Editor: -Lim-
Beta: Bánh bao nhỏ
Reup: Mèo Tai Cụp
- - -
Chương 4: Con rể giả tới cửa
- - -
Lúc này bầu không khí ngại ngùng bao phủ bốn người.
Dương Tiếu thấy ba mình sắc mặt tái nhợt, cũng không biết ông vừa làm phẫu thuật tim, có thể chịu được tiếng gọi “ba” này hay không.
Giây phút quan trọng vẫn là mẹ Dương Tiếu nhanh ý cứu vãn.
Bà nở nụ cười hiền dịu, khóe mắt lộ ra mấy nếp nhăn, nhưng như vậy làm cho bà trông càng dịu dàng.
“Đừng đứng ở đây nữa”. Mẹ Dương Tiếu nghiêng người nhường lối đi vào, “Tiếu Tiếu, con mau mời...mời Tiểu Mạnh vào nhà đi”.
Nói xong, mẹ Dương Tiếu vỗ nhẹ vào lưng ba Dương Tiếu ra hiệu ông ấy chú ý thái độ, tuyệt đối không được mặt lạnh hù dọa bạn trai của con gái.
Mặc dù cậu bạn trai này mở lời liền gọi “ba mẹ” thực sự quá đường đột, nhưng cũng không chứng minh cậu ấy thật sự yêu Tiếu Tiếu, muốn kết hôn với Tiếu Tiếu.
Làm ba mẹ, chung quy không thể vào lúc này, ngay cả đạo tiếp khách cơ bản cũng quên.
Dưới sự hướng dẫn của mẹ Dương Tiếu, ba người còn lại đi vào trong nhà một cách gượng gạo.
Dương Tiếu cả đêm không ngủ, huyệt thái dương đau nhức. Kết quả bị người bạn trai giả bên cạnh hù dọa, cảm thấy cả đầu muốn nổ tung.
Mạnh Vũ Phồn dáng cao, đi vào nhà còn phải cúi đầu, nếu không sẽ chạm vào cửa. Lúc đợi cậu cởi giày đi vào nhà, cậu cao đến nỗi che khuất cả đèn trên đầu.
Căn nhà cũ ánh sáng không tốt, chỗ cửa nhà chỉ có đèn trần chiếu sáng. Cậu chầm chậm đứng phía dưới cái đèn, cả khu cửa nháy mắt trở nên tối thui, chỉ có trên đỉnh đầu cậu như có một viên quang cầu, trong bóng tối phát sáng lấp lánh.
Dương Tiếu nghĩ: “Mình đang rất bực mình, tuyệt đối không thể cười”.
Cô lấy từ trong tủ giày một đôi dép dành cho khách, ra hiệu cho Mạnh Vũ Phồn đi vào.
Mạnh Vũ Phồn cởi đôi giày thể thao to như cái thuyền, xỏ hai chân vào dép trong tích tắc, bàn chân trước đi vào, nhưng gót chân phía sau thừa ra chạm xuống gạch men.
Dương Tiếu: “...”
Cô còn chưa nói gì nhưng Mạnh Vũ Phồn đã mặt đỏ lên: “Thật ngại quá, chân cháu đi cỡ 46”.
Thông thường con trai đi giầy cỡ 42 đến 44, chân Mạnh Vũ Phồn to thật sự, song cậu ấy cao như thế kia, cũng không có gì là bất ngờ.
Mẹ Dương kêu lên một tiếng: “Ai ya! Tiểu Mạnh cao lớn như vậy, không phải là người mẫu chứ?”
Con gái làm việc ở đài tuyền hình, đi tới đi lui có thể tiếp xúc với không ít minh tinh, mẹ Dương Tiếu nhìn Mạnh Vũ Phồn dáng vẻ chính trực anh tuấn, càng nghĩ rằng cậu là một nhân viên ở đó.
“Không phải, không phải ạ”. Mạnh Vũ Phồn cúi đầu xuống, thấy mẹ Dương Tiếu chỉ cao có 1m50, ngoan ngoãn nói: “Cháu là vận động viên bóng rổ, hiện tại cháu vừa đi học vừa chơi bóng”.
Lời vừa nói ra, đừng nói ba mẹ Dương Tiếu kinh ngạc, ngay cả Dương Tiếu đang cởi giầy cũng chậm lại một giây.
Ba mẹ Dương Tiếu kinh ngạc ở chỗ, không ngờ rằng con gái sẽ yêu một “cậu sinh viên”, tính cách con gái trưởng thành, làm sao lại chú ý cậu con trai miệng còn hơi sữa?
