Editor: Heo mi nhon
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 26: "Sao thế? Chị Tiếu Tiếu à, chị muốn nuốt lời sao?"
- - -
Mạnh Vũ Phồn và Từ Đông căn bản là không ai thuyết phục được ai.
Mạnh Vũ Phồn cảm thấy Từ Đông là người nhu nhược, rõ ràng là dùng sai phương pháp để lảng tránh vấn đề, nhưng lại bị cậu ấy nói như đó là việc đường đường chính chính.
Nhưng Từ Đông lại cảm thấy Mạnh Vũ Phồn sướng mà không muốn hưởng, gia cảnh giàu có, căn bản không thể hiểu vì sao Từ Đông phải sớm đề ra kế hoạch tương lai cho chính mình.
Hai người bạn tốt cãi nhau một trận nảy lửa, không ai muốn nhìn mặt ai, cuối cùng cũng không thể làm lành.
Sự thay đổi của bọn họ nhanh chóng bị các thành viên khác trong đội nhận ra.
Hình ảnh gắn bó vốn dĩ giữa hai tiền đạo bây giờ đã không còn tập luyện cùng nhau nữa, có tập luyện đi chăng nữa cũng không còn thân thiết như trước. Nếu có gặp nhau ở phòng thay đồ thì cũng không nhìn mặt và càng không nói chuyện với nhau.
...........
Hôm nay, đội của họ luyện tập thi đấu đối kháng, huấn luyện viên theo quy tắc cũ phân hai người họ vào cùng một đội.
Trận đấu mới diễn ra được mười phút, huấn luyện viên đã thổi còi dừng trận đấu.
"Dừng lại, dừng lại! Có biết chơi bóng không hả, các cậu cho rằng danh hiệu là cái gì, là mấy đứa nhỏ chơi bóng phải không?” Huấn luyện viên giận tím mặt quát mấy chàng trai.
Huấn luyện viên Vũ năm nay hơn năm mươi tuổi, chiều cao vừa tròn một mét tám mươi lăm, ở những năm tháng thiếu thốn cái gọi là dinh dưỡng, thì dáng người như vậy đã là rất cao rồi. Tuy nhiên nếu so sánh với những chàng trai chơi bóng rổ có chiều cao hai mét thì căn bản là không bằng, khi huấn luyện vẫn cần ngước lên nhìn. Mặc dù như vậy, nhưng trong đội không một ai dám xem thường ông ấy, trước mặt ông ấy đều như rùa rụt cổ và rất thành thật.
"Mạnh Vũ Phồn, Từ Đông, ra khỏi hàng! !" Huấn luyện viên gọi tên hai người bọn họ.
Hai người lúng túng bước khỏi hàng, Mạnh Vũ Phồn cúi mặt, còn Từ Đông lại ngẩng cao đầu, bộ dạng không phục.
“Hai người các cậu có chuyện gì? Mới đầu tuần đã không có sức sống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai nhảy dây thua, hay búp bê của ai bị người khác làm hỏng?" Ông cười lạnh nói, "Năm năm học chuyền bóng, sự ăn ý bồi dưỡng suốt năm năm trời ấy, đều bị chó ăn cả rồi hả?”
Trong đội hai người bọn họ là tiền đạo chính - phụ, theo lý mà nói phải phối hợp ăn ý. Nhưng Từ Đông chuyền bóng cho Mạnh Vũ Phồn, Mạnh Vũ Phồn không đón, Mạnh Vũ Phồn tranh bóng, Từ Đông không hỗ trợ.
Hai người bọn họ gượng gạo, giày vò lẫn nhau, giống nhau hai con nhím ngu ngốc xù gai làm tổn thương nhau.
“Hai đứa giỏi đấy, nói tôi nghe bây giờ đã là tháng mấy rồi? Trận thi đấu vòng loại CUBA không lâu nữa sẽ bắt đầu, danh sách thi đấu tôi vẫn chưa thông báo, vì tôi nghĩ hai cậu là lão tướng, đều còn một năm cuối cùng ra sân thi đấu, nên chọn cả hai hay chỉ chọn một người,” huấn luyện viên tiếp tục mắng té tát, “Được rồi, cả hai về hàng đi, Mạnh Vũ Phồn, Từ Đông, trong đội không phải chỉ hai người các cậu là tiền đạo, tôi tùy ý chọn một trung vệ thi đấu cũng mạnh hơn các cậu, các cậu nghĩ mình rất giỏi sao, còn tự cao như thế thì tôi thấy hai người các cậu không cần dự CUBA nữa. Ngoan ngoãn ngồi ghế dự bị, sau khi tốt nghiệp trực tiếp cút khỏi đây.”
