Edit: Phong ca
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
---
Chương 31: Người không muốn giao chìa khóa xe chung, trong nhà còn chìa khóa dự phòng không?
---
Nếu không phải nơi đóng quân của team building quá lạnh, Đường Thư Cách tuyệt đối sẽ không thu dọn hành lý chạy trốn về nhà.
Chỉ là cô không nghĩ tới, vừa bước chân vào cửa nhà, liền thấy bốn chiếc giày bóng rổ đang nằm chỏng chơ trên đất, trong đó chỉ có hai chiếc là cỡ chân của con gái.
Vào thời khắc đó, Đường Thư Cách nghi ngờ bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Cô giống như mộng du, từ cửa lớn nhẹ nhàng bước vào. Qua cánh cửa phòng tắm đang mở rộng, cô nhìn thấy một mớ hỗn độn trong đó, sữa rửa mặt bị lật đổ, đồ dùng vứt chỏng chơ trên bồn rửa tay, trên máy giặt còn có một chiếc đầm ngủ đã bị rách đai đang nằm ở đó.
Cô men theo phòng khách bước thêm hai bước, tới phòng ngủ của Dương Tiếu ―― Sau đó, Đường Thư Cách liền có một màn bắt gian tại giường ! ! !
. . . . . . Có thể từ "Bắt gian tại giường" này không đúng lắm, nhưng mẹ kiếp, ai mà thèm quan tâm chứ, cô ấy giống như một con gà vô tình hét chói tai, khiến cả tiểu khu này kiếp sau đều phải dựa vào máy trợ thính mà sống! ! !
Trong giây lát, Dương Tiếu liền lấy chăn mỏng quấn lấy thân rồi nhảy dựng lên, thế nhưng chó sói nhỏ trên mình cũng đâu còn gì, cậu vội vàng bắt lấy con thỏ nhồi bông trên đầu giường, nhanh chóng che vị trí quan trọng của bản thân, miễn cưỡng bảo vệ thể diện cuối cùng của chính mình.
Tầm mắt của Đường Thư Cách không tự chủ được dừng ở trên cơ ngực trần trụi của Mạnh Vũ Phồn, cô ấy nhìn chằm chằm mấy giây, bỗng nhiên gian manh huýt sáo một tiếng.
"Xin lỗi." Đường Thư Cách nói, "Tớ vẫn luôn muốn thử huýt sáo kiểu gian manh với con trai là cảm giác gì, bây giờ thì biết rồi, thật sảng khoái."
Mạnh Vũ Phồn: ". . . . . ."
"Đường Đường, chúng ta cần nói chuyện, nhưng không phải bây giờ." Dương Tiếu xấu hổ nói, "Cậu có thể tạm thời ra ngoài năm phút được không, ít nhất để cho tớ mặc quần áo đã."
Đường Thư Cách gật gật đầu, giống như người mộng du kéo vali hành lý rời đi.
Chuyện sau đó chỉ có thể dùng từ nhốn nháo hoảng loạn để hình dung. Quần áo ngày hôm qua của Mạnh Vũ Phồn đã không thể mặc được nữa, tất cả đều là mùi hôi của rượu, Dương Tiếu lục tung tủ quần áo, tìm nửa ngày mới từ tầng cuối cùng của tủ quần áo lấy ra bộ đồ đi biển trong kỳ nghỉ phép, mà người bán hàng rong nài nỉ mua, trên đó in hình cây dừa lúc hoàng hôn vẫn còn mới tinh.
Chiếc quần đi biển này cô mặc rộng thùng thình nhưng khi Mạnh Vũ Phồn mặc lên thì lại ôm sát đùi cậu, những sợi vải dệt nho nhỏ cũng ôm trọn bờ mông.
Cả người Mạnh Vũ Phồn không được tự nhiên, không nhịn được nắm lấy quần đùi kéo xuống vài cái.
Dương Tiếu thấy cử chỉ của cậu có chút lóng ngóng: "Cậu đang làm gì thế?"
Mạnh Vũ Phồn vô tội nói: "Vừa mới để qua bên trái cảm thấy có chút không thoải mái, nên tôi đổi sang bên phải thử xem."
". . . . . ."
Còn để thứ gì thì không cần hỏi tỉ mỉ nữa.
