Edit: Lim
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Bánh bao nhỏ
Dương Tiếu Phụ Đạo 1Vs1 Cho Mạnh Vũ Phồn
Dương Tiếu một lòng muốn ngăn cách Mạnh Vũ Phồn với Vu Hoài Ba, dù sao một người bình thường không thể đối đầu với một kẻ điên được.
Vu Hoài Ba giống như một quả bom nổ chậm, không biết sẽ nổ lúc nào, ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Dương Tiếu không hề sợ hắn, nhưng cô sợ hắn làm tổn thương Mạnh Vũ Phồn ―― Bây giờ chính là thời điểm thi đấu quan trọng nhất của anh bạn nhỏ, nếu như vì loại người cặn bã này mà phân tâm, không thể để chuyện này xảy ra được!
Dương Tiếu nói được làm được, từ hôm đó trở đi, mỗi ngày sau khi tan làm cô đều đặc biệt dành ra ba tiếng đồng hồ, đi tới Đại học Hoa Thành, phụ đạo Tiếng Anh cho Mạnh Vũ Phồn.
Vừa mới bắt đầu, hai người họ muốn tìm quán cafe gần đó, nhưng Đại học Hoa Thành không hổ là trường đại học hội tụ học bá, quán cafe xung quanh đều chật kín người, trên mỗi bàn đều có máy tính và sách, không tài nào tìm được chỗ trống; đến quán ăn nhanh, Dương Tiếu cũng không ngại mua hai cốc cafe rồi ngồi ở đó cả đêm.
Sau khi hai người lượn lờ ngoài trường học nửa ngày, cuối cùng quyết định ――
―― “Phiền cô, cho tôi thuê phòng một tiếng.”
Hai tấm thẻ căn cước và một thẻ tín dụng được đặt đồng thời trên quầy lễ tân, Dương Tiếu đứng trong sảnh khách sạn ưỡn ngực ngẩng đầu, trên mặt mang nét cười trong sáng vô tư, nhưng trên thực tế cô xấu hổ đến nỗi bắp chân đều co cứng lại. Ai có thể tin, Dương Tiếu cô lại có ngày đưa sói nhỏ đến khách sạn để phụ đạo Tiếng Anh!!
Đứng bên cạnh cô, vẻ mặt hưng phấn nhìn trái nhìn phải của Mạnh Vũ Phồn, quả thực giống như lần đầu thuê phòng khách sạn cùng với bạn gái.
. . . . . Cũng đúng, cậu chính là lần đầu tiên thuê phòng khách sạn cùng với bạn gái!
Giá trị nhan sắc của đôi tình nhân này cao hơn tiêu chuẩn cơ bản: chàng trai trẻ tuổi cao gần hai mét, trang phục trẻ trung đơn giản, lưng đeo balo, bên trong áo khoác rộng là bộ quần áo thể thao; còn cô bạn gái bên cạnh cậu mặc trang phục công sở, trong tay xách một cái túi da cừu đắt tiền, trưởng thành tao nhã ―― đại tỷ tỷ và sói nhỏ, khác xa so với đối tượng trong tưởng tượng của chính họ.
Cô gái lễ tân bình tĩnh quan sát hai người họ mấy lần, hai tay nhận lấy thẻ tín dụng và thẻ căn cước, quét lên máy tính.
“Xin hỏi cô thuê phòng mấy tiếng?” Cô gái lễ tân mỉm cười hỏi: “Khách sạn chúng tôi cho thuê từ ba tiếng trở lên, sắp xếp cho cô ba tiếng được không?”
Chàng trai có một chút nghĩ ngợi, nghiêng đầu hỏi ý kiến bạn gái: “Chị Tiếu Tiếu, tôi thấy ba tiếng hơi ít, bởi vì tôi có rất nhiều chỗ không hiểu, muốn chị dạy từ từ.”
Dương Tiếu: “. . . . . .”
Cô gái lễ tân: “. . . . . .”
Mạnh Vũ Phồn còn nói: “Với lại tôi không thể vừa vào phòng liền bắt đầu học luôn được, học xong còn phải củng cố lại nội dung chị đã dạy hôm nay, vì vậy tôi thấy hay là chúng ta thuê bốn tiếng đi.”
Rõ ràng việc cậu nói là cực kỳ đứng đắn, ngữ khí cũng kiểu khiêm tốn học hỏi, nhưng khi nghe những lời này, cảm thấy sao mà. . . cảm thấy sao mà . . .
Mặt Dương Tiếu đỏ rần, bình tĩnh mới lấy lại được đã tan theo mây khói. Cô lấy tay ra sức véo vào tay Mạnh Vũ Phồn, làm cho cậu khẽ kêu lên oan ức.
Lời nói của Dương Tiếu mang ý nhắc nhở: “Tôi thấy ba tiếng là đủ rồi.”
