Edit: Lim
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
“Vũ Phồn, Trước Khi Cậu Tìm Được Vợ Tương Lai, Tôi Thay Cô Ấy Quản Lý Cậu Nhé.”
“Cái gì? ? ? ? ? ?” Đường Thư Cách kêu lên một tiếng, thanh âm to đến nỗi trời long đất lở: “Cậu lại lên giường với sói nhỏ sao???!!!”
“Sai.” Dương Tiếu thản nhiên nằm lười trên sofa, trên tay cầm một quyển tạp chí xe ô tô mới ra. Dạo này cô muốn mua một chiếc xe mới, không gian của chiếc xe cũ hơi nhỏ, chuẩn bị bán rồi, phụ thêm ít tiền mua một chiếc SUV, về phần nguyên nhân... không cần phải nói: “Bọn tớ không lên giường, bọn tớ làm trên xe.”
“. . . . . . Đừng nói nữa, cậu nói nữa tớ sẽ tưởng tượng ra cảnh đó đấy.” Đường Thư Cách đặt tay lên đầu, lẩm bẩm: “Tớ không bao giờ muốn ngồi xe cậu nữa.”
Dương Tiếu nói: “Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như thể tớ chiếm hữu cậu ấy được không? Cậu ấy là đàn ông hai mươi hai tuổi, nếu như không muốn, sớm đã đẩy tớ ra rồi, vả lại tớ cũng không khỏe hơn cậu ấy.”
Đường Thư Cách hừ một tiếng: “Bây giờ thành ‘đàn ông’ rồi sao? Lúc trước là ai nói người ta là ‘bạn nhỏ’.”
Đường Thư Cách có chút suy tư, từ dưới thảm đứng lên, cầm tay Dương Tiếu, chân thành nói: “Tiếu Tiếu, là bạn thân của cậu, tớ chắc chắn ủng hộ cậu vô điều kiện. Nhưng đối với việc này, tớ cần nhắc nhở cậu, cậu tốt nhất dừng lại đúng lúc, đừng đùa với lửa.”
Không sai, việc yêu hay bỏ là quyền tự do của người trưởng thành... Nhưng điều kiện trước tiên, trước khi lên giường rõ ràng cần phải có tình cảm với nhau! Sói nhỏ Mạnh Vũ Phồn chưa từng yêu ai, kết quả, lần đầu tiên gặp Dương Tiếu - người vừa bị tổn thương tình cảm ... Hai người họ, liệu rằng có thể phân định rõ được, đó là do say mê thân xác, hay là xuất phát từ tình yêu thật sự hay không?
Đường Thư Cách rất lo lắng cho bạn thân.
Không biết Dương Tiếu có nghe vào đầu những lời cô nói không, tay cầm tạp chí ngưng lại mấy giây, rồi lại làm ra vẻ tiếp tục đọc bình thường: “Cậu yên tâm, tớ hiểu rõ lòng tớ.”
Đường Thư Cách: . . . . . . Tớ thấy cậu không hiểu lòng cậu!!
Song cô có thể làm sao bây giờ, vua không vội, thái giám vội cũng vô dụng.
Dương Tiếu không muốn bị việc này làm phiền, cô hoàn toàn không dám đối mặt vấn đề này, lảng sang chuyện khác: “À, mấy hôm nay cậu không phải tăng ca à?”
Công ty cho thuê bạn trai vừa mới khởi nghiệp, gần đây liên tục gọi vốn đầu tư. Vì thế Đường Thư Cách tăng ca mấy tuần liền, tóc cũng không buồn chải.
“Không cần tăng ca nữa!” Đường Thư Cách vui mừng nói: “Giám đốc nói, đầu tư đến đây thôi, tăng ca lúc trước đều quy thành ngày nghỉ, mấy ngày tới ở nhà nghỉ ngơi thật tốt! Tớ không cần mở máy tính làm việc nữa, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi!”
“Vẫn là công ty tư nhân đãi ngộ tốt.” Dương Tiếu ao ước nói: “Như đài truyền hình bọn tớ, là xí nghiệp nhà nước, chế độ quy định nhiều hơn so với nơi khác, phúc lợi thì lại ít hơn.”
Đường Thư Cách tò mò hỏi: “Tiết mục kia của cậu kém thu hút như vậy, vẫn chưa bị bỏ sao?”
Dương Tiếu thiếu chút nữa ném quyển tạp chí trong tay đi: “Cậu chờ xem!《Tâm sự đêm khuya 》của chúng tớ đã làm bốn năm rồi, đài sẽ không bỏ đâu.”
Hoa Thành là thủ đô, lãnh đạo của đài truyền hình đều là điều từ trung ương về, vì vậy nó và đài truyền hình địa phương thông thường, từ trên xuống dưới không giống nhau.
Đài truyền hình khác đều muốn kiếm tiền, xây dựng đề tài, thu hút người xem, nỗ lực bỏ tiền mời minh tinh lớn quay chương trình văn nghệ, đề tài truyền thông, tiết mục tống nghệ như “Chương trình các sự kiện nóng”, chỉ cần nổi lên là hợp đồng quảng cáo liên tục tới.