Lúc Mạnh Vũ Phồn mặc quần áo, Dương Tiếu cũng lấy trong tủ ra một bộ quần áo ngủ dài tay để thay. Da của cô vốn dĩ rất trắng, sau khi trải qua chuyện hoang đường tối qua, từ cánh tay đến ngực, từ thắt lưng đến bắp đùi, tất cả đều là những mảng bầm tím.
Dương Tiếu giấu đầu hở đuôi, mặc áo ngủ che dấu vết trên người, thậm chí còn cài áo lên cúc cao nhất.
Mạnh Vũ Phồn ngơ ngác ngồi đó, nhìn thấy vẻ đẹp do chính tay mình tạo ra ẩn hiện nơi đó, cổ họng có chút khô, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
“Cái đó…” Đứa trẻ lớn tướng ngoan ngoãn ngồi trên giường, tay ôm chú thỏ nhồi bông trước ngực, nhỏ giọng hỏi: “Chị Tiếu Tiếu, tôi phát huy thế nào?”
Dương Tiếu đang bận đánh phấn lên cổ để che dấu vết, nhất thời nghe không hiểu liền hỏi lại: “Cái gì thế nào?”
“Thì là tối hôm qua đấy, tôi phát huy như thế nào?” Tướng mạo Mạnh Vũ Phồn rõ ràng là một cơ thể cường tráng, khôi ngô tuấn tú, nực cười chính là cậu lại mang theo vẻ ngại ngùng của nam nhân cổ đại, “Tối qua tôi uống nhiều quá, tôi cảm thấy có nhiều chỗ tôi thể hiện vẫn chưa tốt lắm, cái này mới học nên chưa lĩnh hội được hết, chưa nắm chắc được nhịp điệu, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy…”
“…Tôi cảm thấy cậu có thể im miệng rồi đấy.” Dương Tiếu đóng tủ trang điểm “ầm” một tiếng, nhìn chàng trai trong gương. Cô như một vị kiếm khách vô tình, khinh thường thổi thổi móng tay, lạnh lùng nói: “Nếu như là xử nam thì đừng kiếm cớ biện minh cho mình nữa.”
“…” Mạnh Vũ Phồn nghĩ, Chị Tiếu Tiếu quả thật lạnh lùng, nhưng mà cậu thích! !
Đợi xong xuôi hết mọi thứ, Dương Tiếu để Mạnh Vũ Phồn ở trong phòng mình, một mình cô đi sang phòng của cô bạn thân.
Căn hộ này có hai phòng, không phân biệt phòng chính và phòng phụ, diện tích cũng ngang nhau, nhưng trên cửa sổ phòng của Đường Thư Cách treo đầy những thứ liên quan đến Idol.
Bây giờ Đường Thư Cách đang ngồi nghệt mặt trên cửa sổ. Cô ấy dựa vào chiếc gối mà mình yêu thích nhất, bên trên là ảnh chụp Idol 1:1 của cô, không những thế cô còn làm thêm hai cánh tay nữa, chỉ cần đưa cánh tay ra thì cô có thể để Idol ôm cô rồi.
Thấy Dương Tiếu đi đến, Đường Thư Cách bực bội đánh vào cánh tay của Idol.
Dương Tiếu từ từ đi đến, biểu cảm trên mặt đều là xấu hổ.
Hai người bọn họ đều là bạn cùng bàn thời cấp hai, lên cấp ba lại học cùng nhau, mặc dù sau này không học chung trường đại học, nhưng tình nghĩa cách mạng của bọn họ lại tăng thêm mười mấy năm nữa, từ trước đến nay có chuyện gì đều nói thẳng với nhau.
Thế nhưng hôm nay, Dương Tiếu không biết giải thích như thế nào với cô bạn thân này.
“Đồng chí Dương Tiếu!” Đường Thư Cách hỏi cô, “Cậu biết bản thân mình sai chưa?”
Dương Tiếu: “... tớ không nên dẫn con trai về phòng trọ của con gái phải không?”
“Sai!” Đường Thư Cách nói, “Trọng điểm là cái này à? Trọng điểm là Mạnh Vũ Phồn ấy!” Cô ấy đau lòng nói tiếp, “Cậu ấy là bạn trai cho thuê trong danh sách của công ty chúng tớ! Bây giờ hành vi này của cậu có khác gì mấy người thuê xe rồi đem chìa khóa về nhà chứ!”
Loại suy đoán này hình như có chỗ không thích hợp...
Dương