Mà Dương Tiếu thì lại đang suy nghĩ cách giới thiệu cậu bạn trai. Nếu là người bình thường, sẽ không đặc biệt nhấn mạnh cậu vừa đi học vừa chơi bóng. Nghe ngữ khí của cậu, Mạnh Vũ Phồn hẳn là một vận động viên thi đấu thường xuyên.
Đây là chuyện gì vậy, cô tùy tiện thuê bạn trai, lẽ nào lại là minh tinh bóng rổ?
Cô có chút hối hận bình thường không chú ý các trận thi đấu bóng rổ.
“Anh còn biết mình là vận động viên à?” Dương Tiếu nói tiếp, cố ý dùng giọng điệu thân mật: “Vừa rồi ở khu trước nhà, Anh ăn hiếp mấy học sinh cấp ba, cả trận anh không ngừng ném bóng vào rổ, khiến cho đám nhóc kia như muốn khóc.”
Cô còn đặc biệt cho mình diễn thêm, nắm bàn tay thành nắm đấm, đấm nhẹ mấy cái vào cánh tay cậu, thật đúng như đôi tình nhân nhỏ đang đùa giỡn.
Có điều, lúc cô chạm vào người cậu, cơ thể cậu rõ ràng đứng hình vài giây, biểu cảm hết sức xấu hổ.
Cũng may, ba mẹ Dương Tiếu không phát hiện bọn họ lúc đó không ăn ý với nhau, thấy đôi tình nhân thân mật như vậy, còn tưởng rằng hai người đang đang trong thời kỳ yêu nhau tha thiết.
Bởi vì nhà Dương Tiếu thật sự không có đôi dép nào phù hợp với Mạnh Vũ Phồn, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể để cậu ấy để nguyên tất vào phòng khách.
Mẹ Dương Tiếu kéo con gái sang một bên, có chút oán trách nói: “Con nói đi, con đã lớn rồi, làm việc còn không thỏa đáng như vậy. Nếu con sớm nói cho mẹ về cỡ chân của Tiểu Mạnh, mẹ đã xuống siêu thị dưới nhà mua cho cậu ấy đôi dép rồi không?”
Dương Tiếu ngoan ngoãn nhận sai, làm nũng nói: “Mẹ, con lâu lắm rồi mới về nhà một lần, không lẽ mẹ muốn đem thời gian quý báu này thuyết giáo lãng phí sao?”
Mẹ DươngTiếu quả nhiên thay đổi sự chú ý, giữ chặt tay cô, lo lắng nói: “Tiếu Tiếu, con cần chú ý sức khỏe. Mẹ xem tin tức thấy hiện giờ đội ngũ trí thức làm tăng ca nhiều giờ, có thể đột tử... Con cũng không thể làm việc liên tục hai ngày hai đêm không ngủ, uống cafe như nước lọc được!”
“Mẹ, con yêu mạng mình lắm, mẹ yên tâm đi.” Dương Tiếu vội vàng thuận theo.
“Đợi đã”. Mẹ Dương Tiếu bỗng nhiên ngẩng đầu, cẩn thận tỉ mỉ nhìn vào mắt cô: “Mắt con sao mà đỏ vậy? Con thức đêm hay là khóc thế?”
Thật không hổ là mẹ cô, nhìn rõ mọi việc. Dương Tiếu không chỉ nhịn đói cả đêm, hơn nữa lại khóc hai trận. Nhưng Dương Tiếu không thể nói sự thật với mẹ, cô nhất thời không biết nên nói thế nào với mẹ.
Thời khắc quan trọng, chiến hữu Mạnh Vũ Phồn của cô đi tới làm anh hùng cứu trận.
“Vâng...Là kính áp tròng! Cô ấy sáng sớm lúc đeo kính áp tròng, không cẩn thận cọ vào mắt, mẹ thấy đỏ là do mắt bị xước đấy ạ!” Mạnh Vũ Phồn lại gần, một tay khoác lên vai Dương Tiếu, ôm chặt lấy: “Con đã nói cô ấy bỏ kính áp tròng ra rồi, mẹ yên tâm ạ.”
“Đúng, đúng, là do kính áp tròng”. Dương Tiếu lập tức thừa nhận: “Con mua kính áp tròng trên Taobao đeo vào thấy khó chịu, có lẽ là hàng không rõ nguồn gốc, lát nữa sẽ đánh giá kém!”
“Con từ nhỏ đã thích làm đẹp.” Ba Dương Tiếu ngồi trên sofa, nói có chút không vừa lòng: “Con không bị cận, không cần đeo mấy thứ kính áp tròng có màu làm hại mắt. Với cả con xem xem, về nhà một chuyến, còn ăn mặc như là đi làm, đánh phấn quá dày, môi thì đánh đỏ như vậy, làn da cũng không thể thở được!”