Nhưng đài truyền hình Hoa Thành không như vậy, ban lãnh đạo chỉ đạo tất cả tổ chuyên mục chỉ cần một yếu tố, đó là ổn định, càng ổn định càng tốt. Thu hút kém không thành vấn đề, quảng cáo ít cũng không vấn đề, đề tài không hot cũng không sao, chỉ cần ổn định là tốt rồi!
Nói thật. . . . . . Dương Tiếu ở đài không có ý nghĩa gì.
Lúc vừa mới tốt nghiệp, cô cảm thấy có thể từ sinh viên trường sư phạm vượt ranh giới đến đài truyền hình, đã hoàn thành “tâm nguyện lớn” của cuộc đời cô rồi. Nhưng thời gian lâu rồi, cô lại càng ngày càng chán không khí an ổn này, cô cũng không ham muốn cái gọi là biên chế chính thức, là người làm truyền thông, cô càng muốn đạt được thành tựu, làm những việc mạo hiểm.
Đường Thư Cách hỏi: “Cậu có nghĩ tới chuyển việc không? Tớ thấy bây giờ rất nhiều chương trình trên mạng làm rất tốt, cậu có thể xem thử xem.”
“. . . Còn chưa nghĩ đến.” Dương Tiếu lắc lắc đầu: “Việc này cũng không phải quyết định ngày một ngày hai được, chờ sau lễ tớ xem xem có cơ hội nào phù hợp không.”
. . .
Lại đến cuối tuần, Dương Tiếu nhận được điện thoại của ba mẹ, nói có người thân biếu một con gà vườn, vừa béo vừa to, kêu con gái và con rể về nhà ăn cơm.
Mạnh Vũ Phồn đang lo không cách nào rời đội để tham gia liên hoan gia đình. Cậu vội vàng gặp huấn luyện viên xin nghỉ, ba chân bốn cẳng đi đến nhà họ Dương.
Mẹ Dương Tiếu vừa thấy cậu, liền có chút đau lòng nói: “Tiểu Mạnh, con sao gầy đi nhiều vậy?”
Dương Tiếu nghe vậy, quan sát Mạnh Vũ Phồn một lát, phát hiện chàng trai quả thực gầy đi không ít so với lần đầu mới gặp. Cậu gầy đi, càng lộ rõ góc cạnh, khuôn mặt cân đối, lúc không cười phảng phất sự mạnh mẽ. Chính sức mạnh mãnh liệt này đã giúp cậu giao tranh trong trận đấu.
Có điều, cậu chỉ cần cười một cái, lập tức như xuân về hoa nở.
“Chỉ gầy một chút thôi ạ.” Mạnh Vũ Phồn gãi gãi đầu: “Dạo này đang là mùa thi đấu, tập luyện nhiều, mỗi tuần đều có trận đấu, tự nhiên gầy đi thôi ạ.”
“Ồ, vậy thì phải tẩm bổ nhiều vào.” Mẹ Dương Tiếu vội đẩy con rể đi vào bếp.
Dương Tiếu bất đắc dĩ nghĩ, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ đây.
Cô để túi xuống, thay giày, rồi đi vào phòng khách. Ngoài ban công phòng khách, ba Dương Tiếu đang nhìn xa xăm, biểu cảm trên mặt có chút ngưng lại.
Dương Tiếu hỏi ba: “Ba xem cái gì vậy?”
Ông lắc lắc đầu, chỉ nói đang ngắm cảnh.
Dương Tiếu nhìn theo hướng nhìn của ông ra bên ngoài, Hoa Thành bây giờ đã vào đông, khắp nơi đều là phong cảnh trơ trụi. Trên đầu cành cây có một tổ chim, có chú chim nhỏ đang kêu ríu rít.
Rất tiêu điều.
Dương Tiếu thấy ba cô mặt mày ủ rũ, còn tưởng rằng trong nhà có việc, nhưng nhìn xung quanh, không thấy có sự thay đổi nào cả.
“Ba, mẹ gọi ăn cơm rồi, mau đi thôi.” Dương Tiếu chỉ có thể cắt ngang sự trầm tư của ba cô.
Trong nhà ăn, bốn người ngồi quanh bàn ăn, ở giữa bàn là nồi gà hầm, canh gà trong veo thấy đáy, chỉ ngửi thôi, bụng của Mạnh Vũ Phồn đã kêu ùng ục.
Mẹ Dương Tiếu biết sức ăn của cậu tốt, đặc biệt chuẩn bị cho cậu bát cỡ lớn, xới đầy, nén chặt, Mạnh Vũ Phồn vừa ăn vừa khen ngon.
Trái ngược với sự rạng rỡ của cậu là sự lo lắng của ba Dương Tiếu. Giữa trưa ông lại mở một chai rượu trắng, tự rót uống một mình, vị chua cay của rượu tan ra trên đầu lưỡi, ông càng uống càng không cảm nhận được, đồ ăn trước mặt cũng không động đến.
“Xong rồi... Sao lại mắc bệnh này