạnh Vũ Phồn vì cô mà xiêu mà lạc mới đúng.
Cũng may, các bạn đồng nghiệp ở đài truyền hình vẫn biết dừng đúng lúc, sau vài lần trêu đùa, liền chuyển đề tài đến chuyện khác. Tin đồn lưu truyền trong đài truyền hình thật thật giả giả rất nhiều, so với câu chuyện tình yêu của một nhân viên nhỏ, câu chuyện tình yêu và thù hận của mấy ngôi sao nổi tiếng kia còn đáng để chia sẻ hơn.
Lưu Duyệt Nguyệt cũng đã xem đoạn video, nếu không phải trước đây cô đã biết mối quan hệ giữa Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu, chỉ sợ rằng cũng nghĩ hai người là một đôi rồi.
Nhưng mà anh ấy và Chị Dương Tiếu cũng cực kì xứng đôi đấy chứ!! Cô nhất định phải lưu lại video này để những lúc tinh thần không thoải mái thì lấy ra xem.
Cô tủm tỉm cười khi thấy đoạn video không đúng sự thật, đúng lúc đó Dương Tiếu đẩy cửa bước vào văn phòng.
Lưu Duyệt Nguyệt hoảng sợ, nhanh chóng tắt video, ngồi ngay ngắn trước máy tính, giả bộ đang làm việc. Cửa sổ làm việc nhanh chóng được mở lên, đây là kĩ năng sống còn mà mỗi người đều phải biết.
Dương Tiếu không chú ý đến Tiểu Lưu vừa mới mất tập trung.
Cô dừng lại ở trước mặt Lưu Duyệt Nguyệt nói: “Tiểu Lưu, em gửi giấy xin nghỉ phép, chị đã phê duyệt và chuyển cho anh Ngô rồi, sau khi anh ấy đồng ý em có thể nghỉ phép nhé.”
“Cảm ơn chị Dương Tiếu!” Lưu Duyệt Nguyệt miệng ngọt ngào, “Chị là tốt nhất, yêu chị Dương Tiếu nhất.”
Cô lại có chút lo lắng nói: “Có khi nào anh Ngô sẽ không cho em nghỉ không...”
“Không sao đâu, chị sẽ nói giúp em chuyện này. Bạn đồng nghiệp mà cấp trên điều động tuần sau đến rồi, nhân lực đầy đủ, công việc không bận, giúp em tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày là chuyện nhỏ thôi. Còn nữa, cũng không phải em nghỉ đi chơi, em có việc thật mà.”
Lưu Duyệt Nguyệt đang học đại học năm tư, chương trình học không nhiều, có thể đảm bảo đủ thời gian thực tập trên bốn ngày trong một tuần, thỉnh thoảng còn có thể tăng ca vào ngày thứ bảy trong tuần.
Con bé cần cù chịu khó, năng lực học tập cũng tốt, Dương Tiếu cực kì thích, dự định đợi thời gian thực tập kết thúc sẽ đề xuất cấp trên xem có thể giữ con bé ở lại làm việc hay không.
Gần đây, Lưu Duyệt Nguyệt phải làm một bài tập đặc biệt quan trọng, yêu cầu sinh viên từ các chuyên ngành khác nhau trong cùng học viện phải thành lập các nhóm một cách tự do và làm việc nhóm cùng nhau. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc xin nghỉ.
Lưu Duyệt Nguyệt hỏi: "Chị Dương Tiếu, chị cũng tốt nghiệp đại học chuyên ngành truyền thông đúng không?"
"Không." Dương Tiếu thuận miệng nói: "Chị tốt nghiệp đại học chuyên ngành sư phạm, trước khi vào đài truyền hình làm việc, chị là giáo viên tiếng anh tiểu học."
Lưu Duyệt Nguyệt thực sự bị dọa rớt cằm: “Thật ạ?”
“Có gì đâu mà phải nói dối em chứ?” Dương Tiếu trả lời, “Lúc trước khi chị thi đại học, mười người họ hàng tụ họp ở nhà chị, ai cũng đều muốn góp ý vài lời cho chị. Chị khi đó tuổi còn trẻ, cái gì cũng không hiểu, rõ ràng là thích ngành truyền thông, nhưng lại bị bọn họ thúc ép điền tên vào trường sư phạm, đến kỳ thực tập năm tư đại học, trường đại học phân chị đến một trường tiểu học làm giáo viên thực tập tiếng anh ba tháng, dạy lớp một, dạy từ abcd.”
Trải qua ba tháng dạy học "gà bay chó sủa, lông gà vỏ tỏi" ở đó, khiến cho Dương Tiếu bùng nổ.
Đây là cuộc đời của cô, không phải cuộc đời của bậc cha chú.
Cô đã an phận bốn năm, không muốn phải tiếp tục an phận cả đời. Cô đi học sớm, khi tốt nghiệp mới chỉ có hai mươi mốt tuổi, cô không muốn sống cuộc đời với một kế hoạch hoàn hảo mà người trong nhà đã lên cho mình “liếc mắt một cái đã trông thấy bờ.”
Vì thế, cô buông thước xuống, từ bỏ nghề giáo. Cô bắt đầu trang điểm nhẹ nhàng, chạy đến không biết bao nhiêu trường đại học cao đẳng, gặp bao nhiêu hội đồng tuyển dụng, ngày nào cũng kiểm tra hộp thư liên tục để xem có nhận được thư trả lời hay không.
Không biết cô đã trải qua bao nhiêu lần phỏng vấn, cuối cùng tự mình vượt qua được nhờ trình độ tiếng Anh lưu loát, và khả năng hùng biện sôi nổi, vượt qua rất nhiều khó khăn bước vào đài truyền hình Hoa Thành, trở thành một thực tập sinh chuyên mục tin tức.
