Edit: Hạc Hiên
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
“TÔI TÊN LÀ VU HOÀI BA, TỪ HÔM NAY, TÔI SẼ LÀ GIÁO VIÊN TIẾNG ANH CỦA CÁC CẬU”
Viết truyện ấy mà, theo cách biệt lập là không chấp nhận được, là một tác giả, luôn phải tiếp thu những thứ bổ ích từ những người bên cạnh và từ những sự việc xảy ra xung quanh mình.
Trước đây, Đường Thư Cách ít khi viết những lời đã nói và những việc đã làm của Dương Tiếu vào trong tiểu thuyết, nhưng lần này thì khác --- --- Lần này, cô sáng tác một quyển tiểu thuyết tình yêu trực tiếp dựa trên nguyên mẫu là Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn!
Sau khi tiểu thuyết này được đăng lên mạng, ngay lập tức gây được tiếng vang rất lớn.
Đường Thư Cách sáng tác truyện đã nhiều năm như vậy, cũng đã có một lượng độc giả nhất định. Thấy cô chuyển từ lối viết ngôn ngữ cổ đại sang lối viết theo ngôn ngữ hiện đại, lúc vừa bắt đầu, độc giả còn có chút tiếc nuối, nhưng sau khi họ tình cờ mở xem phần văn án, đọc thử qua vài chương, liền lập tức lọt hố, cuối cùng không thể thoát ra được nữa!
Một trong những bình luận được vô số độc giả ghim lên hàng đầu và nhận về vô số bình luận phản hồi --- ---
--- --- "Bà xã ơi, tôi vẫn chưa bị sâu răng đâu, tiếp tục cho thêm đường đi nhé, đừng ngừng lại!"
Đường Thư Cách vui vẻ vô cùng, mỗi ngày cảm hứng sáng tác luôn tuôn trào, chữ cứ thế gõ ra mà không thể dừng lại được. Trước đây cô đều phải thức đêm viết truyện, mỗi lần đều phải vò đầu bứt tóc; Còn bây giờ, năm giờ sáng cô thức dậy với một tinh thần minh mẫn, ngồi vào máy tính gõ gõ liên tục mấy ngàn từ cũng không hề bị phân tâm, không hề chơi điện thoại, hết sức chuyên tâm.
Ngay cả biên tập viên cũng khen ngợi cô, nói rằng khi viết quyển tiểu thuyết này, cô cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi!
Song mỗi lần nhìn thấy lời khen ngợi của độc giả, Đường Thư Cách đều cảm thấy hơi hổ thẹn. Suy cho cùng, Dương Tiếu vẫn chưa hề biết chuyện này........
Mặc dù chỉ có mười phần trăm nội dung trong tiểu thuyết dựa trên thực tế, nhưng cuối cùng vẫn là nên thông báo cho cô ấy biết.
Thế nhưng, mỗi lần đối mặt với Dương Tiếu, Đường Thư Cách đều không biết mở lời thế nào. Suy cho cùng, cô thật sự không dám nói với cô bạn thân rằng, trong tiểu thuyết của cô, nhân vật nữ chính đang mang thai một em bé tên là Đại Thánh...........
Nhưng tiến không được, lùi cũng không xong, Đường Thư Cách hạ quyết tâm, nhất định phải lựa thời cơ "thành tâm nhận lỗi".
Chẳng qua, lựa thời cơ nào cho tốt đây?
"Tiếu Tiếu, cuối tuần này, bạn học Mạnh Vũ Phồn có đến dẫn Đại Thánh đi dạo không?" Đường Thư Cách niềm nở lại gần, đấm lưng cho cô, "Sách của tớ gặt hái thành tích rất tốt, có thể kiếm tiền rồi. Bộ truyện này thành công như vậy, đều là nhờ hai người bọn cậu "giúp đỡ", tớ mời các cậu đi ăn một bữa nhé!"
Dương Tiếu không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Giúp đỡ? Hai người bọn tớ chỉ khuyên cậu dùng toàn bộ thời gian để viết truyện thôi mà, này cũng được tính là giúp đỡ à. Thành tích tốt như vậy, hoàn toàn dựa vào bản thân cậu. Không cần mời bọn tớ đi ăn đâu."
"Cần chứ, cần chứ!"
"Thật sự không cần đâu." Dương Tiếu trả lời, "Hơn nữa, vừa nãy Vũ Phồn có điện thoại cho tớ, cuối tuần này cậu ấy không đến được, trường của bọn họ đột nhiên thông báo phải học bù."
"Học bù á? Không phải cậu ấy là nghiên cứu sinh à, vẫn còn phải học bù sao?"
"Đúng vậy, học bù tiếng Anh." Dương Tiếu bực bội, không cam tâm nói, "Tớ vừa mới biết, đa số người trong đội bóng ngay cả CET-4* cũng chưa qua! Bây giờ chứng chỉ tiếng Anh gắn liền với chứng nhận tốt nghiệp đại học. Đại học Hoa Thành quản lý rất nghiêm, Vũ Phồn lúc học đại học vẫn chưa có CET-4, lúc ấy huấn luyện viên của bọn họ phải nộp đơn cho phòng giáo vụ, cậu ấy mới được tạm thời bảo lưu thành tích. Hiện tại, đại học Hoa Thành đang muốn tập trung vào giáo dục tiếng Anh nên yêu cầu bọn họ trước khi tham gia giải CUBA toàn quốc phải lấy được CET-4."