Dương Tiếu tuyệt vọng nghĩ: “Trời ơi, ba cô lại đến lúc rồi.”
Rõ ràng cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng ba cô lại cảm thấy cô như cô bé mười lăm tuổi. Kiểu tóc đẹp nhất là buộc hết tóc lên, quần áo đẹp nhất là mặc đồng phục, sản phẩm bảo vệ da thích hợp nhất là Đại Bảo, dùng son môi có màu đều bị ba cô cằn nhằn rất lâu.
Việc đáng sợ nhất là hồi mới tốt nghiệp, có một cô hàng xóm muốn giới thiệu đối tượng cho cô, ba cô trực tiếp gửi ảnh chứng minh thư ngày xưa cho người ta. Lần đó, nhà trai xem ảnh xong liền nhẹ nhàng từ chối. Ba Dương Tiếu buồn bực, cảm thấy cô gái như vậy mới xinh đẹp, đối phương sao nhìn không ra vậy?
Đúng vậy. Dương Tiếu nghĩ, trong lòng ba cô, nhan sắc cô có thể ở trong hàng tiểu thư Trung Quốc, nếu cô trang điểm, vậy thì tứ tiểu hoa đán làng giải trí cũng không sánh được với cô.
Theo đuổi mẹ cô từ lúc bà còn là thiếu nữ, ba cô kiên trì với lăng kính này hai mươi lăm năm, theo năm tháng lăng kính này càng ngày càng dày thêm.
Dương Tiếu sợ ba cô nhất định bắt cô tẩy trang, cô vội vàng kéo mẹ cô trốn vào bếp, để Mạnh Vũ Phồn một mình ở phòng khách với ba cô.
Mạnh Vũ Phồn luống cuống, ánh mắt tội nghiệp dõi theo cô, bộ dạng cực giống chú cún bị chủ nhân bỏ rơi.
Dương Tiếu nhân lúc ba mẹ không chú ý, cô lộ ra ý cười đối với người bạn trai giả, tay phải đặt lên cổ làm động tác “chết”, sau đó để lại ánh mắt “dám để lộ tẩy thì cậu chết chắc”, liền đóng của nhà bếp lại.
Mạnh Vũ Phồn ở lại, một cử động nhỏ cũng không dám: “...”
Đúng lúc này, ba Dương Tiếu nổ súng... không, là mở lời.
“Tiểu Mạnh, đừng đứng thế, ngồi đi”. Ba Dương Tiếu chỉ vào ghế sofa đối diện.
“Nào, cùng tôi nói chuyện chút, cậu với con gái tôi quen nhau thế nào?”
Mạnh Vũ Phồn nghĩ, cậu ấy kiếm ít tiền lại phải mạo hiểm tính mạng, thật là quá khó khăn...
. . . . . .
Cũng may, các câu hỏi của ba Dương Tiếu đều không quá khó.
Mạnh Vũ Phồn trước đó đã cùng Dương Tiếu chuẩn bị đáp án, tuy không chuẩn bị kỹ càng, nhưng ít ra cũng được tám chín phần.
Mạnh Vũ Phồn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, cậu trai một mét chín mươi tư như một ngọn núi nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối.
Ba Dương Tiếu hỏi họ quen nhau thế nào.
Mạnh Vũ Phồn trả lời: “Cháu với Tiếu Tiếu quen nhau trong một cuộc gặp gỡ bạn bè, lần đầu tiên gặp mặt, có cảm tình với Tiếu Tiếu, sau khi tiếp xúc vài lần, liền tự nhiên quen nhau như vậy.”
Đáp án này miễn cưỡng chấp nhận được.
Ba Dương Tiếu lại hỏi: “Cậu vừa nói cậu là sinh viên?Vậy cậu bao nhiêu tuổi?”
Mạnh Vũ Phồn trả lời: “Cháu năm nay hai mươi hai tuổi, đang là nghiên cứu sinh.”
“Hai mươi hai tuổi?” Ba Dương Tiếu nhướng mày: “Nói như vậy, cậu nhỏ hơn Tiếu Tiếu ba tuổi?”
Dương Tiếu sau khi tốt nghiệp chính quy liền vào đài truyền hình làm việc, cô xuất thân là phóng viên, sau này chuyển sang hậu đài làm biên tập. Công việc làm cho con người trưởng thành, mỗi ngày gặp không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, như vậy càng rèn luyện tâm