Huấn luyện viên trước giờ luôn kỷ luật thép, rất hung dữ, nụ cười chưa bao giờ xuất hiện trên mặt.
Mạnh Vũ Phồn ban đầu là vì bộ truyện “Slam Dunk” mà bắt đầu giấc mơ bóng rổ của mình, lúc nhỏ cậu nghĩ trên thế giới này tất cả huấn luyện viên đều giống huấn luyện viên Anzai, mập mạp, cười tủm tỉm, dễ gần. Nhưng sau này cậu mới biết, trên thế giới này không có huấn luyện viên nào tính tình tốt, khi huấn luyện và thi đấu đều rất hung dữ.
Huấn luyện viên Vũ thật sự rất hung dữ, Mạnh Vũ Phồn bị mắng đến nỗi không ngẩng đầu lên được, cảm thấy vô cùng oan ức, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.
“ Huấn luyện viên , em....”
“ Huấn luyện viên , em....”
Cậu cùng Từ Đông đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại, hai người theo bản năng liếc nhau, rồi nhanh chóng nhìn sang nơi khác.
“Tốt xấu gì cũng hai mươi mấy tuổi rồi, hai người các cậu rốt cuộc xảy ra mâu thuẫn gì, tôi không muốn hỏi. Tôi là huấn luyện viên của các cậu chứ không phải bảo mẫu, các cậu có vấn đề gì thì tự giải quyết đi, hiểu chưa?” Huấn luyện viên Vũ lớn tiếng nói.
“...Hiểu rồi ạ!”
“...Hiểu rồi ạ!”
Nhưng trong lòng bọn họ đều biết, mâu thuẫn này căn bản không thể nào giải quyết được.
Kết thúc buổi huấn luyện, Mạnh Vũ Phồn thử gọi Từ Đông.
Từ Đông dừng bước, cứng rắn hỏi “Có chuyện gì, đại thiếu gia có gì căn dặn à? Lại muốn giáo huấn giấc mộng lý tưởng của ngài sao?”
“.......” Mạnh Vũ Phồn đột nhiên hỏi, "Chẳng lẽ cậu không có ước mơ sao? Cậu rõ ràng đã nói, ước mơ của cậu là có tên trong danh sách tham dự CUBA, trở thành cầu thủ mới, tham gia thi đấu tuyển chọn CUBA, cuối cùng có mặt trong trận đấu CUBA hay sao?”
“...........Đúng, không sai, đó dĩ nhiên là giấc mơ của tôi. Từ lần đầu tiên luyện tập ném rổ, tôi liền mơ tưởng bản thân có thể đứng ở nơi lợi hại nhất trên sân bóng, để tất cả khán giả vì tôi mà hoan hô.” Từ Đông trả lời câu hỏi của cậu, sau đó anh chàng tiền đạo chính này lại trầm mặc một lúc lâu rồi mới mở miệng nói tiếp, chẳng qua lúc này, trong ngữ khí của hắn có sự bực dọc và mất kiên nhẫn “ .............. nhưng mà đại thiếu gia, trước khi thực hiện ước mơ, tôi còn phải kiếm cơm ăn đã.”
Nói đến đây, nhiệt độ giữa hai người lại giảm xuống.
Bọn họ vĩnh viễn không thuyết phục được đối phương.
Mạnh Vũ Phồn vẫn muốn thử thêm một lần nữa nhưng không đợi cậu ta mở miệng, âm thanh từ phía sau đột nhiên vang lên.
“Mạnh Vũ Phồn, huấn luyện viên tìm cậu.” Người nói chuyện lúc này là trợ lý huấn luyện viên, trong tay ông ấy cầm chìa khóa sân bóng, “Haizzz, đã hết giờ tập rồi, hai cậu còn ở đây làm gì? Luyện tập nữa sao?”
Mạnh Vũ Phồn liền nói: “Không phải, không phải ạ, em và Từ Đông tán gẫu chút thôi.”
Nhưng mà Từ Đông đã cầm balo, xoay người bước đi.
Mạnh Vũ Phồn nhìn bóng cậu ấy rời đi, trong lòng cảm thấy như có một tảng đá đè nặng, nhưng cậu lại không biết ngày nào mới có thể đập vỡ tảng đá kia.
..........
Văn phòng huấn luyện viên bên cạnh sân bóng, rất nhỏ, rất bừa bộn, trên bàn xếp nhiều đống giấy tờ, ngăn tủ phía sau là giải thưởng, cúp chiến thắng được xếp lộn xộn.
Huấn luyện viên Vũ ít khi có mặt ở phòng làm việc, nơi này càng giống nhà kho của đội bóng, cuối góc văn phòng còn có một vài cái áo và