Lúc đầu, lịch trình vòng loại khu vực giải CUBA rất dày đặc, mỗi tuần Mạnh Vũ Phồn đều phải huấn luyện, phải tham gia thi đấu. Bây giờ lại còn phải vắt kiệt thời gian ghi nhớ từ vựng tiếng Anh ............... Cậu chỉ đành có lỗi với Đại Thánh một thời gian vậy. Có điều tháng mười hai sắp đến rồi, đợi khi vòng đấu loại kết thúc, khi CET-4 kết thúc, nhất định cậu sẽ ngày ngày đến nhà Dương Tiếu báo cáo, dẫn chú chó ra công viên chơi đùa thỏa thích!
..............................
Trong lớp học bé nhỏ ở tòa nhà giảng dạy của đại học Hoa Thành, hơn mười mấy chàng trai cao to khó chịu chen chúc nhau phía sau bàn học, đôi chân to dài của bọn họ vốn không thể nào để gọn được.
Mọi người hoặc là đang nằm bò trên bàn học, hoặc là đang lướt điện thoại di động, phía trước mặt họ, quyển sách được mở ra trên bàn, nhưng người nào người nấy đều trông có vẻ lơ đãng, không tập trung.
Với trạng thái hiện tại của bọn họ, đừng nói là thi CET-4, cho dù có đưa cho bọn họ một đề thi tiếng Anh trung học, bọn họ cũng thi trượt cho mà xem.
Cũng đành vậy, sinh viên khoa giáo dục thể chất phần lớn thời gian đều dành trên sân bóng rổ, không giống các thí sinh bình thường có thừa sinh lực tham gia các lớp học văn hóa.
Trong mấy giờ học môn văn hóa, Mạnh Vũ Phồn sợ nhất chính là môn tiếng Anh. Ngay cả những bài thơ Trung Quốc cổ, cậu còn chưa hiểu được, huống chi là học tiếng Anh? Bảng từ vựng tiếng Anh CET-4 trong ngăn bàn, thuộc tới thuộc lui cũng chỉ thuộc đến từ Abandon, hơn nữa ngay khi đóng quyển sách lại, cậu liền quên mất cách đánh vần như thế nào.
Mạnh Vũ Phồn ngồi một chỗ ủ rũ, cậu thà rằng bị huấn luyên viên phạt ném rổ ba trăm lần còn hơn là phải thuộc lòng thêm một từ nào nữa.
Bây giờ, thầy giáo vẫn chưa đến, trong phòng học trở nên ồn ào, nhốn nháo.
"Phiền chết đi được, lịch thi đấu căng như vậy, mà còn phải học bù tiếng Anh, bù cái lông ấy!" Hoàng Hiểu Kha phàn nàn đầy vẻ oán trách, quyển sách úp trên đầu, trang nào cũng còn mới tinh. "Nhà trường lẽ nào không thể rủ lòng thương xót hay sao? Còn bảo tớ học thuộc tiếng Anh, chi bằng để tớ tái đấu một trận với cỗ xe tăng lớn của Đại Học Truyền Thông còn hơn!"
Lưu Phương Châu ngồi ở hàng đầu tiên, nửa thân trên của cậu gần như nằm bò trên bàn học, hai cánh tay dài thật dài của cậu rủ xuống, chán nản mân mê dây giày một mình. Cơ thể cậu gần như đã hồi phục hẳn, gần đây đang dần thích nghi với tiến độ huấn luyện, đai bảo vệ đầu gối trên đầu gối, logo dấu Swoosh của Nike thật to được in ngay mặt trên miếng đai bảo vệ.
Lưu Phương Châu nói: "Giá mà thi tiếng Anh cũng có thể chọn đáp án đúng sai thì tốt biết mấy nhỉ." Cậu thở dài và hỏi, "Có ai biết lai lịch giáo viên lần này không?"
Trước đó, nhà trường cũng đã cử một giáo viên tiếng Anh đến dạy bù cho bọn họ. Nhưng hễ đến một giáo viên thì đều bị bọn họ chọc tức lên và đi mất, giáo viên không thích thái độ học tập không nghiêm chỉnh của bọn họ, một đám ai nấy đều là bọn đầu gỗ..... Không, bọn họ đều là não cá vàng, đầu chứa toàn bã đậu! Những gì giáo viên dạy, một chữ bọn họ cũng đều không ghi nhớ được, giống như trong não có một cái muôi vớt có lỗ vậy, múc ào một cái toàn bộ đều chảy đi mất!
Dần dà, cũng không còn giáo viên tiếng Anh nào dám tiếp nhận công việc cực khổ này, đến dạy cho nhóm học sinh đặc biệt như bọn họ.
Một nam sinh đứng bật dậy, nói một cách thần bí: "Tớ có thông tin nội bộ đây --- --- Giáo viên đến lần này, là một vị phó giáo sư được điều đến từ Đại học ngoại ngữ đấy!"
Phó giáo sư được điều đến từ một trường đại học khác sao?
Việc này cũng thật hiếm thấy.
"Tớ cũng có nghe nói!" Hoàng Hiểu Kha nói tiếp, "Nghe nói vị giáo sư nam này, một chân đạp nhiều thuyền, vừa quen giáo viên trong trường, lại vừa quen học sinh của chính mình đấy! Hắn mê hoặc những người phụ nữ ấy, làm họ mê đắm vây quanh hắn. Sau này, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bị nhà trường phát hiện được, chuẩn bị đưa ra mức hình phạt cho hắn. Rốt cuộc do gia đình hắn có thế lực liền mượn danh nghĩa trao đổi giảng dạy và đưa hắn đến trường của chúng ta! Tớ đoán là để hắn trốn tránh đầu sóng ngọn gió đó mà."
"Vãi thật, giỏi vãi vậy à?" Một anh chàng trung phong ghen tỵ nói, "Tên này lợi hại thật. Có