Mạnh Vũ Phồn: “Hả? Nhưng mà . . . . . .”
Tròng mắt Dương Tiếu bắn ra vô số phi đao: “Ba, tiếng, đồng, hồ.”
Đuôi của Mạnh Vũ Phồn cụp xuống: “. . . . . . Thôi được rồi.”
Nụ cười trên mặt của cô gái lễ tân không thay đổi, hết sức đúng mực. Cô ấy cầm thẻ phòng đưa tới tay Dương Tiếu, cung kính nói: “Xin gửi cô thẻ căn cước và thẻ phòng của cô, tôi tính trước cho cô ba tiếng, nếu như muốn thêm giờ, thì có thể trực tiếp gọi điện thoại nội bộ liên hệ lễ tân.”
“. . . . . .” Dương Tiếu nhận lấy tấm thẻ nhỏ bé cực nhanh, nhét thẳng vào lòng bàn tay nóng bỏng của Mạnh Vũ Phồn sau đó lập tức kéo chàng trai ngây thơ đi về phía thang máy.
Trời mới biết, cô thật sự đưa cậu ấy đến học Tiếng Anh, tại sao giờ đây lại giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy?
. . . . . .
Căn phòng thuê cũng không lớn, trang trí đơn giản, ngoại trừ một cái bàn nhỏ sát tường ra, chỉ còn lại một cái giường đôi.
Dương Tiếu nhìn không chớp mắt cái giường trước khi đi qua, ném áo khoác, túi xách lên giường, hết sức muốn tạo ra trạng thái “đây không phải cái giường, đây chỉ là một cái giá để đồ”.
Mạnh Vũ Phồn cũng bắt chước theo, đặt balo nặng trĩu lên trên giường, kéo khóa kéo, lấy ra một quyển từ vựng CET-4, hai bộ luyện đề thi, còn có một quyển ngữ pháp.
Mặc dù Dương Tiếu tốt nghiệp chuyên ngành Tiếng Anh Trường Đại học Sư phạm, nhưng sau khi vào làm việc ở đài truyền hình, cô đã rất lâu không ôn luyện lại Tiếng Anh. Cũng may căn bản cô vẫn có, cô xem lại ngữ pháp một lúc, nắm được đại khái trình độ, lại cầm lấy quyển đề thi bên cạnh ――
―― “Ấy” một tiếng, Mạnh Vũ Phồn bối rối hướng theo, đóng quyển đề thi lại.
Dương Tiếu đọc sách, lại nhìn Mạnh Vũ Phồn, nheo nheo mắt: “Bỏ tay ra.”
Mạnh Vũ Phồn không chịu: “Chị Tiếu Tiếu, trình độ tôi kém lắm, làm mười câu sai mất hơn một nửa, tôi sợ chị xem rồi sẽ nổi giận.”
Dương Tiếu: “Tôi sẽ không tức giận đâu. Ngay cả học sinh lớp một tôi cũng đã dạy, các em ấy ngay cả chữ cái cũng chưa lưu loát, cậu lại còn có thể kém hơn các em ấy sao?” Cô nói ẩn ý sâu xa: “Làm sai đề cũng có nhiều nguyên nhân khác nhau, tôi muốn xem xem cậu làm sai là do vấn đề từ vựng, hay là sai ngữ pháp, như vậy mới có thể ôn tập cho cậu được.”
Nhưng cô đúng là phí lời, nói kiểu gì Mạnh Vũ Phồn cũng không chịu buông tay ra.
Dương Tiếu không biết cậu rốt cuộc đang giấu diếm cái gì, cô hết nhẫn nại, trong ánh mắt bắn ra những phi đao nhỏ: “Tôi nói lần nữa, bỏ ra.”
Việc “cướp miếng ăn trên miệng chó” này, ở nhà cô đã làm rất nhiều lần. Đại Thánh đặc biệt thích cắn đồ, đống đồ chơi trên bộ ghế sofa của Đường Thư Cách đều bị nó dày vò. Mỗi lần Dương Tiếu lấy đồ chơi trong miệng nó, đều phải kéo đồ từng tí một từ hàm răng nó ra. Trong quá trình cướp lại, chú chó đều dùng ánh mắt đáng yêu vô tội, hi vọng cô có thể để đồ chơi lại cho nó, hơn nữa lại không dám gây chiến với chủ nhân quyền uy, chỉ có thể nhả món đồ chơi từng chút một.
Bộ dạng Mạnh Vũ Phồn che giấu quyển sách này, cực kỳ giống chú chó vàng nghịch ngợm phá phách bị người khác phát hiện.
Hai tay Mạnh Vũ Phồn đặt trên quyển sách, lại không dám dùng sức, chỉ có thể nhìn chăm chú Dương Tiếu, để cô tùy ý rút quyển sách ra từng tí một.
Sau khi Dương Tiếu cầm lấy quyển đề thi, bắt đầu mở