Người thân đều nói rằng nghề giáo viên tốt cho con gái. Sau khi tốt nghiệp, họ có công ăn việc làm ổn định. Khi đến tuổi tìm một người tốt để kết hôn, thì họ sẽ có chỗ dựa cả cuộc đời. Nhưng Dương Tiếu hiểu rằng trên đời này căn bản không có thứ gọi là "tốt cho con gái" 100%, chỉ có bản thân mình thích, tự mình thực hiện, tự mình có được, mới là tốt cho chính mình.
"Chị lúc đó có thể thấp hơn nhiều so với điểm xuất phát của em." Bây giờ nhớ lại những nỗi khổ của Dương Tiếu đã nếm qua đều như trở thành một câu chuyện đùa, "Chị chưa bao giờ học qua một khóa học chuyên nghiệp về truyền thông, những phần mềm dùng cho công việc cũng chưa hiểu rõ hết. Vì vậy, chị đi làm vào ban ngày, buổi tối quay trở lại ký túc xá tự học để bù đắp kiến thức của bản thân. Đài truyền hình của chúng ta có hàng chục hồ sơ các chương trình. Bất kể chương trình lớn hay chương trình nhỏ, chị đều lưu chúng trong điện thoại di động và xem lại nhiều lần."
Lưu Duyệt Nguyệt tiếp lời: “Chị muốn học hỏi xem bọn họ làm chương trình như thế nào phải không?”
“Không phải.” Dương Tiếu nhướn mày, “Vì chị muốn nhớ rõ mặt của người dẫn chương trình.”
“...”
Dương Tiếu nói: "Trong kỳ đầu tiên của một chương trình tin tức sẽ có hai người dẫn chương trình, một số phóng viên ngoại cảnh; các chương trình văn nghệ thường có từ ba đến năm người dẫn chương trình; chương trình trò chuyện có một người dẫn chương trình; ... Đài truyền hình chúng ta có hàng chục chương trình, các anh chị dẫn chương trình này có đến hàng trăm người. Em phải nhớ mặt, nhớ tên của tất cả bọn họ. Khi em nhìn thấy họ trong thang máy, điều đầu tiên nhất định phải làm đó là chào hỏi mọi người.”
Lưu Duyệt Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, cô thực tập lâu như vậy rồi, cũng mới nhớ được tổ nhóm chuyên mục của họ, và một vài đồng nghiệp trong văn phòng xung quanh họ. Có đôi khi ở trong thang máy gặp người dẫn chương trình thấy quen, cô chỉ ngây ngô đứng bên cạnh, cũng không biết chào hỏi như thế nào.
Không nghĩ đến Dương Tiếu khi lớn bằng cô bây giờ, đã lợi hại như vậy, nhìn xa như vậy...
Lưu Duyệt Nguyệt hỏi: “Nhiều người như vậy mất bao lâu để chị nhớ hết được ạ?”
“Cũng phải đến bốn năm ngày đấy.”
“!!!”
“Điều này có lẽ dễ hơn nhiều so với việc trông nom học sinh tiểu học.” Dương Tiếu nói, “Ít nhất, em chỉ cần ghi nhớ tên và mặt của họ là được rồi, không cần nhớ mặt ba, mẹ, bà ngoại, ông ngoại, chú, bác, cậu, bảo mẫu của bọn trẻ.”
“...”
Hai người nói nói cười cười, rất nhanh đã hết thời gian nghỉ trưa.
Hai giờ chiều, anh Ngô hút xong điếu thuốc vác cái bụng bự, bước chân thong thả, đúng giờ bước vào văn phòng.
Anh đến gần, Dương Tiếu liền nói với anh việc Lưu Duyệt Nguyệt muốn xin nghỉ.
Anh Ngô khen cô ấy mấy câu, liền vung tay múa bút kí tên lên bản báo cáo: “Bài tập học kì là chuyện lớn, em cố gắng hoàn thành xuất sắc, đừng lo lắng.”
Lưu Duyệt Nguyệt vội vàng nói cảm ơn, thật cẩn thận thu lại giấy xin nghỉ phép.
Anh Ngô hòa nhã hỏi: “Đúng rồi, nội dung bài tập học kỳ này của em là gì vậy?”
Lưu Duyệt Nguyệt đáp: “Em học khoa biên tập tin tức ở học viện, học kỳ này có tiết học tin tức, lấy tin và biên tập, thầy giáo bảo bọn em hợp tác với khoa tin tức và khoa phát thanh làm một kì bản tin chuyên sâu.”
Dương Tiếu tò mò: “Vậy bọn em dự định đưa tin gì?”
Lưu Duyệt Nguyệt ngoan ngoãn trả lời: “Một bạn nam của khoa phát thanh đề nghị, làm bản tin “cá độ.”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt của Anh Ngô trong nháy mắt liền không được tốt lắm.
“Cá độ?” Anh nhíu mày, “Mấy đứa sinh viên bọn em thật sự là không muốn sống nữa, loại đề tài này mà cũng dám động vào? Em lên mạng tìm hiểu đi, xem xem những tác giả trước có mấy người có thể làm về chuyên đề cá độ?”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Anh Ngô tính khí luôn rất tốt, nhưng lần này thật sự bốc hỏa, “Ngay cả những người lõi đời cũng đều né tránh vũng bùn này, gan bọn em lớn cỡ nào mà dám làm chuyên đề này nhỉ?”
Lưu Duyệt Nguyệt giống như một chú chim cút nhỏ, bị mắng không ngẩng đầu lên được.
Dương Tiếu không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì -- “Cá độ? Cá độ là cái